Chương 24: Hoa Hạ, Kết Thúc Hay Khởi Đầu (3)

Robert bất động, dường như anh không biết mình nên làm thế nào cho phải.

Cảnh tượng trước mắt này còn không phải sự thật?

Nói dối thôi cũng được, một lời nói dối có thể hóa giải mọi thứ. Tẩy trắng cho Thiên Ý, chứng minh tình yêu của anh, bảo vệ tình anh em của hai người họ.

Robert bối rối, khó xử cứ vừa muốn nói “anh tin em” thì như có thứ gì đó nghẹn lại ở nơi cửa miệng, môi mấp máy không thốt nên lời.

Nhưng Selena đã chết, mọi người ở đây đều đã chết. Ngoài em ấy ra thì còn có ai ở đây có thể gϊếŧ họ nữa chứ.

Thiên Ý, em nói anh và James làm sao ngụy biện cho em đây.

Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình quá yếu đuối, quá vô dụng.

Robert ngã bệt xuống, khuôn mặt trắng bệch, bất lực tự chìm trong suy nghĩ tắc nghẽn của bản thân.

Thời gian như ngừng quay, không khí quỷ dị, chết chóc bao trùm cả căn phòng.

Thiên Ý giơ tay chạm lên má trái đang sưng phù của mình, cú tát khi nãy quá mạnh nên làm cho máu bật ra.

Cô nhớ, cô không làm sao quên được ánh mắt đầy hận thù của James khi nhìn cô sau khi thấy cái chết của vợ mình.

Tình yêu của anh, tình anh em của chúng ta. Đâu mới là thứ quan trọng nhất trong tim anh?

Thiên Ý vô lực quan sát James, anh ôm cô vợ mới cưới vào trong lòng như trân bảo gào thét gọi tên chị ta.

“Vợ ơi, vợ ơi, anh xin lỗi… anh xin lỗi đã đến muộn.”

“Tất cả là tại anh, anh không nên để em gặp Thiên Ý.”

“Vợ ơi…”

“...”

Hình ảnh trước mặt như một chiếc đinh đóng chặt khẳng định cho đáp án đang nhen nhóm được cô đè nén trong lòng.

Tình anh em thì sao? Tình đồng đội thì sao? Hay đơn giản chỉ là bạn bè lâu năm cũng không bằng một nhành hoa mới gặp sao?



Ha ha…

Thiên Ý đau đớn, tuyệt vọng, cô thật không ngờ sẽ có một ngày cô lại rơi vào hoàn cảnh oan uất như thế này. Giải thích, cầu xin, Thiên Ý cô cũng cần phải giải thích, cầu xin để đổi lấy sự tin tưởng sao?

“Cùng nhau vượt qua mưa bom bão đạn.”

“Cùng nhau cứu lấy những cuộc đời bất hạnh.”

“Cùng nhau hạnh phúc đến già.”

“Thề chết tuyệt đối trung thành, tin tưởng, không phản bội nhau.”

Hình ảnh ba người ngồi bên nhau nơi núi rừng giơ hai ngón tay chỉ lên trời cùng những câu nói vang vọng mãi bên tai Thiên Ý cứ như thế lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Có lẽ cô quá ngây thơ khi tin vào một lời thề xưa, một lời thề đã phai mờ theo năm tháng chỉ còn một người nhớ mãi không quên.

Thiên Ý a Thiên Ý, mày thật tệ hại có gì đáng để mày trông chờ nữa chứ, có gì đáng để mày lưu luyến nữa chứ.

Ba, mẹ hai người tin con mà đúng không?

Thiên Ý mặc kệ màng sương phủ mờ đôi mắt, quỳ hai chân xuống đối diện Robert. Hai tay nâng gương mặt anh lên để đôi mắt mông lung không phân biệt được gì nữa của anh nhìn vào mắt cô.

Giọng cô không còn bất cứ âm sắc nào: “Robert anh là sứ giả của thần công lý còn người đang đối diện trước mặt sứ giả là kẻ bị phán tội. Sau khi phán tội xong anh sẽ tỉnh lại dù không có bất kỳ âm thanh dẫn dắt nào.”

“Bốc” âm thanh búng tay vang lên.

Có lẽ nên kết thúc sớm thôi.

“Đúng, lấy súng dưới chân lên, mở chốt an toàn, đặt lên ngực trái của kẻ sắp bị phán tội.”

Cám ơn Robert, tình cảm anh em bạn bè này em sẽ không bao giờ quên. Tha lỗi cho em vì đã mượn tay anh lần cuối để thực hiện việc đau khổ này.

“Tội thứ nhất, làm người thất bại. Anh Robert, người đồng đội, người anh thứ luôn sống bên cạnh mày hơn mười năm mà không có lấy được một sự tin tưởng lúc cần nhất.”

“Bắn!”

Pằng!

Chiếc váy dài màu vàng sẫm, cổ tròn đính đá quý mà Robert thiết kế, nơi trước ngực đã nhuộm một màu chói mắt, thấm ướt bởi chất dịch lỏng màu đỏ, máu chảy càng ngày càng nhiều.



Thiên Ý đôi môi trắng bệch, có chút loạng choạng dùng tay đỡ xuống mặt sàn, giọng kiên quyết nói tiếp: “Tội thứ hai, làm người không nên tự phụ, đánh cược với một người sắp chết có đáng không? Bắn!”

Súng trong tay Robert là loại súng giảm thanh, tuy thế không có nghĩa nó không gây ra tiếng động nào. Tiếng nổ súng bất chợt đánh vào thính giác của James, nó kéo lấy suy nghĩ phiêu dạt, tội lỗi của anh về.

Em gái của anh.

“Không!” James gào thét lên trong nỗi đau đớn, anh lao mình đến bên cô với hi vọng ngăn cản những gì đang diễn ra.

Một Selena thì thế nào chứ, em gái của anh mới là quan trọng nhất, em gái của anh là máu, là xương tủy, là mạng của anh.

Pằng!!!

Viên đạn thứ hai đâm xuyên qua da thịt, máu cấp tốc trào ra dữ dội, lúc này cô không còn mạnh mẽ nữa, gục toàn bộ cơ thể vào lòng anh trai mình. Thiên Ý cố nhếch môi nở nụ cười nhưng mãi không được, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Đã quá trễ rồi, mọi thứ không thể quay lại.

Thiên Ý gắng sức chậm chạp nói từng từ, trong khi nơi khóe miệng máu không ngừng chảy ra, cơ thể cô có dấu hiện co giật.

“Tội thứ ba…”

“Dừng lại đi! Làm ơn dừng lại đi!”

“Tội cuối cùng…”

“Thiên Ý! Anh xin em đừng lại đi! Robert, cậu tỉnh lại cho tôi! Robert, cậu biết cậu đang làm gì không?”

“Tình thân… đáng giá không?”

“Em gái anh tin em mà… em gái… anh xin lỗi, anh xin lỗi… anh biết lỗi của mình rồi. Anh không nên tát em, không nên không nghe lời em giải thích… Em dừng lại đi, đừng điều khiển Robert nữa, dừng lại đi, đừng rời bỏ anh mà…”

“Đáng giá.... Bắn!”

Pằng!

“A...”

“Thiên! Ý!”