Chương 16​

3159 Chữ Cài Đặt
Chương 16

'Thiếu Hoa Ca' là bộ phim nội dung về đại tướng quân Tần Thiếu Hoa, tướng quân Hạ triều, cả đời trên lưng ngựa bảo vệ quốc gia, lại gặp phải sự nghi ngờ của đế vương, bị nhốt tại kinh thành, Tam hoàng tử nỗ lực bảo vệ đại tướng quân, cuối cùng Tam hoàng tử kế vị, đại tướng quân Tần Thiếu Hoa giữ vững biên cương Tây Bắc, hai người sóng vai cùng bảo hệ Hạ triều.

Chung Trì Tân diễn vai Cửu Vương gia Đoạn Vịnh Dương, một người phong lưu thành tính, tà nịnh, làm nhiều điều sai trái, hãm hại Tần Thiếu Hoa, quấy đυ.c đương triều, cuối cùng rơi vào cảnh uống thuốc độc tự sát.

Mười phần là một nhân vật phản diện.

Trên thực tế, nhân vật này cũng không phải dễ diễn, nhân vật phản diện từ trước đến nay so với nhân vật chính diện đều khó diễn hơn, muốn diễn được tròn vai phải dựa vào sự lĩnh ngộ của diễn viên, không phải chỉ cần diễn trừng trừng mắt thì là nhân vật phản diện.

"Mấy ngày nay không có cảnh nào của cậu cần quay, có thể ở đây xem mấy diễn viên khác quay chụp như thế nào." Tào Khôn lại đây cùng Chung Trì Tân chào hỏi, "Nhưng mà tôi cũng phải nói trước, đến thời điểm quay phim, cậu cũng đừng trách tôi mắng chửi người nhé."

"Sẽ không, lần đầu tiên quay phim, còn muốn phiền đạo diễn Tôn chiếu cố." Chung Trì Tân trong lòng đã xây xong phòng tuyến tâm lý.

Tào Khôn kinh ngạc đánh giá Chung Trì Tân, cười nói: "Còn tưởng rằng cậu sẽ giống như lời mọi người nói, trường hợp không cần nói sẽ không nói, bây giờ xem ra là vẫn sẽ nói đi."

Chung Trì Tân không rõ tình huống hiện tại là như thế nào.

"Được rồi, lúc mắng cậu thật thì cũng đừng ghi hận ta, Tào mỗ tại đây nói lời xin lỗi trước." Tào Khôn nói những lời này là thật lòng, trong giới đạo diễn không phải là không có nguyên nhân bởi vì đạo diễn lúc quay phim nói chuyện khó nghe, dẫn đến việc diễn viên cùng đạo diễn trở mặt thành thù.

Một nhân vật như Chung Trì Tân, nếu cùng ai trở mặt thật, đến thời điểm đó cho dù Tào Khôn không làm cũng là ăn không tiêu.

Tào Khôn là dự phòng sự cố về sau, sau đó liền đi chuẩn bị để khởi động máy, cảnh đầu tiên chính là Tần Thiếu Hoa bị tập kích ở biên cương, tìm được đường sống trong chỗ chết, dẫn một trăm quân liền tiêu diệt hết một đội quân địch, là một cảnh đột phá.

Sắm vai Tần Thiếu Hoa là diễn viên Phiền Biên Đồng, một diễn viên diễn mãi mà không nổi tiếng lên được, năm nay bốn mươi mốt tuổi, thuộc dạng mãi chưa nổi tiếng được tiêu biểu, tuy nhiên Tào Khôn rất thích anh ta.

Những diễn viên bình thường hoặc là ở bên trong xe đọc kịch bản, chơi di động, hoặc là ở bên ngoài xem bọ họ quay phim.

Chung Trì Tân là lần đầu vào đoàn phim, đạo diễn Tào cũng đã dặn dò qua muốn anh ở bên cạnh nhìn xem, anh tự nhiên cũng đứng ở bên cạnh xem bọn họ diễn.

Kế Thiên Kiệt mang theo một túi to, bên trong là các loại đồ ăn vặt, anh ta lặng lẽ đưa cho Chung Trì Tân một miếng bánh sữa: "Anh Tân, chúng ta vẫn đứng ở đây sao?"

Chung Trì Tân cầm miếng bánh sữa, ăn một miếng, còn lại đưa cho Kế Thiên Kiệt: "Ừ."

"Bên này cách nội thành thật xa, lúc đầu em nghĩ đặt trà sữa cho mọi người trong đoàn phim, nhưng kết quả xa quá, trà sữa đưa tới đều lạnh hết." Kế Thiên Kiệt cũng là ngày đầu vào đoàn phim, vốn dĩ cũng đã thăm dò được rất nhiều chuyện như nhiều diễn viên vì để lại ấn tượng tốt cho mọi người trong đoàn sẽ thường xuyên đặt đồ ăn cho mọi người, trà sữa là đơn giản lại thuận tiện nhất. Kết quả là quay ở cái địa phương này, đến cả cứt chim cũng không có.

"Lần sau mời chủ quán trà sữa lại đây làm." Chung Trì Tân ánh mắt dừng ở trường quay bên kia, đại tướng quân đang điên cuồng hét lên, theo bản năng nhíu mày, anh thật sự không có bộc lộ được cảm xúc ra ngoài như thế.

Kế Thiên Kiệt ánh mắt ngốc ra, một lát sau nói: ".. Cũng được."

Người đứng ở bên quan sát không chỉ có Chung Trì Tân, còn có những người vốn dĩ là muốn ở trong xe, nhưng người muốn cùng Chung Trì Tân tạo quan hệ cũng không ít, bọn họ liên tiếp nhìn về phía bên này, Kế Thiên Kiệt không muốn chú ý cũng khó khăn.

Lại so sánh xuống, cái người ngồi xổm gần nhất kia, một ánh mắt cũng không liếc tới bên này, nhất thời thành hạc giữa bầy gà.

"Anh Tân.." Kế Thiên Kiệt lề mà lề mề hỏi "ngày đó người đi cùng anh là ai vậy, cũng là diễn viên sao?"

Chung Trì Tân đầu lưỡi còn lưu lại vị ngọt của bánh sữa, nghe vậy liền quay đầu lại: "Cô ấy tên là Khương Diệp."

"À." Kế Thiên Kiệt nghĩ thầm, cậu không phải hỏi tên mà.

"Hai bọn tôi là một đôi."

Kế Thiên Kiệt: "?"

"Ta là Vương gia, cô ấy là thị nữ thϊếp thân."

Cái này cũng không thể nói là một đôi mà, Kế Thiên Kiệt liền đưa tay ôm lấy trái tim đang đập nhanh của mình, cảm thấy có chút không thở nổi.

"A, đã như vậy, hai người hẳn là có rất nhiều cảnh đối diễn."

Chung Trì Tân như có điều suy nghĩ: "Vậy tôi cùng cô ấy phải nghiên cứu thảo luận kịch bản?"

Cái gì?

Kế Thiên Kiệt nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Chung Trì Tân, nửa ngày không có phản ứng lại, vừa rồi mình nói cái gì vậy, lại để anh Tân đi thảo luận kịch bản?

Khương Diệp chính là ở phim trường say sưa xem diễn, không thể không nói mỗi một diễn viên đều có góc lý giải của riêng mình, nhất là những người kia đều là diễn viên lâu năm, bọn họ có trong tay một hệ thống hoàn chỉnh các nhân vật đã diễn.

Ví như Triệu Cấu, Điền Kiều, lại giống như hiện tại người đang diễn trên phim trường này.

Đột nhiên có một bóng đen bao phủ trên đỉnh đầu cô, quả nhiên rất nhanh trên đầu truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Xin chào."

Khương Diệp đứng lên: "Xin chào."

Chung Trì Tân cùng cô sóng vai đứng một chỗ, nhìn về phía phim trường: "Lúc trước.. cô là đang đóng phim?"

"Đóng phim?" Khương Diệp nghĩ nghĩ, "À, trước đó tại tiểu khu là đi câu lạc bộ biểu diễn, sau đó ở núi Đông Sơn là muốn trải nghiệm cảm giác của nhân vật."

"Cô là người Hải Thành sao? Lần trước cô giống như hiểu rất rõ Đông Sơn."

"Không phải, tôi mỗi khi đến một địa phương khác đều sẽ tìm hiểu về phong tục của nơi đó trước."

"Cô diễn qua những phim gì vậy? Tôi ở trong giới chưa từng thấy qua." Trên thực tế Chung Trì Tân căn bản ở trong giới phim ảnh không có gặp qua được mấy người.

"Tôi năm ngoái mới bắt đầu quay phim, lúc trước anh ở tiểu khu nhìn thấy tôi, tôi vẫn còn đi khắp nơi làm diễn viên quần chúng." Khương Diệp híp mắt cười "Về sau mới có cơ hội để đi diễn."

Chung Trì Tân ánh mắt lướt qua cần cổ thon dài trắng nõn của cô, ánh mắt một lần nữa quay trở lại phim trường: "Ừm."

Kế Thiên Kiệt đứng ở bên phải, nhìn thấy vị kia chậm rãi nói chuyện cùng Chung Trì Tân, quả thực không tin vào mắt mình, anh Tân của cậu đây là bị làm sao rồi?

Sau khi mở máy hai ngày, rốt cuộc cũng đến cảnh diễn của Chung Trì Tân, Khương Diệp chỉ có một cảnh quay là ở bên cạnh rót rượu, nhưng toàn bộ quá trình cô đều cần đứng cạnh bên Vương gia.

* * * Cửu vương gia ở trên yến hội nghe tin đại tướng quân Tần Thiếu Hoa gặp nạn hóa an, cùng bảy vạn quân thành công cản giặc giữ vững biên cương, giận dữ không thôi, quẳng chén mà đi.

Cảnh này Tào Khôn đoán chừng hậu kỳ biên tập lại thời lượng chỉ có một phút đồng hồ, nhưng trong một phút đồng hồ này muốn cho người xem khắc sâu ấn tượng, hướng người xem thấy được tính cách của Cửu Vương gia, để làm bối cảnh về sau.

Chung Trì Tân thay xong quần áo, từ phòng trang điểm đi ra, xung quanh âm thanh hít không khí không ngừng vang lên.

Anh một thân gấm phục màu trắng sen, thắt lưng đen Kim Vân, tay áo dài nhẹ nhàng lay động, một thân công tử sáng ngời.

Tào Khôn nhìn thấy Chung Trì Tân lần đầu tiên là kinh diễm, sau đó lại lắc đầu: Chung Trì Tân khí chất quá sạch sẽ, muốn diễn Đoạn Vịnh Sương thì độ khó lại tăng lên rồi.

Trên yến hội, diễn viên đã vào vị trí, Khương Diệp cũng đứng ở bên cạnh, trong tay cầm bầu rượu.

Cô hôm nay mặc một bộ váy quây bằng gấm, bên ngoài là một kiện sa y màu bạc.

Thị nữ thϊếp thân của Cửu Vương gia đương nhiên cùng những thị nữ bình thường có điểm khác nhau.

Khương Diệp lúc nhìn thấy Chung Trì Tân, hướng anh nhẹ gật đầu, sau đó đạo diễn Tào cầm loa báo các bộ phận chuẩn bị.

Chung Trì Tân ngồi tại ghế cao nhất, trước mặt là một bàn rượu cùng thức ăn ngon, anh vừa ngồi xuống, phía xa truyền đến giọng của đạo diễn Tào: "Không được, không được, Trì Tân cậu nghiêng người ngồi, lúc này là tiệc rượu của Cửu vương gia diễn ra một được một nửa thì có chuyện phát sinh."

Nghe vậy Chung Trì Tân nghiêng một chút về bên phải.

"Đừng câu lệ, ngươi là Cửu Vương gia Đoạn Vịnh Sương, xem vương pháp không ra gì." Đạo diễn Tào nhìn người trong ống kính vẫn chưa vừa ý.

Vốn dĩ là chân quỳ trên ghế, Chung Trì Tân liền đổi tư thế, chân chống lên.

"Giống quý công tử xuất thân thế gia." Phó đạo diễn đứng ở bên cạnh lắc đầu. "Cái cô Khương Diệp kia hiện tại thật là giống thị nữ."

Chẳng trách phó đạo diễn muốn Khương Diệp đến, so sánh hai người này thì dung mạo tương đương, mà bình thường thuộc về 'Chính' phái, hiện tại còn chưa bắt đầu quay, Khương Diệp đã tìm xong góc độ, cúi đầu cầm bầu rượu bất động.

Tào Khôn đang muốn tự mình đi chỉ đạo, trong màn hình máy quay Khương Diệp có hành động.

Cô để bầu rượu xuống, xoay người nhìn trên thân Chung Trì Thân mấy lần, mắt thấy trạng thái của anh bình tĩnh lại.

"Tiệc rượu diễn ra được một nửa, rượu uống cũng không ít, trạng thái của anh cần thả lỏng." Khương Diệp nói xong đưa tay hơi hơi kéo cổ áo Chung Trì Tân.

Bị cô dựa gần như vậy, Chung Trì Tân thân thể không tự giác cứng nhắc lại, hô hấp đều chậm một nhịp.

Khương Diệp không có chú ý tới, cô chỉ là nhìn không được, Chung ca thần đúng là không biết đóng phim.

Thợ trang điểm cố ý lưu lại mấy sợi tóc bên tai Chung Trì Tân, nhưng Khương Diệp cho rằng không đủ, Cửu Vương gia trên mặt ít đi một phần nhan sắc.

Tiệc rượu ở trên cách trường quay rất xa, nếu không vì quá xa thì Tào Khôn liền muốn đứng dậy đi tới, chứ không phải cầm loa ở bên kia hô hào.

"Lười chạy xa như thế, xin lỗi." Khương Diệp vươn hai ngón tay nhấn nhấn trên môi Chung Trì Tân, sau đó đem son môi trên tay vẽ loạn trên mặt anh.

Chung Trì Tân chỉ kịp cảm nhận có vật ấm áp chạm vào môi mình, ngay sau đó liền nhìn thấy Khương Diệp nâng tay lau mặt mình, nhịp tim bất giác rối loạn.

"Đã xong, đợi chút nữa quay thì anh khẽ nghiêng người về phía sau, thả lỏng một chút." Khương Diệp nói xong lại lần nữa quay về vị trí, cầm bầu rượu lên.

Tào Khôn nhìn lại hình ảnh Chung Trì Tân trên màn hình theo dõi, nhịn không được cười: "Đúng rồi, là ta sơ sót, hiện tại đúng là có chút giống không khí yến hội."

Sau khi bắt đầu quay, Tào Khôn vẫn không hài lòng: "Ánh mắt, ánh mắt! Cửu vương gia ngươi ánh mắt nhìn người phải có chút tùy tiện."

"Đợi lát nữa có quân tình báo truyền đến, sau khi thuộc hạ nói xong, Lương Thiền tiến lên rót rượu, Cửu Vương gia đập vỡ chén rượu, lộ ra vẻ hung ác." Đạo diễn Tào Không nói.

Lương Thiền chính là thị nữ bên người Cửu Vương gia do Khương Diệp diễn.

"Action!"

"Báo.."

"Đại tướng quân Tần Thiếu Hoa dẫn quân thành công đánh lui quân địch một trăm dặm."

Cửu Vương gia xoay xoay chén rượu trong tay: "Tần Thiếu Hoa còn chưa có chết?"

Lương Thiền một tay vén ống tay áo, ngón tay như ngọc cầm bầu rượu, bước lên thêm rượu cho Cửu Vương gia.

Thuộc hạ quỳ một chân xuống chắp tay nói: "Đại tướng quân trên vai bị trúng tên, may mà quân y kịp thời chữa trị.."

Cửu Vương gia cười lạnh một tiếng, trực tiếp đem chén rượu trong tay mình ném lên người thuộc hạ vừa báo tin đến: "May cái gì mà may!"

"Choang."

"Vẫn là thiếu chút gì đó." Tào Khôn xem lại một lượt.

"Trì Tân, ánh mắt hung ác thêm chút nữa, cậu là muốn gϊếŧ Tần Thiếu Hoa, muốn anh ta chết."

Trước đó Chung Trì Tân cũng biết cảm xúc của mình không dễ dàng bộc lộ ra bên ngoài, anh ngồi ở trên kia ném cái chén, cũng chỉ thể hiện ra động tác tức giận, nhưng không có thể hiện được cảm giác tức giận của Cửu Vương gia.

"Khương Diệp, cô biết không?" Tào Khôn dứt khoát nói.

Khương Diệp do dự hỏi lại: "Muốn tôi diễn Cửu Vương gia?"

"Đúng, cô diễn cảnh Vương Gia ném chén rượu, để Trì Tân nhìn xem."

Chung Trì Tân nghe vậy liền đứng dậy nhường vị trí cho cô.

Khương Diệp vẫn là mặc quần áo của thị nữ, cô quay đầu nhìn thoáng qua Chung Trì Tân: "Anh đi tới trước mặt tôi nhìn xem làm thế nào để diễn."

Chỉ là diễn cảnh ném cái chén, thời gian mấy giây mà thôi, Khương Diệp bắt đầu diễn, cả người như biến thành người khác, cô thậm chí không cầm lấy chén rượu, chỉ là hư không nắm chặt, nhìn qua người phía dưới, trong mắt âm tàn cuồng vọng, tâm tình phức tạp liền biểu hiện vô cùng tinh tế dưới ống kính.

Người phía dưới rõ ràng cảm nhận được sát ý, Khương Diệp đưa một tay đập, cô quẳng cái chén..

"Tốt" Tào Khôn nhịn không được vỗ tay.

"Trì Tân, đã hiểu chưa?"

Tào Khôn vạn lần không nghĩ tới Khương Diệp vậy mà lại diễn tốt như thế, từ lúc nào mà Ô Bán Tuyết lại xem trọng diễn viên có kỹ thuật diễn như vậy, cô ta không chỉ thích mặt đẹp?

Chung Trì Tân một lần nữa nhìn về phía người đứng sau mình, thấp giọng nói: "Cô diễn rất tốt."

"Anh thử xem diễn nhiều lần là được." Khương Diệp tiếp nhận phần khích lệ này.

* * *

Mười một lần NG qua đi, cảnh diễn Cửu Vương gia cùng môn khách trên yến hội đem chén rượu đập vỡ cũng miễn cưỡng qua.

Cái này còn phải nhờ Chung Trì Tân ánh mắt so với thường nhân một thân tự cao từ bên trên nhìn xuống.

Tào Khôn trong lòng cũng xem như bình tĩnh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Chung Trì Tân quay phim, có chút vấn đề cũng là bình thường, ngược lại là cái vị đứng sau Chung Trì Tân kia, đối với máy quay có thể nói là kẻ già đời, hoàn toàn không giống cô ở độ tuổi này có thể có năng lực đó.

"Kết thúc công việc."

Chung Trì Tân từ bàn tiệc đứng lên, cả người đều có chút hoảng hốt, anh đầu tiên nếm được cảm giác mệt bở hơi tai, dường như tinh thần cả người đều bị rút cạn.

"Anh Tân, anh không sao chứ?" Kế Thiên Kiệt vừa nghe thấy kết thúc công việc liền lập tức chạy tới.

Chung Trì Tân vô thức nhìn lại phía sau, không có người, lại nhìn về phía trước, Khương Diệp đã rời đi.

Anh khoát tay: "Trở về đi."

Kết thúc công việc không có nghĩa là lập tức có thể rời đi, Chung Trì Tân một thân y phục, cùng trang sức, còn có lớp trang điểm cần phải tẩy trang.

Kế Thiên Kiệt đứng bên cạnh nhìn thợ trang điểm bận rộn nghĩ: "Anh Tân, buổi tối không có cảnh quay, chúng ta đi ăn lẩu nhé? Tỉnh Y bên này có một tiệm lẩu rất đặc biệt."

"Ăn lẩu?"

"Đúng, bạn của em nói ăn rất ngon, anh có muốn thử không?" Kế Thiên Kiệt kiên quyết không thừa nhận là mình thèm.

Chung Trì Tân ngồi trên ghế, mặc cho thợ trang điểm tháo trang sức. Một lúc sau, chờ thợ trang điểm tẩy trang xong, đi tới một bên sắp xếp lại dụng cụ trang điểm, mới mở miệng: "Gọi thêm một người nữa."

"Ai?"

"Khương Diệp."

"À?"

Chung Trì Tân đứng lên: "Cô ấy đối với góc độ diễn xuất hiểu biết hơn tôi, ăn lẩu cùng nhau có thể học hỏi đôi chút."

Kế Thiên Kiệt: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Kế Thiên Kiệt: Em tin anh.