Chương 11: Tạm biệt

Chương 11: Tạm biệt

“Lên xe, anh đưa em về trường học.” Ngôn Giác mở cửa xe.

“Anh uống rượu.”

“Yên tâm đi, anh sẽ không để cho em chết đâu, lên xe.”

Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, Cẩm Sắt cầm áo khoác trên đùi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cô bé, sau này đừng hành động như vậy với nam nhân, rất dễ dàng bị hiểu lầm.” Ngôn Giác mở miệng.

“Hiểu lầm cái gì?”

“Hiểu lầm em đang câu dẫn anh.” Ngôn Giác nhìn cô gái ngồi ở ghế phụ.

“Anh đang lái xe đó.” Cẩm Sắt nhìn thoáng qua Ngôn Giác.

Ngôn Giác nhướng mày, không nói tiếp... Ban đêm đại học Q không cho phép lái xe vào, Ngôn Giác xuống xe theo Cẩm Sắt.

“Anh về đi, lái xe chú ý an toàn.” Cẩm Sắt xoay người tạm biệt.

“Không cần anh đưa em vào sao!?” Dưới đèn đường, cô gái xinh đẹp, mặc áo khoác màu trắng, dáng người thon thả, anh mặc áo khoác đều cảm thấy lạnh, cô bé này thật có thể chịu đựng.

“Không cần, tự em có thể.” Cẩm Sắt lắc đầu.

“Cầm áo khoác đi.” Cẩm Sắt lần nữa lắc đầu, Ngôn Giác cũng không nói thêm gì, “Đi vào đi.”

Mái tóc dài của cô xõa tung trước ngực, gió thổi tung mái tóc của cô, có thể thấy được dấu hôn trên cổ cô... Cẩm Sắt cười cười, “Ngôn Giác, chú ý an toàn, tạm biệt.” Làn da của cô trắng đến chói mắt, cô quay người rời đi...

Ngôn Giác nhướng mày, cho đến khi nhìn không thấy bóng dáng màu trắng kia mới lên xe, mở ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, bật lửa đốt điếu thuốc...

Cánh tay anh đặt trên cửa sổ xe, khói thuốc bị anh phun ra, một điếu thuốc bị hút rất nhanh... Ngôn Giác ổn định tâm trí, nhìn thoáng qua áo khoác được gấp lại chỉnh tề trên ghế phụ, lại nhìn một chút, phía dưới áo khoác, lộ ra một góc tiền... Ngôn Giác cầm lấy áo khoác, bật cười, “Thao!”

Cẩm Sắt đến ngân hàng rút tiền trước, rồi mới trở lại ký túc xá...

“Về rồi? Thế nào thế nào?” Nguyễn Vi Vi thò đầu ra hỏi.

Cẩm Sắt cười cười, đếm tiền xong, phân biệt đặt lên bàn của Nguyễn Vi Vi, Ngô Duyệt và Ngô Thấm.

“Cảm ơn tiền của mọi người, đếm xem mình có cầm nhầm hay không...” Cẩm Sắt đem số tiền còn lại tiện tay nhét vào trong túi, quay người cởϊ qυầи áo ra, đổi thành đồ ngủ...

“Cẩm Sắt, bạn mượn nhiều tiền mặt như vậy làm gì a?” Nguyễn Vi Vi nhìn Cẩm Sắt hỏi.

“Đột nhiên cần dùng, bạn cũng đi xuống đếm xem.” Cẩm Sắt mím môi, “Mình đi tắm rửa.”

Ngôn Giác đem 20 phút lái xe giảm xuống chỉ còn 8 phút, hận không thể đem cửa xe phá nát.

“Nha... Ngôn thiếu, có chuyện gì vậy?" Ba cô gái đã biến mất, chỉ còn lại bốn nam nhân trong phòng khách.

“Thao!” Ngôn Giác nện một quyền lên bàn trà...

“Trời ạ! Chuyện gì vậy! Sao lại tức giận đến thế? Tiểu tiên nữ là nam nhân sao?” Trình Tử Hiên giật nảy mình.

“Đừng nhắc đến cô ấy! Tiểu gia ta thiếu nữ nhân sao! Uống rượu không?” Ngôn Giác từ trong tủ rượu lấy ra một bình rượu.

Cẩm Sắt tập yoga thả lỏng cơ bắp xong, nằm ở trên giường, mặt không biểu tình... Cô đã nghĩ đủ kiểu, thậm chí còn chuẩn bị cả nội y, nhưng không nghĩ tới anh lại không ngủ xử nữ... Không ngủ vừa lúc, nếu ngủ có thể sẽ phiền toái hơn... Ngôn Giác giống như không phải nam nhân cô có thể đối phó, mặc dù cô còn không có thua, nhưng chút tâm tư của cô bị Ngôn Giác phát hiện đến 80%... Đáng tiếc... Nhưng dù sao cũng là nam nhân mà cô coi trọng, thông minh cũng phải thôi.

Ngày thứ hai, Cẩm Sắt ở vòng bạn bè nhìn thấy Ngôn Giác rời đi, cười cười... Đem tiểu tâm tư xuất hiện trong lòng đều thu hồi... Anh ấy không hợp với mình.