Chương 37​

4312 Chữ Cài Đặt
Chương 37

Từ sau hôm nói chuyện không vui ở công ty, Lý Cẩm Hồng qua một tuần mới liên lạc với Chung Trì Tân.

"Trường đại học A bên kia mời cậu tới giảng đường diễn thuyết, tôi thay cậu đồng ý rồi." Lý Cẩm Hồng rốt cuộc cũng không dám trở mặt triệt để với Chung Trì Tân, việc mà người đại diện nên làm thì vẫn làm.

"Đại học A?" Chung Trì Tân sững sờ "Đem thư mời cho tôi."

Lý Cẩm Hồng không ngờ đến Chung Trì Tân thế mà không có từ chối "Cậu muốn tham gia?"

"Ừm."

Đại học A có tiếng là đại học nổi tiếng, luôn mời những người đứng đầu của các ngành nghề đến để diễn thuyết, trước kia Chung Trì Tân có nghe nói qua.

Chung Trì Tân nhận được thư mời nghĩ nghĩ, anh cho dù ở trong giới gần mười năm nhưng tuổi tác không lớn hơn so với những sinh viên kia, nói về triết lý nhân sinh thì hiển nhiên không phù hợp, nếu bàn về khó khăn, anh cũng chưa từng trải qua.

Vậy chỉ có thể nói chuyện về sáng tác, trò chuyện về âm nhạc.

"Đại học A, anh Tân em có nghe nói sinh viên bọn họ rất thích ở trong diễn thuyết hỏi những vấn đề hóc búa, rất khó đối phó." Kế Thiên Kiệt vừa nghe đến chuyện này liền bắt đầu lo lắng.

"Thật sao?" Chung Trì Tân không hiểu về phương diện này lắm.

Kế Thiên Kiệt gật đầu: "Bạn học cao trung của em trước học ở trường này, cậu ấy cũng từng kể qua. Anh Tân có muốn em đi hỏi bạn em một chút không, đi hỏi xem lúc nghe diễn thuyết thì mọi người hay hỏi vấn đề gì nhất?"

Chung Trì Tân từ chối: "Không cần, tôi.. có bạn học ở đại học A."

"Cái này, anh Tân vậy thì anh hỏi bạn anh đi." Kế Thiên Kiệt ngược lại không có nghi ngờ gì, dù sao ở Thời Đại Văn Hóa đều là nhà của anh cậu, quen biết người xuất thân ở đại học A cũng không có gì kỳ lạ.

Nói quen biết, thực ra Chung Trì Tân trong danh bạ bạn bè chỉ có một người là học ở đại học A.

Anh do dự một lúc mới gửi một tin nhắn: [cô đã ở đại học A nghe diễn thuyết bao giờ chưa? ]

Khương Diệp đang quay phim, lúc nghỉ ngơi rảnh rỗi mới cầm đến điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Chung Trì Tân, liền hỏi lại: [ Đã nghe qua, làm sao vậy? ]

Chung Trì Tân: [ Tôi được mời đi đại học A diễn thuyết, nghe nói sinh viên đại học A đặt vấn đề tương đối.. khó, cho nên muốn hỏi cô một chút, thông thường bọn họ sẽ hỏi những vấn đề gì.]

Khương Diệp cầm điện thoại nghĩ nghĩ, mới trả lời lại: [ Tôi đã nghe qua một lần, vấn đề khó hẳn chỉ là so sánh ra thôi, đừng nói những lời rỗng tuếch không ý nghĩa gì là được. Anh không giống những người làm tài chính hay tin tức, sẽ không có khả năng bị hỏi những câu hỏi liên quan đến vấn đề về kinh tế xã hội.]

Không đợi Chung Trì Tân trả lời lại, Khương Diệp lại gửi một tin nhắn nữa: [ Anh hồi hộp sao? ]

Chung Trì Tân ngồi trên băng ghế dài ở nhà kính tầng ba, lẳng lặng nhìn ba chữ trên màn hình điện thoại, vành tai chậm rãi đỏ lên, anh hồi hộp sao?

Anh mỗi một buổi concert đều có hơn vạn người tham gia, cũng chưa hề khẩn trương hay hồi hộp.

Điện thoại trong tay rung một cái, anh cúi đầu trông thấy Khương Diệp gửi một tin nhắn đến.

[ Lúc nào đi diễn thuyết ở đại học A vậy? ]

Chung Trì Tân: [ Mười giờ sáng thứ ba tuần sau.]

Tin nhắn gửi đi một phút đồng hồ, Khương Diệp mới gửi lại một tin nhắn thoại, ngón tay Chung Trì Tân dừng ở trên màn hình, sau đó mới ấn mở nghe nội dung.

"Tôi hiện tại phải đi quay phim, tối về sẽ giúp anh hỏi trên diễn đàn trường một chút, sau đó sẽ gọi cho anh."

Nghe được bối cảnh trong điện thoại, đúng là tương đối ồn ào, Chung Trì Tân trả lời một chữ 'được', lại ngồi ở nhà kính một lúc lâu mới đi xuống.

Khương Diệp đã nói thì sẽ đều nhớ kỹ, cả ngày quay phim, cô vừa mới tan làm còn đang trên đường trở về đã lên diễn đàn của trường xem những video diễn thuyết lúc trước.

Có những câu hỏi được đặt sau khi buổi biểu diễn kết thúc một thời gian, cho nên Khương Diệp xem rất là thuận tiện, cũng không cần xem video diễn thuyết, trực tiếp kéo xuống phần câu hỏi của sinh viên.

Đại khái là xem các câu hỏi mà sinh viên thắc mắc ở hơn hai mươi đề tài diễn thuyết, Khương Diệp bật máy tính ở nhà lên tổng kết ở một file, làm xong chuyện này cũng là mười giờ mười một phút tối.

Khương Diệp không biết thời gian nghỉ ngơi của Chung Trì Tân, nhưng thời gian này cũng có ít người đã đi ngủ nên cô trực tiếp gọi điện thoại qua, tiếng chuông chờ reo mấy lần mới có người nhấc máy.

".. Khương Diệp?" Chung Trì Tân đã đi ngủ, điện thoại ở trên tủ đầu giường bỗng reo lên, lúc anh nghe máy vẫn còn ngái ngủ.

Khương Diệp nghe được liền nghi ngờ hỏi: "Anh đi ngủ rồi?"

Chung Trì Tân xoay người ngồi dậy, áo ngủ trượt xuống hơn phân nửa, làn da sạch sẽ trắng nõn lộ rõ trong bóng đêm, anh 'ừm' một tiếng: "Vừa mới ngủ, có chuyện gì vậy?"

"Tôi đã tổng kết xong những câu hỏi mà sinh viên có thể sẽ hỏi trong lúc diễn thuyết, muốn hỏi anh chuẩn bị diễn thuyết về đề tài gì."

Chung Trì Tân lúc này mới tỉnh táo chút, anh ôm gối mềm vào lòng, một tay cầm chặt điện thoại, nói cho Khương Diệp nội dung mình diễn thuyết.

"Chỉ những thứ này thôi sao?" Khương Diệp hiện tại là muốn nói cho anh biết những vấn đề mà sinh viên sẽ hỏi, nhưng nghĩ lại anh vừa ngủ lại bị mình đánh thức, đến ngày mai chưa chắc đã nhớ rõ những gì mình nói.

"Tôi ngày mai sẽ đem những câu hỏi mà bọn họ có thể sẽ hỏi gửi qua wechat cho anh, nhớ đọc kỹ."

"Được." Chung Trì Tân đồng hồ sinh lý báo thức lại dâng lên, người đã có chút mơ hồ, nghe được âm thanh bên kia mí mắt cũng đã sụp xuống.

Khương Diệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, mới mười giờ mười bảy phút, đã đi ngủ rồi, Chung Trì Tân thật đúng là.. sinh hoạt theo quy tắc. "

" Vậy.. ngủ ngon. "Khương Diệp nói với đầu dây bên kia.

Chung Trì Tân bên môi vô thức giơ lên một nụ cười cong cong:" Cô cũng ngủ ngon. "

Khương Diệp sau khi cúp điện thoại, liền tổng kết lại những câu hỏi kia thành một file hoàn chỉnh, nhưng không có gửi ngay cho Chung Trì Tân.

* * *

Sáng sớm Nhạc Kiều đã đến cửa thúc giục Khương Diệp đi làm việc, cô ấy liền mở cửa đi vào, phát hiện người ngày thường đã ngồi ở phòng khách ăn điểm tâm nay lại không thấy đâu, cửa phòng cũng đóng chặt, không khỏi tiến lên gõ cửa:" Chị, chị đã dậy chưa? "

" Em ở phòng khách đợi chị một chút. "Âm thanh Khương Diệp ở trong phòng truyền ra.

" Vâng. "Nhạc Kiều ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, lại tò mò nhìn qua phòng ngủ.

Hiện tại chị Khương cũng lười biếng rồi?

Khi ở Thời Đại Văn Hóa Nhạc Kiều cũng làm trợ lý của nghệ sĩ, chăm sóc cho bọn họ, rất nhiều nghệ sĩ lúc quay phim thì rất chuyên nghiệp, nhưng tất cả cũng là người mà, cũng khó tránh khỏi những lúc muốn làm biếng, chí ít thì việc ngủ nướng này cũng là chuyện mà nhiều người mắc phải.

Chẳng qua khi tiếp xúc với Khương Diệp những ngày gần đây Nhạc Kiều phát hiện cô mỗi ngày không cần người gọi, trừ những lúc quay phim cần trợ lý, sau khi kết thúc quay cũng không có chuyện muốn nhờ trợ lý làm.

" Em ăn sáng chưa? "Khương Diệp đem file đã chỉnh sửa gửi cho Chung Trì Tân, vì vậy mới ra muộn.

" Vẫn chưa ạ. "Nhạc Kiều lắc đàu.

Khương Diệp cầm lấy túi xách của mình:" Đi thôi, đợi chút nữa ở ven đường ăn một chút. "

Nhạc Kiều đi theo cô ra ngoài, không có cơ hội cầm túi giúp, chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi đi ở phía sau.

" Nhạc Kiều, có lịch trình làm việc của chị ở đây không? "Khương Diệp bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.

" Có, chị muốn bản điện tử hay bản giấy? "

" Bản điện tử là được. "

Nhạc Kiều lập tức cúi đầu đem lịch trình trên điện thoại gửi qua cho Khương Diệp.

" Thứ ba tuần sau đoàn phim không có lịch quay, em không cần tới nữa nhé. "Khương Diệp xem hết lịch trình phía sau, nói với Nhạc Kiều.

" Không cần đến đoàn làm phim sao? Ngày đó không có đến trường quay xem ạ. "Nhạc Kiều mặc dù mới làm cùng Khương Diệp chưa đến nửa tháng nhưng cũng biết thói quen của Khương Diệp, cho dù không có cảnh diễn của mình nhưng chị ấy vẫn đến trường quay xem mọi người quay phim.

" Không đi. "Khương Diệp cũng không biết rõ mình đang suy nghĩ gì, những câu hỏi kia cũng đã giúp Chung Trì Tân thống kê lại, cũng nên đi xem một chút cho càng yên tâm.

* * *

Tiến độ quay của Khương Diệp rất nhanh, phần diễn của cô chỉ cần bạn diễn không xảy ra vấn đề gì thì đều quay một lần là qua, cho nên tại trường quay người thoải mái nhất chính là cô. Mấy diễn viên khác thì không được tốt lắm, đều là người mới cả, nắm bắt ống kính không được tốt, cho nên bị đạo diễn mắng cũng là chuyện thường xảy ra.

Chẳng qua đạo diễn cũng là người trẻ tuổi, nói hai bai câu là thôi, sau đó bắt đầu quay lại.

Khương Diệp quay phim rất nhẹ nhàng, mỗi ngày đều có xe đưa đón, rất nhanh ở trong đoàn làm phim có những người ghen tức đỏ mắt, tin đồn cũng từ đó mà ra. Những chuyện này Khương Diệp cũng biết, nhưng cũng không để ý.

Chỉ là cô không để ý, nhưng có người để ý đến.

Buổi sáng hôm nay có chút việc nên bị trễ, cho nên cô cùng Nhạc Kiều ăn sáng ở ven đường, đến phim trường muộn hơn ngày thường một chút. Kết quả vừa mới bước chân vào phim trường liền phát hiện bầu không khí không đúng, phòng hóa trang ở nơi hẻo lánh bên trong ghế đổ ngổn ngang không ai nâng lên, cô đi qua xem mới phát hiện chân ghế bị mất, giống như có người ở phía trên đập gãy.

Đi ra bên ngoài phòng hóa trang xem xét, đạo diễn cũng không thấy người, có mấy nhân viên công tác nhìn thấy ánh mắt cô thì tránh né, diễn viên đóng vai nam chính đứng ở bên cạnh bộ dạng cũng muốn nói lại thôi.

Khương Diệp nhìn thẳng về diễn viên kia:" Có chuyện gì vậy? "

Nam diễn viên tiến lại, nói một câu:" Trương Ý đánh người, đạo diễn mang bọn họ đến bệnh viện rồi. "

Khương Diệp:"... "

" Chuyện này có liên quan tới tôi? "

Nam diễn viên gật đầu:" Có người ở trong phòng hóa trang nói xấu cô, Trương Ý cùng mấy người bọn họ tranh luận, cuối cùng là đánh nhau. "

Khương Diệp nhíu mày:" Trương Ý thế nào rồi? "

Nam diễn viên sắp xếp lại từ ngữ mới nói:" Không tổn hại một cọng lông. "

Trong đầu Khương Diệp hiện lên khuôn mặt Tiểu Bạch Hoa đơn thuần vô hại của Trương Ý:" Cô ấy đánh nhau với ai? "Đoàn làm phim hình như cũng không có ai gầy hơn Trương Ý cả.

Nghe như vậy nam diễn viên sắc mặt như ăn phải thuốc đắng:" Không phải một người, mà là đánh nhau với năm người. "

Khương Diệp:"... "

Phim thể loại thanh xuân cốt truyện sẽ có mấy người bạn kết giao với nhau, bất luận có là bạn của nữ thứ hai cá tính ngông cuồng thì về sau cũng sẽ quay đầu làm bạn với nữ chính, đây là cốt truyện thiết yếu, vừa vặn những người đóng vai những nữ sinh kia đều học cùng một lớp, buổi sáng ở trong phòng hóa trang nói xấu bị Trương Ý phát hiện.

Trương Ý liền mắng người ngay tại chỗ, những người kia nói không lại, trong đó có một người động thủ trước, nữ sinh đánh nhau thì sẽ là kéo tóc, tát mặt. Mấy động tác này giống hệt cảnh diễn trong phim, ý đồ muốn đè Trương Ý lại đánh cô ấy.

Kết quả.. Trương Ý một người đánh năm người, đánh gục hoàn toàn.

Bị đạo diễn kéo ra ngoài, Trương Ý còn nói to:" Dám đánh tôi? Bà đây có học võ đó! "

Năm diễn viên phụ phải đến bệnh viện băng bó vết thương, cả ngày hôm nay phim cũng đừng nghĩ có thể quay.

Khương Diệp đầu tiên là đi đến phòng bảo vệ, muốn lấy USB video ở phòng hóa trang, sau đó hỏi địa chỉ của bệnh viện rồi đi đến đó.

Cô ở trên xe đem USB kết nối với điện thoại xem được cảnh đánh nhau sáng nay ở trong phòng hóa trang, có thể thấy rất rõ là đối phương đã ra tay trước.

Đến bệnh viện, Khương Diệp nhìn thấy đạo diễn và Trương Ý đang ở bên ngoài, cô nhìn qua Trương Ý một lúc, quả nhiên không bị tổn hại một cọng lông nào.

" Chị Khương Diệp, chị sao rồi? "Trương Ý cười hì hì đi qua phía Khương Diệp.

Bỗng nhiên trên đỉnh đầu có luồng gió xẹt qua, đạo diễn kéo mũ áo của cô lại:" Tôi để cho cô đi rồi sao? "

Trương Ý mặt xị xuống, trông bộ dạng giống như bị người ta ức hϊếp.

Khương Diệp đi đến gần, nhìn vào bên trong, năm người đang ngồi ở bên trong băng bó vết thương, khóc bù lu bù loa lên.

Lại quay đầu nhìn Trương Ý, cả người trắng trẻo mềm mềm, điện thoại trên tay cũng là màu hồng phấn, hai mắt vô tội nhìn qua, bộ dạng gái ngoan điển hình.

Cho nên trường hợp này áp dụng đúng chuẩn với câu nói: Lớn lên càng đẹp đánh người càng giỏi.

" Hai người các cô đừng gây thêm phiền phức cho tôi, hiện tại năm người bị đánh phải vào viện, tiến độ bộ phim bị chậm trễ, hỏi tội các cô là đúng. "Đạo diễn cũng biết năm người kia mồm miệng ngứa ngáy, Trương Ý chỉ là tự vệ đơn thuần, nhưng nên cảnh cáo thì vẫn phải cảnh cáo.

Đầu năm nay chỉ nhìn mặt mũi thì đúng là không được, đạo diễn trong lòng hối hận, ai có thể biết Trương Ý đánh nhau lại giỏi như vậy chứ.

" Đây là video giám sát trong phòng hóa trang sáng nay. "Khương Diệp lấy điện thoại ra bật cho đạo diễn xem.

Đạo diễn sau khi xem xong nói:" Gửi video cho tôi, cô dẫn Trương Ý về trước đi, mấy người này tôi sẽ xử lý. "

Khương Diệp gửi qua wechat cho đạo diễn, thuận tiện dẫn Trương Ý đi.

" Em thật biết đánh nhau. "Khương Diệp liếc qua Trương Ý" Không thể đánh giá em qua bề ngoài được. "

Trương Ý kéo cánh tay Khương Diệp, thân mật nói:" Chị Khương Diệp, chị yên tâm, em sẽ không đánh người lung tung vô cớ. "

" Em có học qua sao? "

Trương Ý gật đầu:" Cha mẹ em thấy em quá thấp, dễ bị người ta bắt nạt cho nên từ nhỏ em đã học quyền Thái. "

Trương Ý lớn lên bộ dạng rất thanh thuần khả ái, ở sơ trung hấp dẫn không ít nam sinh, cũng có nữ sinh chặn đường, đều bị đánh cho tơi tả, cùng với nhân vật trong phim này là hoàn toàn khác biệt.

Sau đó Trương Ý còn có ý định trả đũa, báo cáo với giáo viên chuyện này, bởi vì không có camera giám sát nên những người kia bị chịu thiệt thòi cũng không dám đến trêu chọc cô nữa.

" Lần sau em không cần làm như vậy nữa. "Khương Diệp đột nhiên nói" bọn họ muốn nói gì mình cũng không ngăn cản được. "

Trương Ý lại nghĩ khác:" Qua miệng nhiều người thì sự tình nó lại thành khác, chị Khương Diệp nếu để những người này loan tin đi thì người ngoài nghe được chắc chắn sẽ tin. "

" Đó cũng là chuyện của chị, em vì sao lại xông vào đánh người? "

Trương Ý sững sờ, ủy khuất bĩu môi:" Em chính là nhìn không vừa mắt hành động của mấy người kia. Nhịn đã thật lâu, diễn không có chịu khó diễn tốt, mỗi ngày đều châm ngòi ly gián. "

Khương Diệp nhìn qua Trương Ý cười nói:" Tùy em vậy. "

Năm người kia cuối cùng cũng không có trở lại, đoán chừng đạo diễn phải chi trả khoản tiền thuốc men này, về những việc khác thì tìm mấy diễn viên tới là xong, cũng không phải nhân vật quan trọng gì.

" Trương Ý, cô đóng phim thật tốt cho tôi, nếu vấn đề này còn xảy ra tôi sẽ xử lý cô. "Đạo diễn vừa về liền cảnh cáo.

" Tôi đã biết, nhưng tôi cũng không thể để người khác đánh mình được. "

Đạo diễn trừng mắt liếc Trương Ý:" Thưa cô Trương, bây giờ cô đã nổi tiếng ở thành phố điện ảnh Tinh Hải này rồi, một đánh năm! Hiện tại ai còn dám đánh cô nữa? "

Đạo diễn cũng mệt mỏi, anh ta tốt nghiệp đã hai năm, lần này nhận một bộ phim sẽ quyết định đến con đường đạo diễn của mình, khuyết điểm duy nhất chỉ là vấn đề thời gian có chút gấp, muốn tháng sáu phải lên sóng, nửa đường phát sinh sự cố gì thì tiền cũng đừng nghĩ sẽ đến tay.

Đạo diễn một lần nữa quy định lại quy tắc của đoàn làm phim, đặc biệt không thể loan truyền tin đồn ở trường quay, nếu không sẽ trực tiếp khai trừ:" Những điều này phải ghi nhớ, phim sẽ bắt đầu quay tiếp. "

* * *

" Anh Tân, em có chút hồi hộp. "Kế Thiên Kiệt ngồi ở trong xe, đều không dám đi xuống.

Nơi này chính là đại học A, đại học nổi tiếng nhất.

" Tôi nhớ là mình được mời đi diễn thuyết. "Chung Trì Tân cúi đầu nhìn lại file Khương Diệp gửi, thản nhiên nói.

" Anh Tân, em hồi hộp hộ anh. "

" Không cần. "Chung Trì Tân đứng dậy mở cửa xe đi ra ngoài.

Anh hôm nay mặc một bộ âu phục màu xám, không quá nghiêm túc, càng phù hợp với phong cách của trường học, lại không thất lễ.

Trường đại học sẽ thông báo trước một tuần về danh tính người đến diễn thuyết là ai, đầu tuần vì muốn đến giảng đường nghe diễn thuyết, không khí náo nhiệt ở đại học A thật là lâu, ai lại không muốn tận mắt nhìn thấy Chung thần chứ? Cho dù là sinh viên của đại học A, cũng không thể cản được tinh thần theo đuổi thần tượng.

Những người tranh được vé sớm, đã sớm phát trên weibo khoe khoang, còn có sinh viên của đại học A đi dạo một vòng diễn đàn fan lưu lại: Lập tức có thể nhìn thấy ca ca, thật là kích động.

Thành công hấp dẫn được một đám người ghen tị, sau đó liền rời đi.

Có người nhận được tin tức lập tức đi vào đại học A quan sát.

[ @All, các anh em ở A Đại có thể phát trực tiếp hay không? Tôi cũng muốn nhìn thấy ca ca diễn thuyết.]

[Năm đó không cố học cho giỏi, nếu tôi thi đỗ đại học A thì hôm nay có thể nhìn thấy ca ca rồi.]

[ Lầu trên suy nghĩ gì vậy? Tôi cũng học ở A Đại đây, vẫn là không gặp được ca ca, bởi vì vé sớm đã bị đám người kia đoạt mất rồi.]

* * *

Chín giờ hai mươi phút sáng, trong siêu thoại có một bình luận lên top: [ Các anh chị em, tôi có phiếu vào cửa của nhóm nhϊếp ảnh, đến lúc đó ta sẽ phát trực tiếp.]

Chín giờ năm mươi phút, trên sân khấu các thiết bị đã điều chỉnh xong, sau khi người chủ trì làm nóng không khí, Chung Trì Tân rốt cuộc cũng xuất hiện, lập tức nhận được sự chào đón nhiệt liệt từ sinh viên A Đại.

Anh chưa cần mở miệng diễn thuyết, ở phía dưới các sinh viên đã hét đến tan nát cõi lòng, đem bầu không khí dâng lên một cách bùng nổ.

Sinh viên A Đại thì cũng là những người bình thường, bọn họ cũng sẽ theo đuổi thần tượng.

Huống chi Chung Trì Tân lại là một thần tượng thuộc top đầu, không ai là không thích nghe các bài hát của anh, không ai là không yêu ánh hào quang khi anh đứng hát trên sân khấu.

Chung Trì Tân không có nói những lời vô nghĩa hoặc là bỏ qua những lời giải thích, cho nên diễn thuyết rất thuận lợi, diễn thuyết về hiểu biết về quá trình làm nhạc, quá trình sáng tác ca khúc, cả hội trường đều say sưa lắng nghe.

Chỉ là đứng như vậy một hồi, anh có dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại bắt đầu nói.

Mà tại weibo phát trực tiệp của hội viên nhϊếp ảnh của A Đại, đám fan hâm mộ từ trước đến nay đều không bỏ qua một biểu cảm gì, các cô liền phát hiện ra ngay vấn đề.

[ Ca ca quên từ sao? ]

[ Không giống, diễn thuyết trên khán đài cũng có bản thảo, quên từ có thể cúi xuống nhìn một chút mà, nhưng mà.. ca ca không có cúi đầu.]

[ Giống như là nhìn thoáng qua về hướng đông, A Đại có ai biết ở giảng đường phía đông có cái gì không? ]

[ Cũng không có quay lại, hiện tại thật muốn đi đại học A nhìn ca ca.]

[ Không có vé vào buổi diễn thuyết, phía đông của giảng đường chỉ có một cánh cửa, có thể là sinh viên từ bên đó đi đến.]

[? Là ai? Có vé vào vậy mà còn đến muộn!]

* * *

Khương Diệp trên đường đi bị tắc đường, đến cổng của đại học A đã qua mười giờ, đi vào giảng đường thì Chung Trì Tân đã bắt đầu diễn thuyết.

Cũng may bảo vệ ở cửa nhận ra cô, liền cho Khương Diệp đi vào, cô tìm một chỗ gần đó ngồi xuống.

Chung Trì Tân đang nói đến một chỗ đặc sắc, tất cả mọi người đều đang vỗ tay, càng có nhiều người đứng lên gọi ca ca, nam hay nữ cũng không ngoại lệ.

Phía trên Khương Diệp có một nam sinh đang điên cuồng hô hào, còn lôi kéo người xung quanh cùng hô, kéo đến Khương Diệp liền sửng sốt:" Học tỷ? "

Cho dù là ở đại học A, có một số người cũng sẽ vĩnh viễn trở thành truyền kỳ trong giới sinh viên, không dựa vào quan hệ hay gia thế, đơn giản chỉ dựa vào thực lực cá nhân.

Đồ Liêu cũng vậy, Khương Diệp cũng thế.

Đừng nói là sinh viên năm nhất, ảnh chụp của Khương Diệp cũng đã bị xem đến mòn rồi.

" Học tỷ, chị cũng tới xem Chung thần?"Nam sinh như tìm được tri âm, càng thêm kích động.

Khương Diệp không có trả lời, chỉ là gật đầu nhẹ, tiếp tục ngồi ở trên ghế, vỗ tay.

Trên khán đài đầu ngón tay Chung Trì Tân để lên tên bản thảo, một góc của bản thão đã vị vo tròn, anh giống như lơ đãng nhìn thoáng qua về phía Khương Diệp nhưng rất nhanh liền rời đi.

* * * Cô ấy cũng tới nghe anh diễn thuyết?