Chương 15​

2669 Chữ Cài Đặt
Chương 15

Kế Thiên Kiệt thay Chung Trì Tân mua một chiếc xe bảo mẫu, vốn dĩ công ty có phân cho anh một chiếc, nhưng xe này trước đó đã có người dùng qua, Chung Trì Tân không cần.

"Công ty phân cho chiếc xe bảo mẫu mấy trăm vạn kia được bảo dưỡng rất tốt, không khác gì xe mới, làm gì phải lãng phí tiền, cũng chỉ có cậu ta mới tùy hứng như thế." Lý Cẩm Hồng biết chuyện liền lắc đầu.

Truyền thông Hạo Thiên có không ít xe bảo mẫu, mấy chục đến mấy trăm vạn đều có, Chung Trì Tân yêu cầu, công ty tất nhiên sẽ đưa cho chiếc xe tốt nhất, kết quả anh không nhận, nhất định tự mình mua một chiếc, thật là thừa tiền.

"Chị Hồng, nếu không còn việc gì thì em đi trước." Kế Thiên Kiệt lên tiếng chào hỏi rồi rời đi.

"Đi đi."

Kế Thiên Kiệt vừa đi ra khỏi, khóe miệng không tự giác hạ xuống. Một chiếc xe bảo mẫu mà thôi, anh cậu mỗi năm doanh thu thu vào nhiều như vậy, tại sao lại phải ủy khuất chính mình. Lại nói những ngôi sao hơi nổi tiếng một chút, người nào mà không có xe riêng của mình, hơn nữa anh cậu cũng không xin tiền công ty, cũng không hiểu chị Hồng nghĩ gì.

"Chung Trì Tân bá đạo như vậy?"

"Còn không phải sao, tài nguyên tốt nhất của bên điện ảnh đều bị anh ta cầm đi, anh ta muốn đóng phim liền đóng phim, còn đoạt mất chén cơm của những người khác, thật quá đáng."

"Tôi nghe nói bộ phận điện ảnh bên kia mấy nghệ sĩ tuyến một bắt đầu liên hợp với nhau, chuẩn bị đối phó Chung Trì Tân."

"Chung Trì Tân có Lâm tổng đảm bảo, ai dám làm cái gì?"

"Thế cô không biết rồi."

* * *

Kế Thiên Kiệt xuống lầu rẽ vào WC một chuyến, đang chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả nghe được một đám người bàn tán. Tình huống gì đây?

Anh cậu chỉ chọn một kịch bản của đạo diễn Tào Khôn, vẫn chỉ là vai phụ, sao lại thành đoạt chén cơm của người khác?

Hôm nay tới công ty đúng là không có chuyện gì tốt, Kế Thiên Kiệt nhíu mày gửi tin nhắn cho bạn ở bên bộ phận điện ảnh, hẹn gặp ở quán cà phê bên cạnh công ty.

"Sao lại rảnh hẹn tôi thế này?" Một cô gái hơi béo tay đeo một túi LV đi đến, thuận tay sờ soạng mặt Kế Thiên Kiệt một phen, "Da lại đẹp lên không ít đó."

Kế Thiên Kiệt vẻ mặt nghiêm túc: "Bên phía các cô bàn tán chuyện gì liên quan đến anh tôi?"

Cô gái sửng sốt: "Cậu đã biết rồi? Tôi định mấy ngày nữa sẽ nói chuyện này cho cậu biết."

"Nói cái gì?"

"Chung Trì Tân cướp đi mấy kịch bản, người của bộ phận chúng tôi đều rất bất mãn."

Trước kia trong công ty rất nhiều người đều rất thích Chung Trì Tân, mọi người đều thích bài hát của anh, chỉ là lần này liên lụy đến chén cơm của nhiều người, thì suy nghĩ ấy cũng không còn nữa.

Cô gái lắc đầu: "Phim của đạo diễn Vương, năm trước bộ phận điện ảnh tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu, kết quả năm sau anh cậu từ trên trời giáng xuống đoạt đi rồi, cậu nói như thế có khiến người ta hận hay không? Phải biết rằng đoạt tiền tài của người khác cũng giống như gϊếŧ cha mẹ người ta."

"Nói hươu nói vượn!" Kế Thiên Kiệt đen mặt "Anh tôi chỉ nhận một vai phụ, sao lại biến thành vài cái rồi?"

Cô gái á một tiếng, rồi sau đó chợt nhận ra: "Người đại diện của các cậu cũng đủ tàn nhẫn, vậy mà lấy Chung Trì Tân làm bia chắn." Kế Thiên Kiệt trong lòng lộp bộp kêu: "Có ý gì?"

Cô gái này là người đại diện của nghệ sĩ bên mảng điện ảnh, ngày thường mang mấy nghệ sĩ tên tuổi nhỏ, những vấn đề cong cong thẳng thẳng trong giới đều biết không ít: "Lúc đầu người bên bộ phận điện ảnh chỉ biết Chung Trì Tân muốn đóng phim, là anh ấy muốn kịch bản, mà mọi người đều biết Lý Cẩm Hồng là đại diện của anh ấy, Lý Cẩm Hồng chính là đại diện cho Chung Trì Tân."

"Cho nên?"

"Nghe tôi nói xong, năm trước công ty chúng ta có một đám nghệ sĩ gia nhập, có mấy người điều kiện tốt được chọn, tôi nghe được là có người là nghệ sĩ dưới tay Lý Cẩm Hồng."

Kế Thiên Kiệt nháy mắt phản ứng lại: "Ý của cô là chị Hồng lấy danh nghĩa của anh tôt đoạt tài nguyên từ bên điện ảnh, sau đó lại đem tài nguyên đưa cho nghệ sĩ dưới tay chị ta?"

"Có lẽ vậy." Cô gái nhún vai, đứng dậy nghiêm túc nói "Tôi đi đây, trong khoảng thời gian này hướng gió trong công ty có chút thay đổi, đợi mấy tháng nữa tôi sẽ trở về quê." Kế Thiên Kiệt ngồi phát ngốc một lúc lâu, mãi cho đến khi Chung Trì Tân gọi điện thoại cho cậu.

"Ngày mai đi đoàn làm phim, hành lý tôi đặt ở ngay cửa, buổi sáng cậu trực tiếp mang lên xe."

"Em biết rồi, anh Tân."

Ngày hôm sau, sáng sớm Kế Thiên Kiệt đã tới biệt thự, kết quả ở cạnh cửa chỉ có một va li hai mươi tư inch rất nhỏ.

"Anh Tân, ở đây chỉ có một cái va li." Kế Thiên Kiệt nói vọng lên trên tầng, "Đồ cần mang đi đã đủ rồi sao?"

Một lát sau, trên tầng mới truyền xuống thanh âm: "Cậu kiểm tra một chút."

"Vâng."

Kế Thiên Kiệt mở va li ra, bên trong có mấy bộ quần áo để tắm rửa thay giặt, còn có một túi mỹ phẩm dưỡng da cho nam, hai đôi giày, thậm chí còn không chứa đầy cái va li.

Anh cậu ngày thường nhìn cao quý mong manh, kỳ thật đúng là không có biểu hiện của một ngôi sao, cũng chỉ là ngày thường đam mê âm nhạc, không quá thích nói chuyện.

Lần đầu đi đóng phim, Kế Thiên Kiệt so với Chung Trì Tân lại càng khẩn trương, trước đó cậu đi khắp nơi hỏi thăm, hỏi các nghệ sĩ khi đóng phim cần chuẩn bị những cái gì, ghi chép đầy đủ, ghi chú trong điện thoại ước chừng phải hai mươi mấy cái.

Khi đóng phim cần chuẩn bị cái gì đều mua hết một lượt, cuối cùng nhét đầy hai va li hàng lý lớn, hiện tại đặt ở bên trong xe.

"Còn thiếu cái gì không?" Chung Trì Tân từ trên tầng hai đi xuống, anh mặc một cái áo hoodie màu đen có mũ, so với bình thường ăn mặc nghiêm túc thì thêm vài phần trẻ tuổi, cả người cũng bớt lạnh lùng, nhìn giống như nam sinh mới tốt nghiệp đại học.

"Không có, những đồ khác em đều mang theo rồi." Kế Thiên Kiệt mang theo một cái áo khoác màu xanh lục quân, để phòng ngừa nhiệt độ giảm đột ngột, thậm chí còn chuẩn bị loại quạt điện cầm tay, sợ lúc quay phim quá nóng.

* * *

Đạo diễn Tào Khôn vì bộ phim điện ảnh này mất nhiều năm công sức ở tỉnh Y dựng lên một tòa thành cổ, thời điểm Khương Diệp đến đây, ngẩng đầu lên nhìn tòa thành cổ này, không khỏi có chút rung động.

Lúc trước đạo diễn Ô Bán Tuyết phát một tin trong vòng bạn bè, tìm được một vai diễn cho Khương Diệp, còn cảnh cáo cô đừng mất thời gian ở trên mấy nhân vật quần chúng, lúc cần dựa vào quan hệ thì nên tìm quan hệ, nếu không có thì tới tìm chị.

Trên đường tới, Khương Diệp nhìn thấy tin nhắn của người môi giới diễn viên quần chúng Chu gửi tới, có cảm giác như đã qua mấy đời, rõ ràng thời gian mới qua chưa bao lâu, cô đã vào mấy đoàn làm phim của các đạo diễn lớn.

Anh Chu: Có suất diễn? Đó là chuyện tốt, cứ mãi làm diễn viên quần chúng thì đúng là mai một tài năng.

Khương Diệp: Vâng, cảm ơn anh Chu lúc trước đã giúp đỡ.

Anh Chu: Không có việc gì, à nói với cô một tiếng, bộ phim internet lúc trước quay ở Tinh Hải đã phát trên kênh online Hỏa Lê, cô có thể lên đó xem.

Khương Diệp: Được, tôi sẽ lên xem.

* * *

Tòa cổ thành dùng thời gian một năm đã xây dựng xong, thời gian còn lại thì chờ đợi vách tường cùng đường phố mọc rêu xanh, như vậy sẽ có dấu vết của thời gian, khi đó Tào Khôn mới triệu tập đoàn phim bắt đầu quay.

Khương Diệp đến đoàn phim báo danh, tổng quản lý nhìn cô một cái: "Khương Diệp? Cô qua chỗ đạo diễn Tào bên kia." Quản lý chỉ phương hướng cho cô.

Khương Diệp đi vào lều, bên trong có mấy người đàn ông trung niên đang nói chuyện, điều chỉnh máy móc.

"Đạo diễn Tào?" Khương Diệp gọi một tiếng.

Tào Khôn nghe thấy liền quay đầu lại, nhìn Khương Diệp vừa đến đôi mắt dao động một chút, sau đó nở nụ cười: "Không hổ là người đạo diễn Ô đề cử."

"Ngồi đi." Tào Khôn kéo ghế dài bên cạnh qua "Đợi lát nữa còn có người lại đây, hai người cần nói chuyện một chút về kịch bản."

Nói xong ông lại bắt đầu kiểm tra máy móc.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, bên ngoài lều truyền đến một giọng nam: "Đạo diễn Tào."

Tào Khôn đáp lại một tiếng: "Ở đây."

Ông đi ra ngoài, mang người tiến vào: "Lần trước có chút việc chưa nói rõ ràng với cậu, vừa vặn hiện tại cũng chưa có quay, liền tại đây nói trước vậy."

"Vâng." Chung Trì Tân đi theo Tào Khôn vào trong lều, lại không ngờ thấy người quen thuộc.

Là cô ấy!

"Giới thiệu với cậu một chút, vị này sẽ đóng vai thị nữ bên người cậu. Khương Diệp, Chung Trì Tân thì chắc cô đã biết, cậu ấy diễn vai Vương gia." Tào Khôn dẫn hai người ngồi xuống, sau đó lấy ra một cái kịch bản.

"Kịch bản Vương gia cùng thị nữ thϊếp thân có sửa một chút, hai người nhìn xem có thể diễn không?" Tào Khôn kỳ thật chủ yếu là nói với Chung Trì Tân, Chung Trì Tân ở trong giới vẫn là một sự tồn tại đặc biệt.

Chỉ ca hát, không tham gia bất luật hoạt động đại ngôn gì, càng không có tai tiếng nào, như thể anh ở trong giới chỉ để phát hành ca khúc và tổ chức buổi biểu diễn.

Kịch bản có mấy cảnh tương đối thân mật, Tào Khôn lo lắng Chung Trì Tân không diễn, không nói rõ ràng đến lúc đó lại xảy ra phiền toái, lại phải sửa kịch bản.

Chung Trì Tân nhìn kịch bản chỗ đã bị đánh dấu đỏ, một chữ cũng không chú ý, trong đầu chỉ có một ý nghĩ 'hóa ra tên cô ấy là như vậy'

"Là ba chấm thủy giang sao?" Chung Trì Tân quay đầu nhìn về phía Khương Diệp.

Khương Diệp ngẩn người, phản ứng lại: "Là bộ trên dưới kết hợp, chữ nữ phía bên dưới*."

(Đây là họ của Khương Diệp: 姜 (Jiang), Chung Trì Tân là đang hỏi cách viết của chữ Khương)

Chung Trì Tân trong lòng lặp lại một lần, lại hỏi: "Diệp trong sương diệp?"

Khương Diệp gật đầu 'Ừ' một tiếng.

"Cô là diễn viên?"

"Xem là vậy đi."

Đạo diễn Tào Khôn đứng ở đối diện: "?" Hình như hiện tại là ông cho hai người bọn họ thảo luận kịch bản mà.

Chẳng qua Khương Diệp này cũng là người có định lực, đối mặt với Chung Trì Tân ở khoảng cách gần như vậy mà nửa điểm phản ứng cũng không có.

Ông là một người đàn ông trung niên, lần trước ăn cơm cùng Chung Trì Tân mà đều đần độn cả buổi.

Chung Trì Tân cúi đầu nhìn nhìn kịch bản: "Đạo diễn Tào, kịch bản làm sao vậy?"

Tào Khôn khụ một tiếng: "Vì để cho tình tiết thêm phong phú, biên kịch thêm mấy cảnh diễn của Vương gia cùng thị nữ thϊếp thân, nếu hai người có thể đồng ý, kịch bản cứ như vậy không sửa nữa."

"Tôi không có vấn đề." Chung Trì Tân đem kịch bản đưa cho Khương Diệp "Cô nhìn xem."

"Tôi cũng không có vấn đề gì, diễn thế nào cũng được."

Khương Diệp nhân vật nào cũng có thể diễn, có thể đóng phim là được, làm gì còn kén chọn nhiều như vậy, chẳng qua cô vẫn cầm lấy nhìn xem.

Chung Trì Tân ở bên cạnh do dự nghĩ, rốt cuộc vẫn không nhịn được nói ra miệng: "Tóc cô dài nhanh thật."

Chưa đến hai tháng, cô từ đầu đinh đã biến thành tóc dài.

Khương Diệp a một tiếng, khép lại kịch bản, giơ tay kéo tóc xuống: "Đây là tóc giả."

Đạo diễn Tào Khôn ở phía đối diện bị dọa nhảy dựng, còn tưởng rằng Khương Diệp đem da đầu mình cũng kéo xuống, nhìn kỹ lại, phát hiện là tóc giả, tâm tình có vài phần biến đổi.

Một cô gái xinh đẹp như vậy đột nhiên kéo tóc dài xuống, bên trong lại là một cái đầu đinh, trong lúc nhất thời ai cũng không tiếp thu được.

Tào Khôn nhớ tới sở thích gần đây của người trẻ tuổi, nhìn chằm chằm mặt Khương Diệp nghi ngờ: "Cái kia, Khương Diệp.. cô không phải là nam chứ?"

Đạo diễn Tào cũng bắt kịp trào lưu hiện hành của giới trẻ, cũng không xa lạ gì với kiểu nam giả nữ.

"Tôi không phải nam." Khương Diệp một lần nữa đem tóc giả đội lên, nghiêm túc nói.

Nếu thật sự tính toán, thì đúng là Khương Diệp dùng một đầu tóc đổi lấy cơ hội tham gia diễn mấy bộ phim điện ảnh.

Nếu không phải cô cạo sạch tóc tranh thủ thử nhân vật của đạo diễn Lưu Ích Dương, về sau cũng không được ông tiến cử đến đoàn phim Bốn mùa, càng sẽ không quen biết anh Triệu, nhận được vai cảnh sát hình sự, lại có Ô Bán Tuyết giúp đỡ, cuối cùng tới đoàn phim của đạo diễn Tào Khôn.

Tào Khôn nuốt nuốt nước miếng, hiện tại nhìn mặt Khương Diệp, luôn cảm thấy anh khí nhiều hơn.

"Nếu hai người đều đồng ý, thì cứ như vậy đi." Tào Khôn phất tay cho hai người rời đi.

Không thể không nói, hai người này ở cùng một chỗ làm chấn động thị giác cũng thật lớn, xung quanh bắt đầu rơi vào im lặng.

Kê Thiên Kiệt ban đầu chờ ở gần đó, thuận tiện cùng người của đoàn làm phim kết giao, về sau dễ làm việc.

Kết quả người đối diện đang nói chuyện, miệng liền há to sững sờ tại chỗ, tình huống này không hiếm thấy, hẳn là anh Tân của cậu lại đây.

Kế Thiên Kiệt trong lòng thầm nghĩ, bình tĩnh quay đầu nhìn lại, đợi khi nhìn thấy rõ hai người đi tới, không khỏi cảm thán: Wowwww!