Chương 12: Ngủ sao?

Chương 12: Ngủ sao?

Khi Cẩm Sắt nhận điện thoại của anh, cô hơi kinh ngạc.

“Anh ở dưới ký túc xá của em, xuống dưới đi.”

Cẩm Sắt mặc áo khoác chạy xuống lầu, đến cửa ký túc xá, liền thấy Ngôn Giác dựa vào xe. Nửa tháng không gặp, tóc của anh đã dài không ít, chân tóc cũng mọc ra màu đen, nhưng vẫn rất đẹp trai.

Cẩm Sắt cười, “Sao anh lại trở về?”

Ngôn Giác nhìn cô gái trước mắt, nghiến răng, mắc công chính mình nhớ thương người ta gần nửa tháng, cô thì tốt rồi, còn cười được.

“Ngôn Giác, anh thích em à?” Cẩm Sắt ngẩng đầu cười hỏi.

Ngôn Giác không có phủ nhận.

“Em không muốn cùng anh tiến thêm một bước nữa... Nếu để cho anh hiểu lầm...”

“Nói cái gì mà em không muốn cùng anh tiến thêm một bước nữa? Cẩm Sắt, em suýt chút nữa đã bị anh thao, em nói không muốn tiến thêm một bức nữa?” Ngôn Giác nắm lấy cánh tay thon dài của Cẩm Sắt, có chút tức giận.

Cẩm Sắt cũng có chút tức giận, “Ngôn Giác, là anh nói trước, anh không ngủ xử nữ, em là búp bê anh muốn thao liền thao, không muốn thao liền ném sao!”

Ngôn Giác nhướng mày, híp mắt nhìn cô gái đang nổi giận.

Cẩm Sắt cũng lười diễn!

Ngôn Giác híp mắt nhìn cô gái trước mặt một lát, đột nhiên bật cười.

“Cô bé, cho rằng em là hồ ly tinh, không nghĩ tới em là xã nữ?”

Cẩm Sắt mím môi, “Nhưng anh là người đầu tiên... Lần sau em liền biết ranh giới cuối cùng của em ở đâu.”

“Ở đâu...” Ngôn Giác cọ xát da thịt dưới tay.

“So anh ngốc chút... Sờ làm gì...” Cẩm Sắt muốn rút cánh tay ra, nhưng sức lực của anh quá lớn.

Ngôn Giác cười, “Cô bé, thích anh sao?”

Cẩm Sắt không phủ nhận, “Anh phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ kén chồng ban đầu của em.”

“Nói một chút tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của em?”

Cẩm Sắt bị gió lạnh thổi, hắt hơi một cái.

Ngôn Giác lôi kéo Cẩm Sắt lên xe.

“Cô bé, nói một chút tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của em.” Ngôn Giác nhìn cô.

“Có tiền.”

Ngôn Giác nhướng mày, cái này rất đơn giản, “Anh chỉ có điểm này để hấp dẫn em sao?”

“Ngôn Giác, em không tốt như anh thấy... Tính tình của em không tốt, vì tư lợi, tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của em chính là, thích em, có tiền, đẹp trai, còn anh thì không phù hợp.”

Ngôn Giác tới gần Cẩm Sắt, “Cô bé, em cảm thấy anh không thích em? Halloween được nghỉ ba ngày, từ khi trở về trường học cho đến bây giờ, anh chỉ chờ ba ngày này, anh liền bay về nước, vừa xuống máy bay liền đến trường học tìm em, anh không rãnh như vậy.”

“Em thích người ngốc nhiều tiền...”

“Người thông minh ăn cơm nhà em? Hay là dùng nước nhà em! Khi dễ người thông minh như vậy?” Ngôn Giác trừng to mắt, Cẩm Sắt bị anh chọc cười... Nhếch môi nhìn Ngôn Giác một lát...

“Anh nhiều tiền, người cũng thông minh, lại đẹp trai... Ân?” Lòng bàn tay Ngôn Giác cọ xát cánh tay Cẩm Sắt, cảm giác dưới tay thật tốt.

Cẩm Sắt nghiêng đầu chớp chớp mắt, “Nhất kiến chung tình? (Vừa thấy đã yêu?)”

“Thấy sắc nảy lòng tham.” Ngôn Giác nhìn đôi mắt màu nâu nhạt của cô... Nở nụ cười.

Cẩm Sắt mím môi, cười lộ ra lúm đồng tiền, “Ngôn Giác, cho anh thêm một cơ hội, ngủ sao?”