Chương 34​

2776 Chữ Cài Đặt
Chương 34

Một bình nước ấm trên bàn bị Hùng Úc uống hết, cô ấy càng xấu hổ thì càng muốn uống nước, một mực rót nước cho đến khi không còn nữa mới để ly xuống.

"Cái kia, Tiểu Khương, mạo muội hỏi một câu, cha mẹ cô làm nghề gì?" Hùng Úc cực kỳ tự nhiên đem danh xưng 'cô Khương' sửa đổi.

"Bọn họ đều là giáo viên cao trung."

"Giáo viên mà, sao lại không đồng ý cô làm diễn viên, dung mạo cô đẹp như vậy có phải là sợ ở trong giới giải trí quá loạn." Hùng Úc chỉ điều tra được việc Khương Diệp đóng phim diễn kịch, đối với bối cảnh sau lưng của cô cũng không rõ ràng.

Khương Diệp nhìn chằm chằm vào khăn trải bàn trước mặt, mắt rủ xuống nói một câu: "Con hát."

Hùng Úc ngửa ra sau một chút, hai chữ này so với lời cô ấy vừa nói còn nghiêm trọng hơn nhiều, lo lắng ở bên trong giới giải trí quá loạn thì công ty bọn họ chỉ cần biểu hiện thành tâm là có thể giải quyết, nhưng đây cơ bản là không nhìn trúng cái nghề này.

"Cha mẹ cô còn rất.. cổ hủ?" Hùng Úc nghĩ nghĩ lại hỏi "Cô đã nói cho bố mẹ biết về hứng thú về phương diện này chưa?"

Khương Diệp lắc đầu: "Không có, chẳng qua đã từng có người ở trước mặt bọn họ nhắc đến lời tương tự, bị đuổi ra ngoài."

Đối phương chỉ là thuận miệng nói, cảm thấy Khương Diệp tướng mạo xuất sắc, so với minh tinh còn đẹp hơn, nếu cô làm minh tinh khả năng sẽ rất nổi tiếng, lúc ấy cha mẹ cô liền làm rùm beng lên, về sau cha mẹ cô cùng đối phương đoạn tuyệt quan hệ không qua lại nữa.

Mẹ Khương muốn Khương Diệp cao trung học phải thật giỏi, sau đó thi đỗ đại học tốt nhất, sống một cuộc sống quang minh, mà con hát.. Người này chính là muốn hủy hoại Khương Diệp.

"Cô muốn làm diễn viên, coi như chỉ diễn vai nam cũng không có khả năng không xuất hiện trước mặt công chúng. Một khi diễn vai diễn quan trọng, thời điểm cần tuyên truyền, cô có thể không lộ mặt hay sao?" Hùng Úc bất đắc dĩ nói "Tiểu Khương, chuyện này không thực tế, cha mẹ cô sớm muộn cũng sẽ biết."

Khương Diệp trầm mặc, cô có thể kéo dài thêm thời gian nào thì hay chút đó, để cô từ bỏ đóng phim cũng không có khả năng.

"Thật ra.." Hùng Úc do dự nói ra lời trong lòng "Tiền tài có thể tác động đến con người, trên đời này không có chuyện gì là tiền không giải quyết được."

Nếu như cha mẹ Khương Diệp là gia đình hào môn thì đối với tiền tài khẳng định tác động có chút khó khăn, nhưng nếu chỉ là những giáo viên bình thường, biết được diễn viên ở trong giới giải trí kiếm được bao nhiêu tiền thì chỉ sợ trong lòng thành kiến sâu đậm đến mấy cũng nhạt đi một chút.

Thật lòng mà nói, cha mẹ luôn hi vọng con cái trở nên nổi bật, không phải lo lắng về tiền bạc.

Thấy Khương Diệp nhìn mình, Hùng Úc tiếp tục nói: "Chỉ cần cô có thể bước vào hàng ngũ diễn viên tuyến một, đến lúc đó giống như một thỏi nam châm, có vô số danh lợi chờ dón, cha mẹ cô không có khả năng không động tâm. Trước kia tôi cũng đã gặp những người giống cha mẹ cô, không nghĩ đến con cái mình có khả năng đó, nhưng đến khi nhìn thấy những thành tựu về sau thì những thành kiến đều sẽ buông xuống hết.

Khương Diệp không có phủ nhận.

Có lẽ.. nếu là diễn viên tuyến một thì sẽ có thể, cô muốn thử xem.

Huống chi bản thân cô đã đi trên con đường này, không có lối quay về, sớm muộn gì cha mẹ cũng sẽ biết.

" Chỉ cần cô nguyện ý ký kết, tôi nhất định sẽ giúp cô trở thành diễn viên tuyến một. "Hùng Úc lại một lần nữa nhấn mạnh" Chỉ cần cô bước chân vào hàng ngũ diễn viên tuyến một tương lai muốn diễn nhân vật gì thì diễn nhân vật đó, đừng nói diễn vai nam, nếu cô muốn diễn thái giám, tôi cũng có thể tìm được kịch bản cho cô. "

Khương Diệp:"... "

Thấy Khương Diệp có chút dao động, Hùng Úc cười nói:" Không yên lòng? Ngày mai tôi dẫn cô đến công ty thăm quan, đến lúc có cô hãy quyết định xem có muốn ký hợp đồng hay không. "

* * *

Trên đường trở về, Khương Diệp gọi điện thoại cho cha, bị ngắt máy, chắc là ông đang dạy học.

Khương Diệp từ nhỏ đã biết tình cảm của mẹ đối với mình có chút không giống nhau, mẹ cô rất yêu cha Khương, nhưng đối với Khương Diệp thì vẫn luôn không có tình cảm yêu thương đó, theo thím hai nói là bởi vì năm đó mẹ Khương khi sinh cô thì khó sinh, cho nên trong lòng vẫn luôn không thoải mái.

Khi học sơ trung, cha cô bởi vì trên đường bị xe tông trúng phải đưa vào phòng cấp cứu ICU, mẹ Khương xin nghỉ chăm sóc ngày đêm, khoảng thời gian đó mẹ cô muốn tham gia đánh giá giáo viên ưu tú cấp tỉnh, bởi vì vắng mặt nhiều nên mất đi tư cách.

Khương Diệp không người chăm sóc, mỗi ngày đều ăn cơm ở bên ngoài, ban đêm cảm lạnh phát sốt, tự mình uống thuốc, sau đó đi thi, thành tích kiểm tra cuối kỳ bị tụt xuống hai hạng.

Giáo viên chủ nhiệm không có nói gì, dù sao môn ngữ văn cô không có làm bài, cũng có thể cầm được giấy báo nhập học vào cao trung.

Thành tích đi xuống, cần phải có phụ huynh ký tên vào báo cáo, mẹ Khương nhìn thấy thành tích thì liền tức giận, cảm thấy Khương Diệp sinh ra là đến hành hạ mình, trong hai năm sơ trung ròng rã luôn dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô.

Thời điểm học sơ trung, Khương Diệp còn quá nhỏ, có nhiều chuyện chưa có hiểu, cô đều để mọi chuyện ở trong lòng, chỉ có thể yên lặng duy trì thành tích, không gây thêm bất cứ phiền phức gì thêm cho cha mẹ.

Chẳng qua đến cao trung, bệnh tình của cha chuyển biến tốt đẹp, thành tích của cô cũng giữ vững ở vị trí thứ nhất, nhưng Khương Diệp lại trong lúc lơ đãng trông thấy ánh mắt của mẹ, ánh mắt không chỉ có chán ghét, thậm chí còn có.. ghen ghét.

Khương Diệp mới lớn nhiều chuyện chưa hiểu chỉ nghĩ là luôn giữ vững thành tích tốt, không gây thêm phiền phức thì có thể nhận được thêm nhiều tình cảm từ mẹ.

Không nghĩ đến lại đối diện với tính tình nóng nảy của mẹ, ba năm cao trung Khương Diệp đều nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, thậm chí chuyên ngành đại học cũng nghe theo sự sắp xếp của họ.

Đại học nổi tiếng cũng không thể quyết định tương lai của cô, Khương Diệp lúc rời nhà liền quyết định sau khi tốt nghiệp đại học thì cuộc sống của mình phải do mình tự quyết định. Nhưng bây giờ lời nói dối cũng không phải là suy nghĩ lâu dài của Khương Diệp, mỗi lần nghe điện thoại của mẹ, cô đều cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi tốt nghiệp không phải là không nghĩ tới việc nói hết ra, nhưng chỉ sợ mẹ Khương tìm đến, nháo đến tất cả mọi người không sống yên ổn được. Khương Diệp đến bây giờ vẫn còn nhớ như in bộ dáng điên cuồng của mẹ, trong mắt không còn chút lý trí gì cả.

Nói ra chỉ là vấn đề thời gian, Khương Diệp quay đầu nhìn thoáng qua điện thoại để trên ghế lái phụ, cô hiện tại đã.. chuẩn bị kỹ càng.

Hùng Úc nói muốn dẫn Khương Diệp đi thăm quan công ty, ngày hôm sau xe liền dừng ở dưới lầu Khương Diệp ở chờ đợi.

" Nơi này điều kiện không tốt. "Hùng Úc nhìn Khương Diệp lên xe, nhìn ra ngoài lắc đầu nói.

" Cũng có người đã nói như vậy, em biết. "

Hùng Úc quay xe lái đến công ty:" Nếu như em ký kết hợp đồng với công ty chúng ta, đến lúc đó công ty có thể sắp xếp chỗ ở, em yên tâm, chị dẫn dắt em sẽ không để em chịu thua thiệt. "

Hùng Úc là mang theo dã tâm quay trở lại, cô ấy ở công ty chọn hơn nửa năm cũng không có nhìn trúng ai, cuối cùng từ trong vòng bạn bè thấy được tin tức từ các vị đạo diễn, mới tìm được Khương Diệp.

Thời Đại Văn Hóa là công ty mới nổi trong những năm gần đây, phía sau công ty tài chính hùng hậu, trong giới cũng được coi là một công ty mới có tiềm năng, Hùng Úc tái xuất cũng là từ nhiều phương diện suy xét lựa chọn công ty này. Công ty mới nên nghệ sĩ không có nhiều, nhưng người đại diện giỏi thì không thiếu, công ty lại có tiền, đặc biệt hào phóng.

Điều kiện tốt như vậy, Hùng Úc cô không tin không nâng đỡ được một người trở nên nổi tiếng.

" Tòa nhà này đều là của công ty chúng ta. "Hùng Úc dẫn Khương Diệp đi vào bên trong công ty, bộ phận tuyên truyền ở tầng bốn, bộ phận phim ảnh ở tầng bảy, chín, mười, còn có những tầng khác về sau dần dần sẽ quen thuộc."

"Tôi còn chưa nói muốn ký hợp đồng." Khương Diệp nhíu mày nói.

Hùng Úc cười nói: "Không ký cũng được, coi như đến thăm quan."

Nói thì nói như thế, nhưng Hùng Úc lại dẫn người đến bộ phận phim ảnh để cô xem đống kịch bản được chất thành núi kia.

Hùng Úc hời hợt nói: "Đây đều là những kịch bản mà công ty đã lựa chọn qua, nếu em muốn tài nguyên có thể đạt được nhiều hơn so với bản thân một mình tự tìm kiếm."

Không thể không nói, Khương Diệp nhìn thấy nhiều kịch bản như vậy cũng động tâm, chỉ dựa vào đề cử của đạo diễn, kịch bản cũng ít, nhân vật cũng có hạn.

Hùng Úc đã sớm chuẩn bị tốt kế hoạch, dẫn Khương Diệp đi thăm quan, cũng có thể ký kết hợp đồng luôn tại chỗ, ở công ty trực tiếp in hợp đồng ra, ký ngay tại đây.

"Về sau, em gọi chị là chị Úc, chúng ta đã là người một nhà." Sau khi ký xong, Hùng Úc hết sức cao hứng, dựa vào mặt mũi này của Khương Diệp lại thêm kỹ thuật diễn nữa, nếu không nâng được đến mức minh tinh thì thật có lỗi với danh tiếng người đại diện này.

"Không phải là mọi người gọi chị là chị Hùng sao?" Khương Diệp híp mắt hỏi, nhớ lại tư liệu mình tìm hiểu trên baidu lúc trước.

Hùng Úc mặt đen lại: "Chuyện của mấy năm trước rồi, bây giờ chị không thể đổi gọi là chị Úc sao? Gọi chị Hùng cảm giác giống như gọi con gấu*."

Tên của Hùng Úc từ Hùng cũng có nghĩa là con gấu.

"Không nói chuyện này nữa, hai ngày nữa chị sẽ mang kịch bản đến cho em chọn, chọn xong thì chuẩn bị đi quay phim." Hùng Úc đã chờ đợi hơn nửa năm, rốt cuộc cũng tìm được người, tất cả chuẩn bị đã lâu, chỉ chờ đợi thời cơ là xuất phát.

"Vâng."

* * *

"Anh Tân, đây là?" Kế Thiên Kiệt nhìn thấy đống giấy tờ trên bàn, nhịn không được hỏi.

"Ừm." Chung Trì Tân vùi đầu viết ca khúc, cũng không ngẩng đầu lên nói "giống như cậu đang thấy đó."

"Anh Tân, đây là anh chuẩn bị sau khi hết hợp đồng với công ty, tự mình sẽ thành lập phòng làm việc mới sao?" Kế Thiên Kiệt tim đập dồn dập, anh của cậu không giải nghệ nữa rồi?

"Anh Tân, mặc dù nói ra cũng thật là ngại nhưng mà em có thể đi theo anh hay không?" Kế Thiên Kiệt nghiêm mặt cười, anh cậu cũng rời đi thì cậu ở lại Hạo Thiên để làm gì.

Chung Trì Tân dừng bút, ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu không đi theo tôi thì muốn đi đâu?"

Anh cậu muốn rời khỏi công ty vậy mà vẫn còn muốn cậu đi cùng, trong lòng Kế Thiên Kiệt cảm động đến rối tinh rối mù lên: "Em sẽ đi cùng, em muốn đi theo anh!"

Một lát sau Kế Thiên Kiệt kịp phản ứng lại: "Anh Tân, chúng ta không có đoàn đội a."

Mặc dù anh của cậu là một người nổi tiếng điển hình, nhưng không có đoàn đội đi cùng, bọn họ đi nửa bước cũng khó khăn, tuy nhiên cũng nhẹ nhõm không ít.

Chung Trì Tân viết xuống nốt nhạc cuối cùng mới ngừng bút, anh đứng lên đem văn kiện xếp gọn lại: "Đã có người thay tôi mở."

Kế Thiên Kiệt lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng không được giải thích.

Một mực chờ đến khi Chung Trì Tân đi ra ngoài lái xe đến cổng công ty Thời Đại Văn Hóa, Kế Thiên Kiệt có chút run rẩy chỉ vào cái cổng kia: "Anh Tân, anh không phải là muốn thành lập phòng làm việc riêng sao, làm sao lại tới đây? Đây là công ty đối thủ của Hạo Thiên mà."

Hướng phát triển hiện tại của Hạo Thiên là mảng điện ảnh truyền hình, mà Thời Đại Văn Hóa mấy năm gần đây mảng phim ảnh cũng tương đối mạnh, hai bên đối đầu nhiều năm, mặc dù nghe nói Thời Đại Văn Hóa căn bản không có để ý tới Hạo Thiên.

Chung Trì Tân ngồi trên xe, kéo cửa kính lên nói: "Thành lập phòng làm việc thủ tục quá phiền phức, cho nên giao cho bọn họ lo liệu, người đại diện cũng từ bên trong chọn."

"..."

Kế Thiên Kiệt đi theo Chung Trì Tân vào tòa nhà "Thế nhưng bọn họ sao phải giúp anh, anh Tân, anh cùng bọn họ ký kết thỏa thuận gì sao?"

Đây không phải là vừa rời đi Hạo Thiên lại gia nhập Thời Đại Văn Hóa hay sao?

Chung Trì Tân thản nhiên nói: "Không có thỏa thuận gì, đây là công ty mẹ tôi mở."

Kế Thiên Kiệt: "..."

Cậu vừa nghe thấy cái gì?

Cái gì gọi là mẹ tôi mở? Thời Đại Văn Hóa.. là mẹ của anh Tân mở?

Kế Thiên Kiệt cẩn thận nhớ lại thời điểm Thời Đại Văn Hóa được thành lập, không sai biệt lắm chính là thời điểm anh cậu xuất đạo thành lập, sau đó công ty tuyển một loạt người đại diện tốt nhất lúc bấy giờ gia nhập, nhưng hơn một năm không có động tĩnh gì, sau đó mới bắt đầu chậm rãi tuyển chọn nghệ sĩ phát triển.

Khó trách..

Kế Thiên Kiệt trước kia luôn nghe người trong giới nói Thời Đại Văn Hóa là một công ty chủ quản hiếm thấy, có thực lực nhưng lại muốn yên lặng mà phát triển có thể an an ổn ổn dưỡng lão. Nghe nói rất nhiều người đại diện kim bài trước kia dưới tay mang không ít nghệ sĩ nổi tiếng, sau khi gia nhập Thời Đại Văn Hóa nghệ sĩ dưới tay đều là những nghệ sĩ nhỏ, mỗi ngày đều mò mẫm cũng không biết đang làm cái gì.

Cho nên bọn họ đều là đang chuẩn bị vì anh Tân?

Kế Thiên Kiệt: Thế giới của người có tiền thật đơn giản.

Tác giả có lời muốn nói:

Kế Thiên Kiệt: Kẻ có tiền thật đơn giản vui vẻ, cậu ghen tị quá.