Chương 36​

4175 Chữ Cài Đặt
Chương 36

Cuối cùng vẫn là nhận vai nữ thứ hai, Khương Diệp cũng không để ý, có cơ hội diễn nữ phụ hoặc nữ thứ hai đối với cô đều được.

Chẳng qua Hùng Úc mấy ngày tâm trạng đều không vui, cảm thấy là mình sai lầm, nên để Khương Diệp trang điểm qua rồi hãy đi, hiện tại mặt mộc cũng đã lộ ra rồi.

"Mặt mũi của em thế này.. không nghĩ tới cũng là một vật cản." Hùng Úc lắc đầu cảm thán "Thời thế quả nhiên thay đổi."

"Đúng rồi, cuối tuần em phải thu dọn chút đồ đạc để vào đoàn làm phim, chị tìm giúp em một trợ lý, công ty cấp cho em một chiếc xe, nếu cần gì thêm thì nhớ nói với chị." Hùng Úc tính toán thời gian "Quay xong bộ phim này, còn có một bộ phim nữa, đến lúc đó khả năng sẽ không có thời gian nghỉ ngơi."

"Vâng."

Hùng Úc lại nói: "Chị giúp em tìm kiếm xem có hoạt động gì có thể tham gia để tăng độ nhận diện, mấy bộ phim em quay lúc trước không biết khi nào mới công chiếu."

Mấy vị đạo diễn kia đều có danh tiếng thích ngâm lâu, một năm quay một bộ phim vẫn tính là nhanh, Khương Diệp hết lần này đến lần khác đều tham gia những bộ phim thế này, còn đều là vai phụ. "

" 'Hạc' đã công chiếu. "

Hùng Úc:".. em ở bên trong diễn cái gì? "Marketing cũng đều không có làm.

Hùng Úc lúc trước điều tra cảm thấy Khương Diệp vận khí tốt như vậy phim của mấy vị đạo diễn lớn đều đã diễn qua một vòng, tuyệt đối có tiềm lực, nhưng bây giờ sau khi ký hợp đồng xong mới phát hiện có bao nhiêu khó khăn, nhất là trong mấy tháng này không có bất kỳ tin tức gì, ở trong giới cũng tìm không ra thông tin.

" Em cứ quay phim thật tốt, chị nghe nói, em quay bộ phim này thời gian cũng không dài, thời gian quay nhiều nhất cũng chỉ hai tháng, nhà sản xuất bên kia cũng đã chuẩn bị xong, nhanh nhất thì tháng sáu sẽ lên sóng. "

Khương Diệp nhìn kịch bản trong tay:" Quay xong bộ phim này, thời gian về sau chị Hùng giúp em sắp xếp nhé. "

Kịch bản thanh xuân không có gì đặc biệt, đơn giản là nữ chính ở trong trường học bị bắt nạt, nam chính đứng ra bênh vực, nhân vật nữ thứ hai thích nam chính, bởi vì đố kỵ cho nên luôn luôn tìm nữ chính gây phiền phức.

Khương Diệp cảm thấy vẫn được, kịch bản không khó, cô thực ra càng thích nhân vật bên trong kịch bản 'Bốn mùa' trước đó, hoặc dạng nhân vật giống Lương Thiền, chẳng qua có cơ hội đóng phim thì cô cũng sẽ không kén chọn.

Chí ít thì hiện tại không thể kén chọn.

Nhà sản xuất bên kia không biết ở đâu tìm được diễn viên diễn vai nữ thứ nhất, thông báo cho Khương Diệp đến đoàn làm phim sớm hơn hai ngày, Hùng Úc liền tranh thủ thời gian tìm trợ lý đến cho Khương Diệp, để cô ấy đi theo.

Trợ lý mới tới tên là Nhạc Kiều, hai mươi bốn tuổi, gia nhập Thời Đại Văn Hóa gần được một năm, trên người ít hoặc nhiều đều nhiễm chút tính chân thật thật thà, trông thấy Khương Diệp đầu tiên là hai mắt sáng rực, sau đó lại yên tĩnh lại, ở phía sau yên lặng giúp đỡ mang đồ.

" Đây là xe điều cho chị sao, có phải quá đắt rồi hay không? "

Khương Diệp xem xét bên trong xe, cô nhớ rõ trước đó cô diễn viên họ Tô cũng dùng chiếc xe này, cô là diễn viên tuyến thứ mười chín mà cũng được dùng loại xe tốt như vậy sao?

Nhạc Kiều đóng cốp xe lại nói:" Công ty của chúng ta có tiền. "

Khương Diệp:"... "

Vậy thì không nói nữa.

Lần đầu ra ngoài quay phim có xe đưa đón, bên cạnh còn có trợ lý, Khương Diệp cảm thấy rất mới lạ.

Xe đi chưa được hai dặm đường, lái xe liền hỏi Khương Diệp có muốn nghe nhạc hay không, đợi cô gật đầu một cái, âm nhạc trong xe liền vang lên.

Khương Diệp nghe được giọng nam quen thuộc, không khỏi ngạc nhiên, cô hỏi một câu:" Anh Tôn, anh cũng thích bài hát của anh ấy sao? "

Lái xe không nói chuyện, Nhạc Kiều lại quay đầu nhe răng cười một tiếng:" Công ty có quy định, tất cả xe của công ty chỉ có thể bật nhạc của Chung Trì Tân, mỗi ngày tám giờ sáng đến tám giờ tối, tòa nhà ở công ty cũng phát nhạc của anh ấy, bởi vì bà chủ là fan hâm mộ của Chung thần. "

Khương Diệp:"... "

Vừa đến đoàn làm phim, Khương Diệp liền phát hiện toàn bộ đoàn làm phim diễn viên đều là người mới, mà cô dường như giống nữ minh tinh mới nổi nhất, bởi vì trợ lý và xe của cô mười phần đầy đủ. Vào đoàn phim chưa đến hai giờ, Nhạc Kiều liền đặt một đống trà sữa mời toàn thể đoàn làm phim uống.

Tác phong giống hệt trợ lý của minh tinh.

Khương Diệp ở bên cạnh mặc dù thần sắc trấn định nhưng trong lòng cũng giống như những người mới bên cạnh, đều là trợn mắt há mồm.

" Em đang làm cái gì vậy? "Nhận trà sữa trong tay Nhạc Kiều, Khương Diệp môi khẽ nhúc nhích thấp giọng hỏi.

Nhạc Kiều trong miệng đầy trân châu:" Chị, chị không phải diễn vai nữ thứ hai sao? Diễn viên chính mời đoàn làm phim chút đồ uống là việc rất bình thường. "

" Công ty thật hào phóng. "Khương Diệp lại được trải nghiệm cảm giác làm một minh tinh.

" Không phải đâu nha. "Nhạc Kiều ngẩng đầu cười" Tiền là trừ vào tài khoản của chị. "

Khương Diệp:"... "

" Chị Úc nói, muốn lưu lại ấn tượng tốt ngày đầu tiên ở đoàn phim, những việc như này em sẽ làm tốt, chị chỉ cần nghiêm túc quay phim là được. "

Vừa mới đi ra, diễn viên diễn vai nữ thứ nhất liền đến chào hỏi:" Chị, chị trước kia diễn qua phim gì vây? Em là lần đầu tiên đóng phim nên đặc biệt hồi hộp. "

" Diễn qua mấy vai phụ nhỏ, chưa có kinh nghiệm gì cả. "Khương Diệp liếc mắt nhìn Tiểu Bạch Hoa vừa đến" Gọi tên tôi là được. "

" À, vâng, chị Khương Diệp, chị học ở trường nào vậy, là học diễn viên ở trường điện ảnh sao? Em vẫn đang là sinh viên điện ảnh, vẫn chưa có tốt nghiệp. "

" Chị không phải xuất thân chính quy. "Khương Diệp lần đầu được người đối diện gọi tiền bối, cảm giác rất mới mẻ, cũng là nguyện ý nhiều lời vài câu.

Tiểu Bạch Hoa đi theo Khương Diệp ngồi cùng một chỗ, trông thấy kịch bản của cô bên trên tràn ngập chú thích sợ hãi thán phục:" Chị Khương Diệp, đây đều là chị ghi chú lý giải nhân vật sao? So với bọn em còn chuyên nghiệp hơn nhiều. "

Khương Diệp thấy đối phương muốn nhìn xem, vừa hay trước đó trên kịch bản cô cũng có viết một vài phân tích trọng điểm về nhân vật nữ thứ nhất, cô liền đem kịch bản đưa cho Tiểu Bạch Hoa:" Em muốn không? Tặng cho em. "

" Cho em? "Tiểu Bạch Hoa kích động ôm lấy kịch bản, thuận tiện từ trong người lấy ra một cái bút" Có thể ở bên trên ký tên cho em được không?'

Động tác đặc biệt trôi chảy, có thể thấy kinh nghiệm đu thần tượng nhiều năm.

Khương Diệp: ".. Chúng ta cũng đều là người mới." Ý là chữ ký của cô cũng không đáng tiền.

Trương Ý cũng chính là Tiểu Bạch Hoa kiên trì đem bút nhét vào tay Khương Diệp: "Chị Khương Diệp, em nhìn khuôn mặt chị về sau nhất định sẽ nổi tiếng."

Vai nữ thứ nhất tìm nữ thứ hai ký tên, Khương Diệp lắc đầu cười một tiếng, cúi đầu ký tên lên trên kịch bản: "Em có công ty quản lý hay không? Thời Đại Văn Hóa rất thích hợp với em."

"Em còn chưa có, cũng chưa có tốt nghiệp, lần sau sẽ đi xem một chút công ty này có muốn ký với em hay không đã." Trương Ý lúc đầu nghĩ đến ở trong trường phải học tập cho tốt, sau đó mới đi quay phim, nhưng là giáo viên tìm tới cô nói là để cho cô thử sức, kết quả thật đúng là được chọn.

Cầm quyển kịch bản đã được ký tên Trương Ý mới phản ứng: "Chị Khương, kịch bản cho em thì chị làm sao bây giờ, em đưa quyển của em cho chị nhé."

"Không cần, chị nhớ rồi." Khương Diệp đứng dậy "Đạo diễn bên kia đã gọi."

Ngày đầu tiên quay phim, coi như thuận lợi, mặc dù tất cả đều là người mới, nhưng đạo diễn cũng không có quá nghiêm túc, không khí tương đối thả lỏng.

Khương Diệp an ổn vượt qua, sau khi kết thúc liền lên xe quay trở về chỗ ở.

* * *

"Không tiếp tục ký." Chung Trì Tân ngồi trên ghế xoay thản nhiên nói.

"Cậu ở tại Hạo Thiên đã mười năm, Hạo Thiên móc tim móc phổi đối đãi với cậu như vậy vẫn chưa đủ sao?" Lý Cẩm Hồng đứng lên đi lại vài vòng, tâm tình hạ xuống mới nói "Trì Tân, buổi concert kỷ niệm mười năm ra mắt coi như là lời tạm biệt của cậu với công ty. Mười năm, cũng nên lưu lại cái kỷ niệm."

Chung Trì Tân mắt rủ xuống ngón tay xoay xoay: "Chị Hồng, chúng ta khi ký hợp đồng bên trong cũng không có quy định album kỷ niệm mười năm là của công ty, tháng sáu hết hợp đồng, tháng bảy album phát hành nhưng vẫn thuộc công ty, như vậy vẫn chưa đủ sao?"

Chung Trì Tân vốn cho là mấy tháng này đem album phát hành là có thể thuận lợi rời đi, ai ngờ đến người đại diện đột nhiên gọi anh đến công ty, trao đổi vấn đề tổ chức concert.

"Trì Tân, tổ chức concert công ty toàn quyền phụ trách sắp xếp, cậu chỉ cần luyện tập, coi như thay mình làm lời chào tạm biệt." Lý Cẩm Hồng ôn tồn nói "nghĩ đến những người hâm mộ kia, bọn họ năm ngoái đã chờ đợi concert của cậu, chờ một mạch tới bây giờ."

"Chuyện này là lãnh đạo công ty thống nhất quyết định sao?" Chung Trì Tân giương mắt nhìn về phía Lý Cẩm Hồng "Hay là chị hướng công ty báo cáo chuẩn bị?"

Nụ cười trên mặt Lý Cẩm Hồng cứng lại chừng một giây, nhưng ngay lập tức làm như chưa có chuyện gì nói: "Chuyện tổ chức concert này đối với cậu chỉ có lợi không có hại, chị Hồng vừa nghĩ đến chuyện cậu muốn giải nghệ trong lòng liền khó chịu, cũng nên làm vài việc gì đó. Trì Tân, cậu suy nghĩ đến người hâm mộ một chút."

Chung Trì Tân từ trước đến nay không thích có người tính kế anh, Lý Cẩm Hồng ban đầu sắp xếp một trợ lý nữ cho anh, năm đầu tiên coi như chuyên nghiệp, đến năm thứ hai, tay chân liền bắt đầu rục rịch, còn luôn luôn quấy rối anh.

Lúc ấy Chung Trì Tân lập tức đem người sa thải, báo công an. Trong công ty một trợ lý cũng không muốn nhận, cuối cùng mới tìm được một người hoàn toàn không có kinh nghiệm là Kế Thiên Kiệt.

Vốn dĩ Chung Trì Tân cũng muốn tìm một người đại diện khác, nhưng Lý Cẩm Hồng lúc đó đang mang thai vác bụng bầu tới tìm anh nói chuyện, cảm xúc kích động, nghe nói trở về liền sinh non. Lại thêm lãnh đạo công ty nói giúp, Chung Trì Tân cũng không muốn nhắc lại chuyện này, liền đồng ý không đổi người đại diện nữa.

Những năm này Lý Cẩm Hồng đúng là không có làm ra những chuyện gì quá lớn, làm tốt công việc trong bổn phận của mình, chẳng qua từ sau khi Chung Trì Tân nói muốn giải nghệ, những việc làm mập mờ của chị ta càng nhiều hơn.

"Với địa vị của chị bây giờ, dưới tay còn dẫn dắt những nghệ sĩ khác nữa, không nhất thiết cứ phải nhìn tôi chằm chằm như vậy." Chung Trì Tân không muốn vạch trần thẳng ra, anh lúc trước là không muốn làm phiền người nhà mới tìm đến Hạo Thiên ký hợp đồng, bây giờ mới rời đi đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

"Cậu đều biết." Lý Cẩm Hồng thở dài "Cậu muốn giải nghệ, tôi cũng không thể rời bỏ công ty, chỉ có thể dẫn dắt nghệ sĩ mới."

Kỳ thật nhiều năm như vậy nghệ sĩ dưới tay Lý Cẩm Hồng không chỉ có một người, chỉ là nghệ sĩ dưới tay không biết cố gắng, không có một ai có thể nổi tiếng, ngược lại năm ngoái chọn được một người điều kiện khá tốt, lại có thêm chút tài nguyên, đoán chừng có thể nổi tiếng.

Nhưng nói thật, để nổi tiếng như Chung Trì Tân thì quá khó.

Một người đại diện trong tay gặp phải người như Chung Trì Tân thì phải gọi là vận khí quá tốt, có những người đại diện cả một đời cũng không dẫn được một người nổi tiếng.

"Chuyện tổ chức concert không nói nữa, tháng sáu tôi không nghĩ là làm được." Chung Trì Tân chỉ muốn đem album làm thật tốt.

Lý Cẩm Hồng tiễn Chung Trì Tân ra ngoài, đóng cửa lại liền hung hăng đá một cái vào ghế số pha.

Thời gian trước cô ta cùng lãnh đạo thương lượng, muốn Chung Trì Tân tháng sáu tổ chức concert, coi đây như một canh bạc, muốn vì nghệ sĩ dưới tay tranh giành tài nguyên.

Đám người bên bộ phận phim ảnh kia vậy mà liên hợp lại với nhau, tài nguyên trong tay một cái cũng không lọt ra ngoài, chị ta muốn mượn danh nghĩa Chung Trì Tân để lấy ra cũng không được.

* * *

Khương Diệp quay phim mười phần thuận lợi, bộ phim độ khó không cao, địa điểm làm phim lại ở thành phố điện ảnh Tinh Hải, nếu như buổi tối không có cảnh quay còn có thể trở về, lại có thêm xe đưa đón, so với trước kia thuận tiện hơn nhiều.

Mặc dù Khương Diệp không quan tâm đến chỗ ở là tốt hay xấu nhưng ở nhà nghỉ thời gian dài đúng là không thoải mái bằng chỗ ở của mình.

"Chị Khương Diệp, chị dạy em một chút làm sao để học thuộc lời thoại." Vừa quay xong Trương Ý liền bắt đầu vây quanh người Khương Diệp, cô ấy hôm nay quên lời thoại bốn lần, rõ ràng là trước lúc quay còn nhìn qua kịch bản.

Khương Diệp nhìn qua Trương Ý: "Đây là bẩm sinh rồi, không dạy nổi."

"A, vậy làm sao bây giờ!" Trương Ý phát điên lên, cô ở trường học, phần học thuộc lời thoại này cũng không qua được, càng học lại càng quên.

"Không cần phải đọc lời thoại giống y sì trong kịch bản, ý nghĩa không sai biệt lắm là được." Khương Diệp chỉ chỉ đạo diễn phía trước "Em đi hỏi đạo diễn xem có phải như vậy không."

Đóng phim mặc dù có kịch bản, nhưng diễn viên khi diễn là không dừng lại ở kịch bản, trong lúc diễn chắc chắn sẽ có cảm xúc nhập tâm, nên không nhất định phải nhớ lời thoại giống hệt kịch bản, nếu không cũng sẽ không có những cảnh ngẫu hứng diễn xuất kinh điển.

"Em có thể tự do diễn?" Trương Ý hai mắt tỏa sáng.

"Hỏi đạo diễn."

Trương Ý còn chưa kịp hỏi, hai người liền bị kêu đi quay phim.

Cảnh này là cảnh nữ phụ bắt nạt nữ chính, nữ phụ chắn nữ chính trong nhà vệ sinh, phía con có mấy nữ sinh đi cùng, sau đó cảnh cáo nữ chính, để cô không nên tiếp cận nam chính nữa.

"Có thể vuốt vuốt mái tóc trước, Khương Diệp hung dữ một chút, cái tát cũng phải tát thật lên." Người hướng dẫn hưng phấn nói.

Chặn trong nhà vệ sinh, tát người, đây chính là cảnh diễn học sinh cá biệt kinh điển.

"Action!"

Nữ sinh cá biệt này đem áo khoác khoác trên vai, khuôn mặt lạnh lùng đá từng cánh cửa trong nhà vệ sinh ra: "Ra đây."

Cuối cùng ở cánh cửa trong cùng bên phải kia tìm thấy người, nắm tóc kéo nữ chính ra ngoài đẩy xuống đất: "Khi cậu ấy ngồi cùng bàn, cô mỗi ngày đều câu dẫn?"

Nữ chính giãy dụa đứng dậy, lại bị mấy người đè xuống: "Tôi không có."

Nữ sinh kia cười lạnh một tiếng, ngồi xuống tát tát nhè nhẹ vào mặt nữ chính: "Cô không có, nhưng là ai mỗi ngày hỏi cậu ấy bài tập? Mỗi một câu đều hỏi, ngày nào cũng hỏi. Có muốn tôi giúp cô phân tích giải đề hay không?"

Theo lực của bàn tay mỗi một cái lại dùng thêm một lực, vừa tát vừa hỏi: "Hỏi nhiều ngày như vậy, cô học được cái gì, hiện tại ở đây cô nói cho tôi biết hai chúng ta cùng nhau học? Trả lời đúng tôi để cô đi.

" Giáo viên xếp chúng tôi ngồi cạnh nhau, có vấn đề gì cô đi tìm giáo viên. "Nữ chính ủy khuất mắt đỏ bừng, nằm rạp trên mặt đất chật vật không chịu nổi, đồng phục bị kéo rách một đường.

Vốn chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau học tập bình thường, lại không nghĩ tới làm cho cô nàng cá biệt kia ghen ghét, nữ chính bất lực phản kháng, đầu tiên là bị đám bạn cô lập, hôm nay lại bị bắt nạt ở nhà vệ sinh.

" Vào lớp. "

Bên ngoài vang lên tiếng chuông vào lớp, nữ sinh cá biệt kia cười nhạo đứng lên:" Được, nếu cậu thành tích đã không tốt, tôi sẽ báo với giáo viên sắp xếp cho cậu ngồi cùng bàn với tôi, tôi đến- dạy cậu. "

Nữ sinh phất phất tay, mấy người giữ nữ chính liền buông tay đi ra ngoài.

Nữ sinh lấy áo khoác đồng phục trên vai xuống, một lần nữa mặc vào, cúi đầu chậm rãi đem cúc áo cài xong, lúc này mới đi ra ngoài.

" Cut. "

Một đám người thở dài một hơi, chuẩn bị ra ngoài.

" Ai, Tiểu Ý cô làm sao mà bị chảy máu mũi rồi? "Có người phát hiện chỗ Trương Ý ngồi trên đất có vết máu."

"Có phải là vừa rồi lúc đánh dùng quá sức?" Bên cạnh truyền đến một thanh âm.

Trương Ý nhận lấy khăn giấy bịt lỗ mũi của mình, ồm ồm nói: "Không có việc gì, vừa rồi chị Khương Diệp không dùng lực."

Khương Diệp nghe được âm thanh nên đi tới, quả nhiên trông thấy Trương Ý một tay đầy máu: "Có phải là khoang mũi khô quá nên bị chảy máu không?"

Cô không cho rằng nguyên nhân là do mình động thủ lúc vừa rồi, mặc dù lúc người hướng dẫn muốn tát thật nhưng cô đổi một hình thức tát khác, đánh không phải là đánh thật, nhưng cũng không gây tổn thương.

"Không có việc gì, tôi chỉ là quá kích động." Trương Ý cầm khăn giấy của Nhạc Nhạc đưa tới, nói cảm ơn "Chờ một chút sẽ ổn thôi."

Lời vừa mới nói dứt, cái khăn giấy nhét ở trong mũi đã nhiễm đỏ.

Khương Diệp: "..."

"Vẫn là đi đến bệnh viện khám xem sao."

"Chị Khương Diệp em không sao, chị để em yên tĩnh một chút là được." Trương Ý đi giống như trốn rời khỏi phim trường.

Trương Ý vì bị tát mà chảy máu mũi rất nhanh đã loan truyền ra ngoài, bên ngoài thì không có động tĩnh gì, nhưng rất nhanh ngày thứ hai lúc Khương Diệp chuẩn bị đến phòng hóa trang liền nghe thấy người bên trong nói chuyện.

"Tiểu Ý, cô vừa mới xuất đạo, không hiểu trong cái vòng tròn này có bao nhiêu phức tạp."

"Tôi biết, giáo viên của tôi đã kể rất nhiều chuyện." Giọng nói của Trương Ý truyền tới.

"Đúng đấy, còn mời đoàn làm phim uống trà sữa, ăn điểm tâm, cô ấy hiểu quy tắc nhiều hơn so với chúng ta, bộ dáng giống một minh tinh." Một giọng nói khác phụ họa.

Trương Ý 'a' một tiếng: "Chị Khương Diệp là mang tâm tư mà vào đoàn?"

"Cô không biết sao? Cái bí mật này cũng đã truyền khắp rồi."

"Không biết a, chị Khương Diệp còn cần mang tâm tư đoàn phim sao? Đạo diễn thật may mắn." Trương Ý cảm thán nói.

"..."

"Không phải, Tiểu Ý, cô đừng bị Khương Diệp lừa, cô ấy, lần đầu tiên vào đoàn phim không biết người ở bên trong tâm cơ nặng bao nhiêu. Rất nhiều nữ diễn viên đều cố tình trong lúc quay phim ra tay nặng."

"Đúng rồi, cô xem, hôm qua đã bị đánh chảy máu mũi, Khương Diệp đoán chừng là đố kị cô diễn vai nữ thứ nhất. Tôi nghe nói cô ta muốn diễn vai nữ thứ nhất nhưng đạo diễn không đồng ý, điểm này thì đạo diễn vẫn là có nguyên tắc."

Khương Diệp đứng ở ngoài cửa: "..."

Đây là tình huống gì vậy?

Bên trong phòng hóa trang một mảnh trầm mặc, về sau Khương Diệp mới thấy Trương Ý lắp bắp nói: "Đánh, cát tát kia sao? Chị Khương Diệp không có tát tôi mà, vả lại cũng không có dùng lực."

"Vậy cô làm sao lại chảy máu mũi, Tiểu Ý cô còn thay cô ta giải thích, thật sự là quá lương thiện mà."

Trương Ý đứng lên muốn đuổi người: "Ầy, các người đừng nói như vậy, dù sao chảy máu mũi là chuyện riêng của tôi, không liên quan tới chị Khương Diệp, mọi người đều ra ngoài đi, lần sau cũng đừng nhắc lại chuyện này với tôi nữa, tôi sẽ tức giận đó."

Cô có thể nói bởi vì lúc ấy mình nằm trên mặt đất nhìn thấy chị Khương Diệp mặc đồng phục hình ảnh ấy quá đẹp, vừa nhìn liền chảy máu mũi, có thể nói như vậy sao? Đương nhiên là không thể!

Mấy người vừa nói xấu kia đi ra ngoài nhìn thấy Khương Diệp lập tức chột dạ ôm mặt chạy xa.

Khương Diệp đứng ở ngoài cửa một lúc, mới đẩy cửa đi vào.

"Chị Khương Diệp, chị đến rồi." Trương Ý từ trong gương nhìn thấy Khương Diệp lập tức vui vẻ đứng lên, từ trong ba lô lấy ra một cái hộp nhỏ "Em đêm qua làm búp bê bằng len chọc, tặng cho chị."

Cô cả đêm hôm qua không ngủ được, trong đầu luôn nghĩ đến cảnh chị Khương Diệp cúi đầu cài nút áo, nghĩ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, cuối cùng ngồi dậy làm búp bê len chọc.

"Cảm ơn." Khương Diệp nhận lấy, ngồi trên ghế.

"Chị Khương Diệp, chị thích mẫu đàn ông như thế nào?" Trương Ý kéo ghế qua, ngồi bên cạnh Khương Diệp nhỏ giọng hỏi.

Khương Diệp quay đầu nhìn cô một cái: "Có việc gì sao?"

"Không có việc gì cả, em chỉ là hiếu kỳ chị sẽ thích mẫu người như thế nào thôi." Trương Ý cười hì hì nói, một gương mặt cười ngốc nghếch, còn ngốc hơn cả nữ chính trong bộ phim nữa.

"Không có thích qua cho nên không biết." Khương Diệp tùy ý nói một câu "Thích ai đó, hẳn là mẫu người nào cũng được."