Chương 35​

3475 Chữ Cài Đặt
Chương 35

Thời Đại Văn Hóa hai năm trước phát triển nhảy vọt, mấy năm gần đây mới dần dần đi vào quỹ đạo, các bộ phận cũng đã phân công công việc rõ ràng, chẳng ai ngờ chủ nhân phía sau thế mà lại là mẹ của Chung Trì Tân.

Kế Thiên Kiệt đi theo anh cậu vào thang máu, cảm thấy cái thang máy này cũng đều lóe lên cảm giác thân thiết.

Quan trọng là anh cậu ở trong giới giải trí lâu như vậy, thế mà không có lộ ra nửa điểm bối cảnh gia đình, Kế Thiên Kiệt dám cam đoan, chị Hồng căn bản cũng không rõ ràng bối cảnh của anh Tân.

Ngày mùng bảy tháng sáu mười năm trước ký hợp đồng, ngày mùng sáu tháng bảy phát hành album, không đến một tháng, người viết nhạc và viết lời đều là anh, Chung Trì Tân nổi tiếng đến quá nhanh cũng quá lâu, địa vị giống như anh bây giờ có được những thứ mà người khác không có được cũng không có gì là kỳ quái, cho nên thậm chí mọi người cũng không chú ý đến bối cảnh của anh.

Chung Trì Tân đến tầng mười bày, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

"Cậu chủ." Bên trong phòng là một người đàn ông trung niên, cung kính đứng lên gọi một tiếng.

Đây không phải là boss của Thời Đại Văn Hóa hay sao!

Kế Thiên Kiệt nhìn người đối diện cung kính kéo ghế ra, mời anh cậu ngồi, mặt nghệt ra.

Mặc dù đã biết chân tướng, nhưng chuyện đột nhiên xảy ra và tận mắt trông thấy vẫn là cảm thấy quá đỗi bất ngờ.

Khó trách anh của cậu không sợ Lâm tổng của Hạo Thiên chút nào, trước kia Kế Thiên Kiệt còn cho rằng bởi vì anh cậu có thực lực, là một nửa bầu trời của Hạo Thiên, lúc ấy cậu lo lắng không ít sợ Lâm tổng làm ra chút chuyện ngáng chân.

Quả nhiên vẫn là mình tuổi còn trẻ ít trải nghiệm.

"Đây là tất cả tư liệu về người đại diện năng lực tương đối mạnh của công ty chúng ta." Quý Khâu cầm một chồng lý lịch thật dày "Cậu chọn người nào thì chúng tôi sẽ điều người đó qua."

Chung Trì Tân lật cái đầu tiên ra liền nhíu mày hỏi: "Người đã dẫn nghệ sĩ cũng ở bên trong?"

Quý Khâu gật đầu: "Nếu cậu chủ chọn trúng, những nghệ sĩ đó có thể chuyển cho người khác làm đại diện." Ngụ ý là toàn bộ người đại diện giỏi nhất của Thời Đại Văn Hóa đều cho Chung Trì Tân tùy ý lựa chọn.

Chung Trì Tân nhìn từng cái lý lịch một, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên một tờ lý lịch.

"Cậu chủ muốn chọn cô ấy?" Quý Khâu ở bên cạnh nhìn thoáng qua "Mấy ngày trước Hùng Úc mới ký hợp đồng với người mới, nếu như cậu chọn cô ấy thì người mới có thể chuyển cho người đại diện khác."

Chung Trì Tân đưa tay chạm vào cột tên nghệ sĩ mà Hùng Úc làm đại diện, sau đó cầm lấy tờ lý lịch xếp trước Hùng Úc nói: "Không cần, chọn người này."

"Thủ tục giấy tờ của phòng làm việc có thể đến cuối tháng sau mới có thể làm xong, đến lúc đó người đại diện sẽ đi qua đó." Quý Khâu nhận lấy tờ lý lịch trong tay Chung Trì Tân nói.

Chung Trì Tân gật đầu, lập tức đứng dậy rời đi.

"Anh Tân.." Kế Thiên Kiệt đi theo Chung Trì Tân do dự nói.

Chung Trì Tân quay đầu nhìn trợ lý của mình: "Có việc?"

"Chúng ta có thể ở đây đi dạo không?" Kế Thiên Kiệt xoa tay cười hắc hắc, cậu ta sớm đã nghe nói công ty Thời Đại Văn Hóa quản lý rất đặc biệt, có mấy tầng là phòng nghỉ ngơi giải trí cho người của công ty mình, muốn đi lúc nào cũng được, vẫn là miễn phí.

Cậu muốn tìm hiểu thêm cũng không có ý gì khác.

"Đi thôi." Chung Trì Tân quay người rời đi thang máy, hướng cầu thang đi đến.

"Cảm ơn anh Tân." Kế Thiên Kiệt lập tức lên tinh thần.

Trên thực tế, Chung Trì Tân cũng không có tới qua công ty của nhà mình, đi dạo hai tầng đều là văn phòng làm việc, cuối cùng gọi điện thoại hỏi Quý Khâu.

"Tầng sáu, tám, mười hai là nơi nghỉ ngơi giải trí, cậu chủ, tầng tám có đặc biệt hơn, các trò chơi hoạt động cũng nhiều rất có ý nghĩa, còn có rạp chiếu phim và KTV." Quý Khâu nhiệt tình đề cử.

Hai người lại đi thang máy đến tầng tám.

"Anh Tân, nơi này thật tốt." Kế Thiên Kiệt vừa đến tầng tám đã ngửi thấy mùi bắp rang bơ thơm ngọt, còn có mùi thơm của bánh ga tô nữa, lại nhìn những người xung quanh, quả nhiên trong ngực đều ôm lấy một túi lớn bắp rang bơ, tay phải cùng nhau chọn xem ăn bánh nào thì ngon.

Vừa nghĩ tới chuyện về sau có thể làm việc ở chỗ này Kế Thiên Kiệt quả thực cảm động muốn rơi lệ.

Nhưng mà một giây sau Chung Trì Tân lạnh lùng đâm thủng mộng đẹp của Kế Thiên Kiệt: "Phòng làm việc của chúng ta không ở đây, không ở trong Thời Đại Văn Hóa."

Chung Trì Tân muốn chính là một phòng làm việc độc lập.

Kế Thiên Kiệt: "..."

"Vậy chúng ta hiện tại có thể lấy đồ ăn miễn phí sao?" Kế Thiên Kiệt mặt dày hỏi.

Chung Trì Tân liếc trợ lý của mình: "Chờ chút."

Chung Trì Tân lại lần nữa bấm điện thoại gọi cho Quý Khâu, để anh ta cho số điện thoại của Kế Thiên Kiệt vào ghi chép nội bộ công ty.

Dặn dò xong, Kế Thiên Kiệt rất là vui vẻ đi đến quầy ăn vặt, Chung Trì Tân đi ở phía sau.

Thời Đại Văn Hóa vốn là mẹ Chung tuyển dụng một nhóm người đại diện xuất sắc, vì để làm hậu thuẫn cho con trai mình mà mở công ty, ai biết được là Chung Trì Tân một mực không cần, mà những người đại diện này hàng năm cầm khoản tiền lương kếch xù cũng không có việc gì làm, cuối cùng thực sự là quá nhàm chán liền cầu xin công ty cho dẫn dắt nghệ sĩ, kết quả liền chậm rãi phát triển như bây giờ.

Cũng không biết là vì tránh hiềm nghi hay là không có lực hấp dẫn mà Thời Đại Văn Hóa chiêu mộ nghệ sĩ đều là diễn viên, con đường phát triển cũng là ở mảng phim ảnh, không có một nghệ sĩ ca hát.

Người đại diện tiêu dao tự tại thì nghệ sĩ dưới tay cũng không có ý thức cạnh tranh, có vai diễn thì cẩn thận diễn, không có vai diễn thì ở trong công ty tiêu dao tự tại.

Quầy bán đồ ăn vặt đều là nhân viên công ty, có nghệ sĩ cũng làm công việc nhân viên, tầng ba còn có một nhạc viện dành cho thiếu nhi, vì con cháu nhân viên trong công ty mà chuẩn bị.

Trong công ty lưu truyền một câu: Ở Thời Đại Văn Hóa đa tài đa nghệ thì có đất dụng võ.

"Chung Trì Tân?"

Khương Diệp đến công ty mấy ngày nay phát hiện ở tầng tám có thiết kế phòng chiếu phim, các thiết bị đều đặc biệt tốt, bên trong còn có rất nhiều đĩa phim, nhiều cái trên thị trường bây giờ tìm không thấy trong đây đều có đủ. Cô trước tiên ở phòng chiếu phim này xem phim đến trời đất tối tăm, kịch bản cũng không có chọn.

Vừa vặn bụng đói reo vang, cô muốn đi ăn một chút, ai ngời vừa đến cửa liền nhìn thấy Chung Trì Tân.

Cô vẫn nhớ anh là nghệ sĩ thuộc truyền thông Hạo Thiên.

Chung Trì Tân quay người lại nhìn thấy Khương Diệp khóe môi vô thức cong lên: Lại gặp mặt.

"Cô ký hợp đồng với công ty này?" Chung Trì Tân mang theo ý cười nói.

Khương Diệp gật đầu: "Anh nói không sai, có công ty quản lý thực sự rất tốt."

"Anh tới đây làm gì?"

"Anh Tân, anh có muốn ăn.." Kế Thiên KIệt ôm lấy một đống đồ ăn đồ uống tới, nhìn thấy Khương Diệp liền sửng sốt: "Cô Khương?"

Kế Thiên Kiệt lúc ở tầng mười bảy cũng không nhìn được lý lịch của Hùng Úc, khi đó cậu đứng ở phía khác, cho nên cũng không biết Khương Diệp ký hợp đồng với Thời Đại Văn Hóa.

"Công ty bên kia có chút việc muốn tìm Thời Đại Văn Hóa hợp tác." Chung Trì Tân giải thích nói "nghe nói công ty các cô rất thú vị, cho nên tới xem một chút."

Ánh mắt Khương Diệp rơi vào Kế Thiên Kiệt, nửa ngày cũng không thấy người đi tới.

Khương Diệp nhíu mày: "Đúng như vậy, đúng thật là rất thú vị."

Nói dối.

Công ty không tự nhiên đem phúc lợi cho người ngoài, có thể ra vào tầng giải trí nghỉ ngơi chỉ có nghệ sĩ và nhân viên công ty, chỉ khi có số điện thoại được lưu lại thì mới có thể mua miễn phí.

Kế Thiên Kiệt không có thẻ của công ty, làm sao có thể mua được chứ.

Chẳng qua Khương Diệp cũng không vạch trần, cô nhìn thoáng qua quầy bán đồ ăn vặt hỏi Chung Trì Tân: "Anh muốn ăn không? Những thứ kia cũng không tệ lắm."

Chung Trì Tân sóng vai đi cùng Khương Diệp: "Được."

Kế Thiên Kiệt trong tay đang ôm một đống đồ bị ném về phía sau.

"Cô vừa mới.. từ chỗ người đại diện đi ra sao?" Chung Trì Tân hỏi, anh cũng không rõ quy tắc cụ thể của Thời Đại Văn Hóa, chỉ biết quy cách làm việc của Hạo Thiên mà thôi.

BÌnh thường diễn viên rất ít tới công ty, bọn họ trừ khi muốn đến ký hợp đồng, thời gian còn lại chủ yếu là đi quay phim hoặc ở nhà.

Đại khái cũng chỉ có nghệ sĩ của Thời Đại Văn Hóa suốt ngày ở công ty, làm chút việc khác thường, nhưng mà cụ thể thế nào thì Chung Trì Tân cũng không rõ.

"Tôi đang xem phim." Khương Diệp chỉ tay về phía sau nói "Ở chỗ kia có phòng chiếu phim, thiết bị rất tốt, mấy ngày nay tôi đều ở trong đó."

"Xem phim của cô diễn sao?"

Khương Diệp cười lên một tiếng: "Tôi là một người mới lấy đâu ra nhiều phim được chiếu như vậy, là phim của người khác."

Hai người đi đến một quầy bánh nếp, chủ quán khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc một bộ quần áo lửng, trong tay phe phẩy quạt hương bồ.

Khương Diệp sau khi đọc xong số điện thoại của mình, nói muốn hai cái bánh nếp, chủ quán đưa hai cái cho Khương Diệp, sau đó phe phẩy quạt hương bồ lẩm bẩm: "Hiện tại tôi chỉ tin, đầu tiên tôi là người thứ nhất, người giống như ngươi, chí ít tôi muốn học làm một người. Từ nay về sau tôi không thể một mực tin tưởng lời nói của mọi người, cũng không thể một mực tin tưởng sách vở, sự việc nào tôi cũng muốn dùng đầu óc của mình để suy nghĩ, đem sự việc hiểu rõ."

Khương Điệp đưa cho Chung Trì Tân một cái bánh, sau đó quay đầu nói với chủ quán: "Dịch Bặc Sinh, 'Con rối chi gia'".

"Đúng rồi." Chủ quán lúc này mới khom lưng từ phía dưới quầy hàng lấy ra hộp nước tương, lấy hai thìa rưới lên trên bánh gạo nếp.

Kế Thiên Kiệt vừa rồi cũng ăn một cái bánh gạo nếp nhạt nhẽo thấy một màn như vậy: "..."

ahihi đúng là bắt nạt người không học vấn mà.

"Quầy hàng của anh ta là quầy hí kịch, nói ra đúng tên tác phẩm hí kịch thì mới có nước tương ăn kèm." Khương Diệp quay đầu giải thích với Chung Trì Tân.

Mỗi một quầy hàng ít hay nhiều đều sẽ có l*иg ghép một chút sở thích của chủ quán, các quầy hàng trong Thời Đại Văn hóa không có thu tiền nhưng thu những thứ khác.

Theo Khương Diệp, Chung Trì Tân đem những quán ăn vặt đặc sắc đều đi dạo một lần, thuận tiện thấy được trong công ty có biết bao nghệ sĩ cổ quái.

Chung Trì Tân tiện thể giải quyết luôn cơm trưa, thậm chí còn đi theo Khương Diệp vào phòng chiếu phim xem phim.

Kế Thiên Kiệt: Cho nên cậu rốt cuộc là có nên vào cùng hay không?

Khương Diệp thay cậu ta quyết định, bọn họ vừa đi vào liền khóa cửa, trên cửa hiện thị hai chữ rõ to 'có người'.

Cũng không phải nhà vệ sinh, còn hiển thị có người.

Kế Thiên Kiệt ủy khuất, nhưng cũng yên tâm thoải mái đi đến phòng chiếu phim bên cạnh xem mảnh.

* * *

Khương Diệp khi xem phim điện ảnh không có dừng lại, vẫn là xem đến khi màn hình tối đen, phát hiện không có ánh sáng nữa mới dừng lại.

"Xin lỗi." Khương Diệp hoàn toàn quên mất Chung Trì Tân ở bên cạnh.

"Không có việc gì, phim rất hay."

Khương Diệp nghe vậy nhịn không được cười một tiếng: "Chung thần đúng là không giỏi nói chuyện."

Chung Trì Tân quay đầu nhìn Khương Diệp: "Có thể gọi tên tôi, chúng ta không phải bạn bè hay sao?"

Đây là lần thứ hai anh nghiêm túc nói đến chuyện này, Khương Diệp xem như cảm nhận được tính cố chấp của anh.

"Là bạn." Khương Diệp đi ra khỏi phòng chiếu phim, hướng anh phất tat: "Chung Trì Tân, hẹn gặp lại."

Chung Trì Tân trong lòng khẽ động, nghiêm túc nhìn Khương Diệp nói: "Hẹn gặp lại."

Tìm được Kế Thiên Kiệt ở phòng cách vách ngủ đến thất điên bát đảo, nghe được Chung Trì Tân gọi, cậu ta nhanh chóng lau nước miếng ở khóe miệng đứng dậy, thanh thanh giọng nói: "Anh, chỗ này tốt quá, phòng chiếu phim còn có cả ghế mát xa nữa."

Chung Trì Tân không nói lời nào, phòng chiếu phim rơi vào im lặng, Kế Thiên Kiệt lúc này mới tỉnh táo lại, ủ rũ theo Chung Trì Tân ra ngoài.

Trên đường lái xe trở về tiểu khu Khê Địa, Chung Trì Tân ngồi ở phía sau bỗng nhiên mở miệng: "Về sau phòng làm việc cũng thiết kế xây dựng một phòng chiếu phim."

"Anh Tân, không cần vì em mà tốn kém như vậy." Kế Thiên Kiệt cảm động thiếu chút nữa nước mắt cũng đều chảy ra.

Chung Trì Tân: "..."

* * *

Ở công ty điên cuồng xem phim, sau đó Khương Diệp mới quay trở lại trạng thái thường ngày, đi tìm Hùng Úc để lấy kịch bản.

"Có một bộ phim điện ảnh đề tài về thanh xuân đang tuyển vai nữ chính và nữ hai, còn lại mấy kịch bản khác đều là vai phụ." Những kịch bản này đều là Hùng Úc đã chọn qua, cho dù là phim thần tượng thì nhà sản xuất cũng không phải là nhỏ "Nếu em muốn đi con đường này, muốn ngả bài với cha mẹ thì phải nhanh chóng tạo lên danh tiếng tốt nhất, tốc chiến tốc thắng."

"Phim điện ảnh kia cuối tuần thử vai, chị đưa em đi." Hùng Úc chỉ một kịch bản trong đó "Đậy là kịch bản phim chiếu mạng, em xem đi, nếu thích có thể quay luôn, chẳng qua thời gian chiếu sẽ trùng với phim điện ảnh."

Khương Diệp không chọn kịch bản điện ảnh, rút ra kịch bản của bộ phim chiếu mạng: "Chị Úc, chị giúp em nhận kịch bản này."

Thanh xuân vườn trường là thể loại phim đã có nhiều năm nay, gần đây lại có nhà đầu tư muốn sản xuất, đạo diễn cũng không phải là đạo diễn có danh tiếng lớn, nhưng tổ sản xuất lại mạnh, đây cũng là điểm mà Hùng Úc coi trọng, lựa chọn cũng sẽ không thiệt.

Khương Diệp ở trong nhà đọc kịch bản hai ngày, sau đó Hùng Úc dẫn cô đi thử vai.

Có người đại diện đúng là so với trước kia có cảm giác không chân thực, chuyện gì cũng có người sắp xếp tốt, cô chỉ cần làm theo, lúc thử vai còn có người động viên.

"Chị Úc, em không hồi hộp." Khương Diệp bất đắc dĩ nói.

Hùng Úc dừng lại: "Thật vậy à, có thể là chị hồi hộp, đã nhiều năm rồi không có dẫn người."

Bởi vì là phim thần tượng thanh xuân, chọn diễn viên tuổi tác cũng không lớn, rất nhiều người đều là từ học viện đến thử vai, lạ mặt vô cùng, đều đang là sinh viên.

Đương nhiên cũng có những diễn viên nhỏ đến thử vai, xung quanh đều có mấy trợ lý vây quanh.

Thật vất vả mới đến lượt Khương Diệp thử vai, cô nghe theo chị Úc đến thử vai nữ thứ nhất, kết quả đi vào còn chưa mở miệng, liền nghe được đạo diễn đối diện nói: "Cô tới thử vai nữ thứ hai?"

"Vai nữ thứ nhất."

Đạo diễn đứng dậy: "Cô thử vai nữ thứ hai, vai nữ thứ nhất không được."

Khương Diệp: "..."

Trước khi đến không có nghe chị Úc nói đến chuyện nội bộ của vai nữ thứ nhất.

Chờ Khương Diệp thử xong vai nữ thứ hai, đạo diễn để cô rời đi.

"Là cô ấy, diễn nhân vật nữ thứ hai, nữ hai là người xinh đẹp cá tính mạnh, diện mạo phải đẹp, kỹ thuật biểu diễn của cô ấy cũng được." Đạo diễn gõ gõ nhịp.

Khương Diệp vừa đi ra Hùng Úc liền đi lên hỏi: "Thế nào rồi?"

"Là vai nữ thứ hai."

Hùng Úc nhíu mày: "Có ý gì? Lúc đầu nói là thử vai nữ thứ nhất mà."

Khương Diệp lắc đầu: "Đạo diễn chỉ nói nhân vật nữ thứ nhất không được."

Hôm đó sau khi trở về, Hùng Úc gọi điện cho nhà sản xuất hỏi sự tình chuyện này, có phải là vai nữ thứ nhất đã chọn được rồi hay không.

"Chọn được cái quỷ, đến bây giờ vẫn không có tìm được." Nhà sản xuất đầu dây bên kia cũng tức giận, tuyển nhiều ngày như vậy, ngay cả diễn viên vai nữ thứ nhất cũng không tìm được.

"Vậy thì vì sao không để nghệ sĩ của tôi diễn vai nứ thứ nhất, chỉ cho cô ấy vai nữ thứ hai là ý gì?"

Nhà sản xuất phản ứng kịp: "Nghệ sĩ của cô, cái người gọi là Khương Diệp kia à?"

"Đúng."

Đối phương 'a' một tiếng: "Chính cô xem xem nghệ sĩ của mình, có giống như tiểu bạch hoa không? Nhân vật nữ thứ nhất này phải là người nhìn nhu nhược dễ bắt nạt, người của cô vừa đến đây trông giống như đi bắt người."

Hùng Úc: ".. đấy không phải là chưa trang điểm sao? Còn chưa có diễn thì sao lại bảo không được?"

Đối phương an ủi: "Cái này cũng không có biện pháp, chúng tôi đều chọn vai nữ thứ hai là Khương Diệp, cảnh diễn cũng không ít hơn so với vai nữ thứ nhất. Hùng Úc cô cẩn thận suy nghĩ một chút."

Hùng Úc: "Các người dù sao cũng phải cho cô ấy một cơ hội thử diễn vai nứ thứ nhất chứ."

"Ai, đạo diễn vừa nhìn nghệ sĩ của cô liền khẳng định cô ấy phù hợp với vai nữ thứ hai, tôi có thể nói làm sao? Đạo diễn nói cô ấy lớn lên thật đẹp, thích hợp diễn vai nữ hai xinh đẹp cá tính."

Hùng Úc: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Kế Thiên Kiệt: Anh Tân, không cần vì em mà xây dựng cái phòng chiếu phim đâu.

Cá voi nhỏ: Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.