Chương 3: Có quá nhiều người muốn ngủ với tôi

Chương 3: Có quá nhiều người muốn ngủ với tôi

Cẩm sắt nhìn hoàn cảnh xa lạ, những bức tường vẽ graffiti, ánh đèn rực rỡ màu sắc cùng một loạt xe hơi sang trọng trong bãi đậu xe... Cô có chút bất đắc dĩ...

Tại sao lại muốn cô tới chỗ như thế này... Cô đi đến trước cửa quán bar, tiếp tục bấm điện thoại gọi cho Nguyễn Vi Vi, nhân viên bảo vệ ở cửa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, không khỏi nhìn chăm chú, khuôn mặt thật là xinh đẹp, còn mặc quần áo nhiều như thế tới chỗ này...

Cẩm Sắt có chút kháng cự, lúc đang suy nghĩ muốn rời đi hay không thì điện thoại của cô rung lên.

“Vi Vi?” Cẩm Sắt nghe điện thoại.

“Bạn của Nguyễn Vi Vi à?” Giọng nam từ điện thoại truyền đến khiến cho Cẩm Sắt hơi sửng sốt, sau đó mới kịp thời phản ứng lời nói của đối phương.

“Đúng vậy, Vi Vi đâu rồi?”

“Cô có thể đến CB một chuyến được không? Bạn của cô đang gây chuyện ở đây.” Giọng nam cười cười nói.

“Tôi đang ở bên ngoài, có thể nói vị trí cụ thể cho tôi không?” giọng nói mềm mại của cô gái truyền qua loa ngoài, mọi người trong phòng đều cảm thấy, giọng nói này thật là dễ nghe.

“Tôi nhờ người đi đón cô, cô đang ở cửa ra vào sao? Mặc quần áo gì vậy?” Nam nhân ngồi trên ghế sô pha chỉ vào một người ra hiệu.

“Tôi đang đứng ở cửa ra vào, mặc áo len màu đen.”

“Ok.” Lý Hạo Thần dựa vào trên ghế sô pha, chơi điện thoại trong tay, nhìn mấy người trên sàn nhà.

“Quán bar của ta đã mở hơn nửa năm, chưa từng có người gây chuyện... Mấy người là người thứ nhất không nói, còn thật biết chọn thời gian... A?” Lý Hạo Thần nghiêm mặt.

“Cô gái kia rất trắng a.” Một chàng trai nhìn vào màn hình camera, một cô gái xuất hiện trên màn hình chỗ cầu thang lầu ba. Cô cúi đầu đi theo phía sau nhân viên phục vụ, để lộ cái cổ tuyết trắng thon dài.

Khi lên tới lầu hai, âm nhạc điếc tai nhức óc biến mất không ít, lầu hai là chỗ ngồi riêng, mà khi tới lầu ba, hoàn toàn không nghe được thanh âm ở lầu một, lông mày của Cẩm Sắt cũng bất giác mà giãn ra, vẻ mặt cũng thả lỏng một chút, nhưng, không có kéo dài bao lâu.

Nhân viên phục vụ mở cửa ra nhưng không có đi vào, Cẩm Sắt nhìn thoáng qua, thẳng lưng đi vào một chỗ xa lạ. Nếu như biết trước tình huống là như thế này, cô chắc chắn sẽ không quan tâm đến sự sống chết của Nguyễn Vi Vi, bởi vì sự an toàn của bản thân là trên hết, cô không thích, cũng chưa từng tới những nơi thế này, nói không sợ là không có khả năng.

Căn phòng được thiết kế là không gian mở, một đám nam nhân trẻ tuổi ngồi trên ghế sô pha, có mấy cô gái trang điểm đậm mặc váy ngắn bị nam nhân ôm... Cẩm Sắt chỉ nhìn lướt qua, liền thấy Nguyễn Vi Vi cùng một người nam nhân không quen biết nằm nghiêng trên ghế sô pha, tóc dài như vậy, dáng người cũng xấu...emm, ánh mắt của Nguyễn Vi Vi có chút đặc biệt... Chỉ có thể nói, Cẩm Sắt không muốn lại nhìn lần thứ hai.

“Trời ạ, được nha...” Không biết là ai phát ra tiếng.

“Cô là bạn của Nguyễn Vi Vi sao?” Đôi mắt của nam nhân ngồi trên ghế sô pha cũng sáng lên.

“Ừ, cô ấy đã làm gì vậy?” Cô gái yên lặng đứng đó, ánh sáng trong căn phòng hơi tối, nhưng làn da lộ ra ngoài của cô gái lại trắng đến kinh người, chiếc áo len màu đen cùng quần jean mà cô ấy mặc giống như thời trang cao cấp được đặt làm riêng... Đôi mắt màu nâu nhạt nhìn chằm chằm Lý Hạo Thần.

“Cô ấy uống quá nhiều, ở quán bar gây chuyện, đánh nhân viên của tôi.” Lý Hạo Thần bật cười, xoa xoa ngón tay.

“Có biện pháp giải quyết sao, chúng ta có thể bồi thường tiền.” Cẩm Sắt nhìn thoáng qua Nguyễn Vi Vi, lần nữa nhìn về phía Lý Hạo Thần.

“Có là có... Nhưng cô ấy làm vỡ mấy bình rượu giá không rẻ...” Lý Hạo Thần đột nhiên đứng lên, “Nếu không, cô theo tôi một đêm, chúng ta giải quyết riêng, thế nào?”

“Ha ha ha...” Tiếng cười đùa ầm ĩ trong nháy mắt bộc phát.

“Anh Lý, anh như thế này là không đúng a.”

“Tiên hạ thủ vi cường (Ra tay trước sẽ dành được ưu thế), biết cái gì chứ!”

“Chị gái nhỏ, chị nhìn tôi thế nào? Tôi giúp chị trả tiền.”

Cẩm Sắt mặt không thay đổi nhìn người nam nhân đang tới gần, bàn tay trong tay áo nắm chặt...

“Tôi nói thật, theo tôi một đêm...” Lý Hạo Thần nắm một lọn tóc dài mềm mại trong tay, lọn tóc từ trong tay anh ta trượt xuống, “Thật là thơm...” Lý Hạo Thần cười cười.

“Chị gái nhỏ, nếu không, chị xem một chút đi, chị muốn chọn ai, chúng ta đều có thể giúp chị trả tiền.” Một chàng trai cười cợt hô to.

Cẩm Sắt lấy điện thoại trong túi ra, màn hình biểu hiện cuộc gọi được thực hiện lúc 10:08, cô không biết đầu dây bên kia là ai.

"Tôi đang gọi điện thoại, có người đang ghi âm.”

“Tôi không quan tâm Nguyễn Vi Vi uống bao nhiêu và làm vỡ chai rượu có giá thế nào, đó là việc của cô ấy, anh có thể gọi cho cảnh sát và yêu cầu cô ấy bồi thường. Tôi cần mang cô ấy đi.” Cẩm Sắt ngẩng đầu đối mặt với Lý Hạo Thần.

Lý Hạo Thần nhướng mày, “Vậy, nếu như tôi muốn ngủ với cô thì sao?”

Cẩm Sắt cười, bỏ điện thoại vào trong túi, bước sang bên cạnh một bước, “Có rất nhiều người muốn ngủ với tôi.”