Chương 15: Mẹ Và Con Trai

Hôm nay Giang Lĩnh lại bị bạn cùng lớp bắt nạt.

Mọi người đều gọi cậu ấy là con trai của kẻ gϊếŧ người.

Mặc dù mẹ cậu ấy, Lưu Nguyệt, đã đưa cậu ấy đến một thị trấn mới và một ngôi trường mới, nhưng tin tức về bố cậu ấy đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi, và cho dù có "trốn" đi đâu cũng vô ích.

Sinh ra là một người nghèo đã là một tai họa.

Đối với Giang Lĩnh, vô tình ngã xuống cầu thang và chết tại chỗ là kết quả tốt nhất, tuy nhiên cậu ấy vẫn còn sống nhưng bị va chạm mạnh vào cột sống thắt lưng và phía sau đầu, khiến toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể cậu ấy bị tổn thương nghiêm trọng. Cậu ấy nằm liệt trên giường bệnh không thể làm gì được, dự tính phải tốn rất nhiều chi phí mới có thể lấy lại khả năng tự chăm sóc bản thân.

Chỉ mới có mấy tuần mà gia đinh họ Giang đã tiêu hết số tiền tiết kiệm họ tích góp bao lâu nay. Cha cậu ấy đã nhẫn nhục quỳ xuống trước vô số người quen, họ hàng và mượn tiền ở khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn không gom thêm được một đồng nào.

Giang Lĩnh nằm trên giường bệnh khóc lóc van xin bố mẹ mình đừng lo đi kiếm tiền để điều trị cho cậu ấy nữa. Mặc dù cậu ấy cảm thấy vô cùng sợ hãi trước cái chết, nhưng cậu ấy cũng biết rằng cái chế là lựa chọn tiết kiệm chi phí nhất so với việc còn sống.

Thuốc tốn tiền, nằm viện tốn tiền, phẫu thuật tốn tiền, điều trị phục hồi chức năng cũng tốn tiền, nhưng cái chết thì miễn phí.

Nhưng bố mẹ cậu ấy đương nhiên sẽ không từ bỏ cậu ấy, bố cậu ấy nắm lấy tay cậu ấy, nhẹ nhàng hứa hẹn: "Lĩnh Lĩnh ngoan, còn thiếu mấy chục vạn nữa là bố mẹ có đủ tiền chữa bệnh cho con rồi. Con hãy tin ở bố, bố nhất định sẽ mang được tiền về để chữa bệnh cho con."

Và bố cậu ấy quả thật không thất hứa.

Ông ấy thực sự đã mang về hàng trăm ngàn.

Giang Lĩnh vô cùng vui mừng: "Bố thật tuyệt vời! Bố là anh hùng!"

Nhưng Lưu Nguyệt vẫn không ngừng khóc, nằm ở bên giường bệnh Giang Lĩnh, nước mắt bà ấy thấm ướt một nửa ga trải giường.

Mãi chi đến khi bố cậu ấy nhảy từ tầng cao nhất của bệnh viện xuống đất, Giang Lĩnh mới hiểu ra tại sao mẹ cậu ấy lại khóc.

Hóa ra bố cậu ấy không phải là anh hùng mà là một tên tôi phạm cướp rồi gϊếŧ người, sau đó vì sợ tội nên ông ấy đẫ lựa chọn cách tự sát.

Trước đó, Giang Lĩnh một cậu bé khốn khổ được mọi người vô cùng yêu quý, thầy cô, bạn học, họ hàng và hàng xóm, các bác sĩ và y tá, mọi người đều cố gắng hết sức để quan tâm, chăm sóc và giúp đỡ cậu ấy.

Nhưng kể từ chuyện đó, Giang Lĩnh lập tức trở thành tai họa trong mắt mọi người, mọi người đều bắt đầu trở nên xa lánh hai mẹ con bọn họ, tẩy chay bọn họ, căm ghét và khinh thường bọn họ.

Tại đám tang của bố mình, Lưu Nguyệt đã nói với Giang Lĩnh; "Lĩnh Lĩnh, đừng trách bố, ông ấy đã hy sinh mạng sống của mình để cho con có thể sống tốt hơn."

Giang Lĩnh không hề trách bố mình.

Cậu ấy tin rằng chính bản thân mình mới là nguồn gốc của mọi tội lỗi.

Ở trường học, các bạn cùng lớp chặn cậu ấy vào nhà vệ sinh, nhốt cậu ấy vào tủ và đổ xô nước thải vào người cậu ấy.

Ngày nào trên bàn học của cậu ấy cũng vương vãi đầy vỏ trái cây, vỏ hạt dưa, khăn giấy đã qua sử dụng, còn có những dòng chữ được khắc chi chít trên mặt bàn "gϊếŧ người phải đền mạng".

Trên đường đi học về, cậu ấy luôn bị các bạn cùng lớp chặn đường, coi cậu như một món đồ chơi và đẩy cậu xuống hết con dốc này đến con dốc khác.

Cậu ấy chịu đựng sự bắt nạt, chế giễu và xa lánh của từng người một.

Đây là tất cả những gì cậu ấy "xứng đáng" nhận được, Giang lĩnh thầm nghĩ thế.

Cuộc sống của Lưu Nguyệt cũng không dễ dàng hơn là bao, sự tẩy chay của người lớn chỉ có hơn chứ không kém so với những trò vặt vãnh của những đứa trẻ con.

Cố tình cướp sạp hàng của bà ấy, giẫm nát rau củ của bà ấy và chọc thủng lốp xe của bà ấy.

Mặc dù bọn họ còn chưa đến hiện trường nhưng bọn hộ đã có thể một cách sinh động việc chồng bà ấy dùng súng đột nhập ngân hàng như thế nào, ông ấy bắt và gϊếŧ con tin như thế nào, cũng như cảnh tượng ông ấy nhảy lầu tự sát.

Có người trực tiếp hỏi thằng bà ấy: "Chẳng lẽ cô không biết chuyện chồng mình làm sao?"

Đương nhiên Lưu Nguyệt biết chuyện này.

Dù chồng bà ấy không nói chi tiết kế hoạch của ông ấy nhưng bà ấy có thể nhanh chóng giải mã được ông ấy định làm ì chỉ bằng một cái nhìn và một vài hành động. Kết hôn nhiều năm nư vậy, giữa bọn họ đã hình thành một sự hiểu biết ngầm sâu sắc.

Bà ấy biết số tiền ông ấy mang về đã nhuốm đầy máu của mạng người.

Bà ấy biết rằng ông ấy vừa làm điều gì đó sai trái và xấu xa mà ông ấy không bao giờ có thể tha thứ cho mình được.

Nhưng số tiền đó có thể cứu được con trai của bọn họ.

Vì vậy, Lưu Nguyệt lựa chọn cách im lặng.

Vào ngày chồng bà ấy tự tử, đôi mắt luôn dịu dàng của ông ấy tràn ngập sự im lặng chết chóc, ông ấy nhìn bà ấy và con trai lần cuối rồi nhanh chóng quay người rời đi.

Lưu Nguyệt cũng lựa chọn im lặng.

Vài phút sau, bà ấy liền nhận được tin ông ấy vừa nhảy từ tầng cao nhất của bệnh viện xuống.

Làm sai thì phải trả giá.

Kể từ đó, Lưu Nguyệt mất ngủ suốt đêm.

Bà ấy không dám nhắm mắt.

Bởi vì ngay khi bà ấy nhắm mắt lại, thi thể dập nát của chồng bà ấy sẽ hiện lên không thể kiểm soát trong tâm trí bà ấy, cũng như bóng ma của cặp vợ chồng đã chết dưới họng súng của chồng bà ấy.

Ba khuôn mặt đẫm máu đang nở một nụ cười đầy nham hiểm với bà ấy, khiến tinh thần của bà ấy ngày đêm không thể bình yên.

Bất cứ khi nào bà ấy sắp suy sụp, đứa con trai ngồi trên xe lăn sẽ cúi xuống và ôm bà ấy thật chặt. Thân thể Giang Lĩnh cần thời gian để hồi phục, tạm tời mọi sinh hoạt của cậu ấy đều phải gắn liền với xe lăn, cậu ấy cũng không phàn nàn gì cả, cậu ấy có thể tự mình làm mọi việc, không bao giờ làm phiền người khác, thậm chí cậu ấy cũng không cần mẹ đưa đến trường học, cậu ấy đã sớm học cách quan sát cảm xúc của mọi người và luôn có thể kịp thời nhận ra nỗi đau cảu mẹ mình, mỗi khi bà ấy cảm thấy đau buồn, cậu ấy sẽ ngay lập tức rúc vào vòng tay mẹ mình để truyền cho mẹ hơi ấm và sức mạnh.

Đúng vậy, chỉ cần con trai bà ấy vẫn còn sống tốt là đủ rồi.

Mọi chuyện khác đều không quan trọng.

Là mẹ thì phải mạnh mẽ.

Khi sách giáo khoa của con trai mình bị bạn cùng lớp xé rách, bà ấy đã tỉ mỉ dùng băng dính trong suốt để dán lại phần giấy bị rách.

Thức ăn trong hộp cơm trưa của con trai bà ấy thường bị các bạn cùng lớp vứt đi nên bà ấy đã làm thêm một hộp cơm trưa để trong cặp đi học của con.

Một người bạn cùng lớp đã dùng bút viết nguệch ngoạc những lời chửi rủa lên đồng phục học sinh của con trai bầ ấy, xui xẻo thay những vết mực này không thể rửa sách nên bà ấy đã dùng bút màu vẽ những bức graffiti trẻ con để che đi những lời chửi bới dày đặc.

Hai mẹ con chấp nhận thành kiến và sự phân biệt đối xử của thế giới này và không bao giờ phản kháng. Tuy nhiên, trong lúc chấp nhận số phận, bọn họ cũng học được cách an ủi lẫn nhau và sưởi ấm lẫn nhau.

"Không sao đâu, Lĩnh Lĩnh." Lưu Nguyệt nhẹ nhàng xoa đầu Giang Lĩnh: "Một ngày nào đó, thời gian sẽ làm mờ đi tất cả. Bây giờ con chỉ cần chăm chỉ học tập, đợi đến khi được nhận vào một ngôi trường trung học tốt và một trường đại học tốt, tương lai của con sẽ trở nên suôn sẻ, đến lúc đó sẽ không còn ai bắt nạt chúng ta nữa."

"Dạ, con hiểu rồi." Giang Lĩnh nghiêm túc gật đầu.

Ông trời đã lấy đi sức khỏe của cậu ấy nhưng lại cho cậu ấy một bộ não thiên tài. Mặc dù lãng phí rất nhiều thời gian do phải nhập viện nhưng Giang Lĩnh đã nhanh chóng lấy được vị trí hạng nhất ngay khi vừa trở lại trường, hầu như tất cả các môn đều đạt điểm tuyệt đối và cậu ấy còn tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi để học thêm kiến thức vượt cấp.

Mỗi lần nhận được học bạ của con trai, Lưu Nguyệt sẽ đốt nó ngay lập tức và thầm cầu nguyện hồi lâu, mong rằng chòng mình ở địa ngục sẽ có cơ hội nhìn thấy con trai bộn họ ưu tú đến mức nào.

Khi chiếc cặp của cậu ấy lại bị bạn cùng lớp ném xuống sông, Giang Lĩnh khó khăn di chuyển thân thể trên xe lăn và cẩn thận cố gắng vớt chiếc cặp lên.

"Cậu bé, cậu có cần giúp đỡ không?"

Một giọng nam rõ ràng vang lên từ phía sau cậu ấy.

Giang Lĩnh quay người lại, liền nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú.

Đối phương nhếch khóe miệng nhìn cậu ấy, một nụ cười trong sáng tỏa nắng.

Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Giang Lĩnh và anh trai thiên thần.

Ngoại trừ mẹ ra, đã rất lâu rồi không có ai cười với Giang Lĩnh như thế.

Nhưng người anh trước mặt không chỉ mỉm cười với cậu ấy mà còn giúp cậu ấy vớt cặp sách lên khỏi sông, còn cẩn thận giúp cậu ấy trải những cuốn sách ướt đẫm xuống đất cho khô.

Ấm áp, ạch sẽ và tốt bụng.

Người nọ giống như một thiên thần từ trên trời rơi xuống.

"Tại sao những người đó lại bắt nạt em." Anh trai thiên thần nhẹ nhàng hỏi.

"Bởi vì cha em đã làm ra một chuyện vô cùng sai trái." Giang Lĩnh buồn bã cụp mắt xuống.

"Sai trái." Anh trai thiên thần trìu mến nhìn cậu ấy: "Rốt cuộc là chuyện gì thế?"

Giang Lĩnh im lặng một lát, nhưng cuối cùng vẫn không thể lấy hết can đảm để trả lời câu hỏi này.

Cậu ấy sau khi nói cho người nọ biết thì người anh trai thiên thần ấm áp này sẽ nhìn cậu ấy bằng ánh mắt chán ghét như những người khác và không bao giờ nói chuyện với cậu ấy nữa.

Anh trai thiên thần thấy vậy thì cũng không hỏi thêm gì nữa mà chỉ chạm vào đầu Giang Lĩnh: "Cha mẹ anh cũng từng phạm sai lầm, hồi nhỏ anh cũng thường bị người khác ức hϊếp. Anh cũng như em, chưa bao giờ phản kháng với bọ họ. Cho đến sau này, anh may mắn gặp được một người chị gái giống như ánh mặt trời của cuộc đời anh vậy, là chị ấy đã dẫn dắt anh ra khỏi con đường tăm tối đó."

Hai mắt Giang Lĩnh lập tức sáng lên: "Giống như anh đang đối xử với em, phải không?"

Anh trai thiên thần thoáng giật mình, lát sau cũng gật đầu, cười nói: "Em cũng có thể nghĩ như vậy."

Giang Lĩnh cẩn thận hỏi: "Anh, vậy chúng ta có thể được xem là bạn bè không?"

Anh trai thiên thần gật đầu: "Đương nhiên."

Gian Lĩnh rất hưng phấn.

Thế giới của cậu ấy quá chật hẹp, ngoài mẹ ra, cậu ấy không còn người bạn thân nào khác. Vì vậy, cho dù cậu ấy còn chưa biết tên của đối phương, cho dù hai người bọn họ chỉ mới gặp nhau lần đầu, chỉ vì hai từ "đương nhiên" không chút do dự đó, trong lòng Giang Lĩnh dã quyết định sẽ coi người anh trai này là một người bạn tốt nhất trong cuộc đời cậu ấy.

Mặc dù rất lâu sau kể từ ngày đó, người anh trai thiên thần đó cũng không xuất hiện trở lại, nhưng mỗi lần cậu ấy nghĩ đến trên thế giới này còn có một người bạn có cùng trải nghiệm với mình,, người nọ sẽ luôn mỉm cười và giúp đỡ cậu ấy khi cậu ấy gặp khó khăn và bất lực nhất, trong lòng Giang Lĩnh sẽ cảm thấy ấm áp vô cùng.

Cậu ấy biết rằng mình đã không còn cô đơn nữa.

Lần thứ hai gặp lại anh trai thiên thần, Giang Lĩnh đã vào lớp năm, cậu ấy vừa mới thi giữa kỳ và tiếp tục giữ vững phong độ hạng nhất của mình.

Trên đường tan trường bỗng có mấy nam sinh chặn đường giật lấy phiếu điểm mà Giang Lĩnh luôn coi là báu vật cảu mình, bọn họ định xé nó ra thành từng mảnh, Giang Lĩnh đã cố gắng hết sức để ngăn cản hanh động của bọn họ, mẹ cậu ấy vẫn còn đang ngồi chờ ở nhà để đốt phiếu điểm xuống dưới cho bố cậu ấy coi, cậu ấy không muốn mẹ mình lại cảm thấy thất vọng, thế nhưng sức lực yếu ớt của cậu ấy không thể chống lại bọn họ, ngay cả người và xe lăn cũng bị bọn họ đẩy lật xuống đất.

Cho đến kho cậu ấy chợt nhìn thất một cánh tay mảnh khảnh vươn ra dễ dàng giật lấy phiếu điểm của cậu ấy.

Giang Lĩnh ngẩng đầu, liền nhìn thấy người anh trai thiên thần đã một năm không gặp của mình.

Anh trai thiên thần giúp cậu ấy sửa lại xe lăn, sau đó đỡ Giang Lĩnh đang nằm trên mặt đất ngồi lại vào xe lăn.

Những cậu bé nghịch ngợm biết mình không thể đánh lại người lớn nên vội vàng bỏ đi.

Anh trai thiên thần cúi đầu liếc nhìn phiếu điểm của cậu ấy, cong môi nói: "Môn nào cũng đạt điểm tuyệt đối, hóa ra em là một thiên tài."

Giang Lĩnh đỏ mặt nói: "Bởi vì đề thi vốn cũng không khó lắm."

Mẹ cậu ấy day cậu ấy phải biết khiêm tốn.

Anh trai thiên thần trả lại phiếu điểm cho Giang Lĩnh: "Nhóc con, su này em không phải khiêm tốn trước mặt anh, hãy giữ vững thành tích của mình, sau này muốn thi đậu vào Xuân Đại cũng không phải việc gì quá khó khăn."

Nghe được hai chữ Xuân Đại, hai mắt Giang Lĩnh lập tức trở nên sáng ngời: "Em thật sự có thể làm được sao?"

Đại học Xuân là đại học top đầu của tỉnh, mẹ cậu ấy cũng nhác nhở cậu ấy rất nhiều lần, sau này chỉ cân đực nhận vào trường Đại học Xuân, sẽ không còn ai dám ức hϊếp và khinh thường hai mẹ con bọn họ nữa.

Anh trai thiên thần liền gật đầu: "Khi còn nhỏ, trình độ của anh còn kém xa em. Ngay cả người như anh cũng có thể vào được Đại học Xuân thì chắc chắn em còn làm được tốt hơn anh."

Thì ra anh trai thiên thần là sinh viên trường đại học Xuân, Giang Lĩnh không khỏi càng ngưỡng mộ người nọ hơn.

Cậu ấy liền cười rất vui vẻ: "Được, em tin anh."

Anh trai thiên thần khẽ sờ đầu cậu ấy: "Cố lên, đàn em tương lai."

Sau đó, mỗi ngày Giang Lĩnh càng học bài chăm chỉ hơn trước. Cậu ấy biết rõ thành tích hạng nhất ở tiểu học cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu y ỷ lợ lỏng một chút thì khi vào cấp 2 thành tích sẽ ngay lập tức tuột dốc, vì vậy cậu ấy tuyệt đối không thể xem thường.

Giang Lĩnh nhìn thấy mẹ mình đã mở sạp hàng vất vả như thế nào, tuy bà ấy còn chưa đến ba mươi lăm tuổi nhưng trên mặt đã đầy nếp nhăn. Trước khi cậu ấy gặp tai nạn, mẹ cậu ấy rõ ràng là một người phụ nữ yêu cái đẹp, thỉnh thoảng bà ấy sẽ cố chi ra một chút tiền để mua một thỏi son rẻ tiền để thỏa mãn đam mê, khi đó bố cậu ấy vẫn còn sống, gia đình ba người tuy không có tiền nhưng cuộc sống hằng ngày trôi qua đều rất vi vẻ và vô tư.

Cho nên cậu ấy hy vọng mình có thể mau chóng trưởng thành để giúp đỡ mẹ mình.

Giang Lĩnh mỗi ngày đều mong muốn mình có thể trưởng thành càng lúc càng nhanh để cậu ấy có thể san sẻ bớt gánh nặng kiếm tiền đè nặng lên vai mẹ mình.

Đúng như mẹ cậu ấy từng nói, thời gian thực sự có thể xóa nhòa mọi thứ. Khi Giang Lĩnh bước vào lớp sáu, số người bắt nạt cậu ấy dần dần giảm đi, trong giờ nghỉ, một số bạn cùng lớp đã bắt đầu trò chuyện với cậu ấy và còn chủ động giúp đỡ cậu ấy trong giờ trực, sau khi thi xong đều sẽ luôn có rất nhiều bạn cùng lớp đến đối chiếu đáp án với cậu ấy.

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là Giang Lĩnh dần dần có thể di chuyển trên mặt đất, mặc dù không thể trở lại linh hoạt như trước đây nưng ít nhất cậu ấy đã không cần phải sử dụng xe lăn nữa.

Hơn nữa, nỗ lực của cậu ấy cũng không phải là vô ích, Giang Lĩnh đã được nhận vào trường rung học cơ sở trọng điểm có điểm cao nhất trong huyện.

Lưu Nguyệt vui mừng đến mức khóc rất lâu và hứa sẽ mua một miếng bánh để thưởng cho con trai sau khi đóng cửa hàng vào buổi tối.

Giang Lĩnh đã mấy năm không ăn bánh ngọt, chỉ cần tưởng tưởng đến mùi kem cũng có thể khiến cậu ấy lập tức chảy nước miếng.

Nhưng cái bánh đó quá đắt.

Giang Lĩnh nuốt nước bọt, ngồi trước quầy hàng thành thạo sắp xếp rau của quả rồi nói: "Không cần đâu mẹ, con không thích ăn đồ ngọt."

"Bà chủ, một cân bắp cải giá bao nhiêu?"

Một chàng trai trẻ đẹp trai đứng trước quầy hàng của hai mẹ con, trong giọng nói còn mang theo ý cười.

Giang Lĩnh ngẩng đầu lên, quả nhiên liền nhìn thấy người anh trai thiên thần đã một năm không gặp của mình.

Lần này trên tay anh ấy còn đang cầm một chiếc bánh kem sô cô la lớn.

Trên bánh còn có viết dòng chữ: Chúc Giang Lĩnh có một tương lai tươi sáng.

"Anh trai thiên thần!" Giang Lĩnh đột nhiên đừng đậy, cười rạng rỡ với người nọ: "Anh nhìn nè, em có thể đi được rồi!"

"Anh trai thiên thần?" Chàng trai cười nói: "Thì ra em thường gọi anh như vậy à?"

Lưu Nguyệt có chút kinh ngạc khi nhìn thấy sự quen thuộc giữa hai người bọn họ: "Lĩnh Lĩnh, đây là ai vạy?"

Giang Lĩnh vội vàng giới thiêu người nọ với mẹ mình: "Mẹ, người anh trai này là người bạn thân nhất của con, chúng con quen nhau đã ba năm rồi! Anh ấy à sinh viên của trường dại học Xuân, anh ấy là một ngươi rất xuất sắc, chính trực và tốt bụng!"

Hai mắt Lưu Nguyệt lại ươn ướt, ba năm nay Giang Lĩnh vẫn luôn thu mình như vậy, bên cạnh cũng không có lấy một người bạn tốt nào, bà ấy đã lo lắng chuyện này từ rất lâu rồi, hóa ra là cậu ấy đã âm thầm kết bạn với sinh viên đại học nổi tiếng.

Bà ấy cảm kích nhìn chàng trai trẻ trước mặt: "Bạn học, tối nay cậu có rảnh thì ở lại ăn tối với nhà chúng tôi luôn nhé! Tối nay tôi chỉ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ để chúc mừng Lĩnh Lĩnh mà thôi."

Chàng trai lịch sự mỉm cười: "Cảm ơn dì, trùng hợp con cũng đang có ý này."

Lưu Nguyệt và Giang Lĩnh thuê một căn nhà cấp bốn, mọi ngóc ngách trong nhà đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, tuy đơn giản nhưng đó là thế giới của nhỏ ấm áp của hai mẹ con.

Giang Lĩnh hưng phấn kéo anh trai thiên thần vào nhà, hào hứng chỉ cho cậu ấy xem chiếc bàn cậu ấy thường ngồi làm bài tập mỗi ngày, Lưu Nguyệt thì đang bận rộn tỏng bếp, thỉnh thoảng bà ấy quay lại nhìn hai người bọn họ và mỉm cười nhẹ nhõm.

Anh trai thiên thần nhìn chằm chằm vào khung ảnh gỗ trên bàn, bên trong bức ảnh là một gia đình ba người, khóe miệng người nọ chợt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Em rất giống bố em."

Nghĩ đến bố mình vẻ mặt hưng phấn của Giang Lĩnh dần dần cứng lại, cậu ấy suy nghĩ một lúc rồi mới lấy hết dũng khí nói ra: "Anh trai thiên thần, chuyện này liên quan đến bố em, anh có muốn nghe cụ thể đã xảy ra chuyện gì không?"

Anh trai thiên thần đưa mắt nhìn về phía Giang Lĩnh, không lâu sau thì nghe thấy người nọ nhẹ giọng nói: "Được."

Vì vậy, cùng với tiếng nấu nướng trong bếp, Giang Lĩnh lấy hết can đảm để kể lại toàn bộ câu chuyện cảu gia đình bọn họ. Từ việc cậu ấy ngã cầu thang, đến việc bố mẹ cậu ấy đã tiêu sạch tiền tiết kiệm để chữa trị cho cậu ấy, và cả việc bố cậu ấy đã từng gϊếŧ người để cướp tiền, mọi chi tiết đều không bỏ sót.

Ngay khi kể đến giữa câu chuyện, ngọn lửa trong bếp lặng lẽ tắt, Lưu Nguyệt đi tới ngồi cạnh Giang Lĩnh, ôm lấy cậu ấy, lặng lẽ rơi nước măt.

Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.

Vẻ mặt của chàng trai rất bình tĩnh, người nọ luôn đứng thẳng, cúi đầu và lặng lẽ nhìn bọn họ.

"Lĩnh Lĩnh, đừng trách bố." Lưu Nguyệt không ngừng lặp lại những lời này.

"Mẹ, con chưa bao giờ trách bố, bố luôn là anh hùng trong lòng con." Giang Lĩnh nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lưu Nguyệt.

Mặc dù bố cậu ấy là một kẻ cặn bã, một kẻ phản diện và là một tên tội phạm gϊếŧ người trong mắt thế gian, nhưng sâu thẳm trong lòng Giang Lĩnh, cậu ấy chưa bao giờ trách móc bố mình của chỉ là một câu.

Ông ấy cũng đã trả xứng đáng cho tội ác của mình.

Ông ấy sẽ luôn là một người bố tuyệt vời của cậu ấy, một người anh hùng vĩ đại trong lòng cậu ấy.

"Bạn nhỏ, sau này lớn lên em muốn làm gì?" Anh trai thiên thần bình tĩnh hỏi.

"Em đương nhiên muốn báo đáp mẹ thật tốt, hiếu thảo với mẹ, kiếm thật nhiều tiền để mẹ có một cuộc sống thật sung túc!" Trong lời nói của Giang Lĩnh tràn đầy mong đợi về tương lai.

Lưu Nguyệt vừa mới ngừng khóc lại đỏ mắt lần nữa.

"Con trai ngốc nghếch, mẹ không cần con báo đáp bất cứ thứ gì. Bố và mẹ chỉ cần con sống thật tốt mà thôi." Bà ấy ôm chặt con trai mình.

Đúng là hạnh phúc khi được bố mẹ yêu thương sâu sắc.

"Còn gì nữa không?" Chàng trai trẻ nhìn chằm chằm vào họ: "Không còn muốn làm việc gì khác à?"

"Không có." Giang Lĩnh có chút bối rối, hoàn toàn không hiểu mình còn phải làm gì nữa.

Đừng một chút, cậu ấy thận trọng hỏi: "Anh, anh sẽ ghét em bởi vì chuyện này sao?"

"Sao có thể như vậy chứ?" Chàng trai lại nở ra nụ cười trong sáng như ánh nắng ban mai: "Tới lúc ăn bán kem rồi, đây à bánh do chính tay anh làm đấy."

Đứa bé lập tức phân tâm: "Anh đúng là thật lợi hại, còn có thể làm bánh nữa à?"

"Bởi vì anh đang làm việc bán thời gian ở một cửa hàng tráng miệng." Chàng trai trẻ lần lượt thắp nến lên trên chiếc bánh, lấy bật lửa châm lửa rồi lại cười: "Anh hồ đồ rồi, đây đâu phải là bánh sinh nhật đâu, cần gì phải thắp nến chứ?"

Lưu Nguyệt vọi vàng nói: "Không sao, không sao. Dù sao cũng đã thắp nến hết rồi, Lĩnh Lĩnh mau lại đây ước nguyện đi!"

Giang Lĩnh vui vẻ nhắm mắt lại cầu nguyện trước ngọn nến trên bánh kem.

"Cầu mong mẹ tôi luôn được bình an và khỏe mạnh."

"Điều thứ hai tôi mong bố tôi được yên nghỉ trên thiên đường."

"Điều thứ ba, tôi mông rằng tình bạ của tôi và anh trai thiên thần có thể tồn tại mãi mãi."

Giang Lĩnh ăn rất ngon miệng, kem socola nhanh chóng tàn đầy miệng, Lưu Nguyệt vừa ăn vừa ân cần lau miệng cho con trai mình.

Còn chàng trai kia thì không ăn một miếng nào, chỉ mỉm cười ngồi đó nhìn chằm chằm bọn họ.

"Anh trai thiên thần, cảm ơn anh!" Giang Lĩnh nhìn người nọ: "Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em."

"Không có gì." Chàng trai tẻ nghịch chiếc bật lửa trong tay: "Nhóc con, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau."

"Hả?" Giang Lĩnh thoáng sửng sốt.

Tầm nhìn trước mắt cậu ấy đột nhiên trở nên mơ hồ.

Kem socola vẫn còn tỏa ra vị ngọt đậm đà trong miệng.

Nhưng đại não đã dần dần rơi vào hỗn loạn.

Cậu ấy mở mí mắt nặng trĩu, cố gắng nhìn rõ người anh trai thiên thần đang ngồi đối diện, mới phát hiện ra chàng traii vốn luôn ấm áp và tốt bụng đang nở một nụ cười đầy lạnh lùng.

Cậu ấy cho rằng mình bị chói mắt nên dùng tay dụi dụi mắt, cố gắng nhìn kỹ hơn, nhưng chỏ toàn nhìn thấy sự lạnh lùng và căm hận trong đôi mắt vốn trong trẻo đó.

Sự căm ghét ấy trong ánh mắt đó có sức mạnh hủy diệt mạnh mẽ hơn tất cả những người đã từng bắt nạ cậu ấy trước đây.

Tại sao lại như vậy chứ?

Giang Lĩnh há miệng, nhưng lại phát hiện ra mình không thể phát ra âm thanh nào cả.

Đầu óc của Lưu Nguyệt cũng dần dần mất đi ý thức, không lâu sau bà ấy không thể tự chủ được mà ngã xuống đât.

Căn phòng bỗng rơi vào sự im lặng chết chóc.

Anh trai thiên thần.

Chàng trai trẻ thầm lặp đi lặp lại bốn chữ này, lát sau không nhịn được liền cười lớn.

Sau khi cười xong đã đời một trận, người nọ dần dần bĩnh tĩnh trở lại.

Cạch.

Người nọ lại bật bật lửa trong tay mình lên.

Một ngọn lửa đung đưa nhẹ nhàng trong không gian im lặng chết chóc.