Chương 2: Quán bar

Chương 2: Quán bar

Khi Cẩm Sắt cùng Nguyễn Vi Vi trở lại ký túc xá, hai người bạn cùng phòng khác không ở, ký túc xá rất sạch sẽ, điển hình trên giường dưới bàn.

Cẩm Sắt cùng Nguyễn Vi Vi ở bên phải, hai người còn lại ở bên trái, Cẩm Sắt đi cất sách vở, nhìn Nguyễn Vi Vi đang trang điểm.

“Đi đâu vậy?” Tay Cẩm Sắt chống cằm nhìn Nguyễn Vi Vi.

“Hẹn hò nha!” Nguyễn Vi Vi nở một nụ cười ngượng ngùng.

“Đi thôi đi thôi, loại người cô đơn giống như mình đây, chỉ có thể yên lặng làm bài tập.” Cẩm Sắt xoay người mở máy vi tính trên bàn, chuẩn bị làm bài tập về nhà cho tuần sau.

“Hừ! Mình phải đi cho anh ấy một bất ngờ!” Bạn trai của Nguyễn Vi Vi là một ca sĩ thường trú trong một quán bar, nhưng Cẩm Sắt chưa từng gặp qua, chỉ nghe nói anh ta rất tốt với Nguyễn Vi Vi.

Trên mặt bàn của Cẩm Sắt sạch sẽ ngăn nắp, mỹ phẩm dưỡng da cùng nước hoa đều được đặt gọn gàng trong hộc tủ, mặt nạ cũng được đặt gọn gàng trong hộp đựng trong suốt, son môi có khoảng mấy chục thỏi, đều được đặt trong hộp đựng giống như một quầy chuyên doanh.

Cẩm Sắt không trang điểm, nhưng bởi vì quá trắng, còn có chút thiếu máu, đôi khi màu môi quá nhạt, cô sẽ tô chút son môi cho có sức sống.

Cẩm Sắt mở cửa đi vào ký túc xá, nhìn thấy hai người bạn cùng phòng khác đã ở trong ký túc xá.

“Về rồi à?” Ngô Duyệt cùng Ngô Thấm gật đầu chào hỏi, hai cô là chị em song sinh, đây cũng là lý do tại sao Nguyễn Vi Vi cùng Cẩm Sắt chơi cùng nhau. Bốn người, luôn phải tách ra.

Cẩm Sắt cảm thấy không sao cả cũng không bắt buộc, Nguyễn Vi Vi cũng là một người bạn không tệ. Đương nhiên cô ấy cũng có thể là chính mình.

Cẩm Sắt ngồi trên ghế, mái tóc nửa khô được buông xõa tùy ý, cô mặc một chiếc áo tắm màu trắng, làn da trắng nõn bóng loáng, vòng eo con kiến, lộ ra cánh tay và bắp chân thon thả.

Cẩm Sắt còn đang gõ bàn phím, điện thoại đột nhiên rung lên, người gọi đến là Nguyễn Vi Vi...

“Alo.” Cẩm Sắt bấm nghe, âm nhạc ồn ào điếc tai truyền từ điện thoại bên kia làm Cẩm Sắt có chút không thoải mái.

Tiếng tạp âm mơ hồ trộn lẫn bên trong, sau một lúc lắng nghe, Cẩm Sắt đặt điện thoại xuống, đôi mắt trợn tròn... Bình thường, Nguyễn Vi Vi đối xử với cô rất tốt...

“Đi đâu thế?” Ngô Duyệt cầm quần áo muốn đi tắm rửa, nhìn thấy Cẩm Sắt mở tủ quần áo liền hỏi.

“Đi đón Vi Vi, cô ấy vừa mới gọi điện thoại tới.”

Cẩm Sắt mặc áo len cùng quần jean, lại mang một đôi giày liền đi ra ngoài.

“Chị, sao chị lại tò mò như vậy?” Ngô Thấm không quan tâm nói.

“Thấm Thấm, ở cùng một phòng ký túc xá...” Ngô Duyệt có chút bất đắc dĩ thở dài.

“Chị nhìn xem, người ta có giống như là cần chúng ta lo lắng sao?” Ngô Thấm chẳng hề để ý gì mà nói.

“Thấm Thấm...” Ngô Duyệt không vui nhìn em gái.

“Được rồi, được rồi! Đừng nói nữa!” Ngô Thấm xua xua tay, một lần nữa chui vào trong màn giường.

Tài xế lái xe từ trong kính chiếu hậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái ngồi phía sau, sau khi bắt gặp ánh mắt của cô gái lần thứ hai, anh ta ngượng ngùng bật cười.

“Cô gái, cô là minh tinh sao?”

“Không phải.” Cẩm Sắt khẽ mỉm cười.

“Vậy cô cũng thật xinh đẹp a, tôi chở sinh viên học viện điện ảnh đều không xinh đẹp như cô!” Tài xế lái xe nghiêm túc khen ngợi.

“Cảm ơn.” Cẩm Sắt nở nụ cười xán lạn.

“Cô gái, đêm hôm khuya khoắt còn muốn đi quán bar à? Chính cô phải chú ý an toàn a.” Tài xế lái xe lần nữa dặn dò.

“Tôi biết, có bạn đang chờ tôi.” Cẩm Sắt cười cười, mở điện thoại ra, gọi cho Nguyễn Vi Vi.

Mãi cho đến quán bar, cũng không gọi được.