Chương 9.3: Hoàng tử (3)

Lời thổ lộ này làm Phương Sở Ninh im lặng, cô không biết nên phản ứng thế nào. Ngay khoảnh khắc cô đang cảm thấy hơi xấu hổ thì bỗng một đôi buốt màu trắng dừng ở trước mặt, cả hai đồng thời ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của thiếu niên.

“Bạn học Phương, hình như lớp trưởng đang tìm cậu.”

Từ Mục Chu rất hiếm khi mỉm cười với cô, Phương Sở Ninh ngẩn người, “Tìm tôi? Có nói là chuyện gì không?”

Thiếu niên khẽ lắc đầu.

Phương Sở Ninh đưa hũ pudding còn thừa lại cho Khương Lạc Từ, đứng dậy đi tìm lớp trưởng.

Phòng luyện tập rất lớn, bạn học quá đông nên không tiện chen chúc lắm, Khương Lạc Từ vốn định ở đây đợi Phương Sở Ninh quay về. Thế nhưng thiếu niên trước mặt cho cậu ấy một cảm giác không thoải mái lắm, khiến cậu ấy không muốn ở đây dù chỉ một khắc.

“Hình như bạn học Khương không quá thích gặp mặt tớ thì phải?”

Từ chuyện chiếc bánh kem lần trước, Khương Lạc Từ đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn với thiếu niên ôn hòa hay ngại thùng này. Cậu ấy đậy nắp hộp đồ ăn kỹ càng, chỉ cụp mắt lắc đầu phủ nhận.

Từ Mục Chu tỏ vẻ tin lấy tin để, gương mặt bỗng giãn ra, mỉm cười khẽ, “Vậy là tốt rồi, tớ còn tưởng rằng bạn học Khương còn trách tớ chuyện lần trước chứ.”

“Bạn học Khương” Cậu đột nhiên nâng tay lên, giống như bao nam sinh bình thường khác vì bộ quần áo đẹp đẽ của mình mà vui vẻ: “Cậu cảm thấy bộ đồ này đẹp không?”

Khương Lạc Từ nhìn về phía cậu, bộ trang phục hoa lệ kia phảng phất như được thiết kế riêng cho thiếu niên, cậu thực sự trông giống hệt như chàng hoàng tử tự phụ và ưu nhã trong câu chuyện cổ tích. Và đây cũng là lần đầu tiên Khương Lạc Từ nhìn thấy dáng vẻ khi cậu không đeo mắt kính, tựa như con chim khổng tước cảm nhận được sự uy hϊếp nên đang điên cuồng lan tỏa sức hấp dẫn của mình với con khác phái mà nó mến mộ.

“Rất đẹp.” Cậu ấy ăn ngay nói thật.

Từ Mục Chu cười.

Ngày hôm sau, vào thời điểm chuẩn bị tiếp tục tập luyện, đột nhiên xảy ra một tình huống bất ngờ.

Sau khi Phương Sở Ninh nhìn thấy bộ trang phục tập luyện bị cắt tan nát đến mức chẳng nhìn ra dáng vẻ ban đầu ở trước mặt thì cau mày, “Ai làm?”

Có không ít người túm tụm lại ở phòng tập luyện, ai nấy đều nhìn qua nhìn lại lẫn nhau, chẳng ai hé lời.

“Tôi biết là ai rồi!”

Giọng nói trong trẻo nổi bần bật trong đám nam sinh đang lặng thinh kia, tầm mắt Phương Sở Ninh dừng trên người nam sinh đứng bên cạnh của Từ Mục Chu, “Ai?”

Tần Thiệu Khanh vừa định nói gì đã bị ai đó nắm nhẹ tay áo, nét suy sút nhàn nhạt toát lên từ giữa mày Từ Mục Chu, giọng cậu khe khẽ: “A Khanh, loại chuyện này không thể nói bậy.”

“Nói bậy cái gì, ngày hôm qua tớ thấy rõ ràng cậu ta nhìn chằm chằm vào quần áo của cậu, trông như muốn thay thế cậu đến nơi ấy, chắc chắn là cậu ta ghen tị với cậu.”

Cậu ta vừa nói thế thì lập tức có người phụ họa theo.

“Đúng vậy, ngày hôm qua tớ cũng nhìn thấy!”

“Không chỉ như thế thôi đâu, ngày hôm qua lúc tan học tớ còn thấy Khương Lạc Từ đi về hướng bên này nữa, vậy nhất định thủ phạm là cậu ta rồi.” Nam sinh ấy chắc nịch như thể mình đã tận mắt trông thấy quần áo bị cắt thành mảnh vụn vậy.

Những lời nói như vậy chỉ cần có một người đứng ra khẳng định thì chỉ có thể càng lan rộng mãnh liệt hơn, càng nói càng thật, họ không quan tâm là thật hay giả mà chỉ hùa theo đám đông để hóng chuyện, hoàn toàn không để bụng tin đồn nhảm nhí này sẽ tạo nên tổn thương sâu sắc gì cho người đó.

“Tớ nghĩ rằng… bạn học Khương chắc hẳn không phải là loại người như vậy.”

Mặt mày thiếu niên toát lên vẻ thánh thiện và dịu dàng khiến người ta xao xuyến, Phương Sở Ninh không khỏi liếc mắt nhìn cậu nhiều hơn.

Tần Thiệu Khanh hơi tức giận, “Chính là vì cậu quá tốt tính nên mới thừa cơ hội để loại người này lớn gan, cậu ta chắc chắn biết rằng cho dù cậu có biết thì cũng không truy cứu. Mục Chu à, cậu không thể tốt bụng như vậy mãi được, cậu không cảm thấy khó chịu khi để loại người này thực hiện thành công ý đồ xấu xa à?”

“Được rồi” Phương Sở Ninh ngắt lời cậu ta, “Trước khi không có chứng cứ thì đừng ở đây kết luận bậy bạ.”

Thái độ như thể đang bênh vực này khiến Từ Mục Chu cụp mắt.

Tần Thiệu Khanh không phục hừ một tiếng, nhưng cuối cùng không nói gì nữa.