Chương 17​

2629 Chữ Cài Đặt
Chương 17

Chung Trì Tân muốn mời Khương Diệp đi ăn lẩu, nhưng chờ anh thay quần áo xong đi ra mới phát hiện mình không có phương thức liên lạc của cô.

"Anh Tân, chúng ta có thể đến chỗ đạo diễn hỏi."

Bởi vì Tào Khôn xây dựng một tòa thành cổ, vị trí ở vùng ngoại thành, xung quanh không có khách sạn, chỉ có mấy nhà nghỉ, đều bị bao hết, mọi người phân nhau ở, Chung Trì Tân thì bỏ tiền ra mua một chiếc xe có đầy đủ tiện nghi, bên trong phòng giải trí cũng có, so với nhà nghỉ điều kiện còn tốt hơn.

"Đi hỏi đi."

Kế Thiên Kiệt cầm di động a một tiếng: "Anh Tân, chuyện này không tốt lắm đâu, đêm hôm khuya khoắt rồi sợ rằng có người nhìn thấy."

"Lo sợ chuyện gì?"

Người ngoài đều đã đi ra, Kế Thiên Kiệt nhận lệnh nói: "Anh Tân, anh chờ một chút, em đi tìm tổ kế hoạch."

Hai người đứng tại bãi đỗ xe, Kế Thiên Kiệt nhanh chóng tìm đến số điện thoại của tổng quản lý, gọi đi.

"Alo, anh Dương, em là tiểu Kiệt. Anh có biểu kế hoạch lịch trình không, có thể gửi cho em không?" Kế Thiên Kiệt hỏi luôn.

"Có, trước đó có nhận được, em muốn toàn bộ kế hoạch lịch trình của đoàn à? Haizz, còn có thể làm gì, anh Tân nói muốn mời trà sữa cùng bánh ngọt mọi người trong đoàn, phải lựa chọn ngày, để mọi người có thể cùng nhau ăn. Chuyện này anh Dương đừng nói cho những người khác nhé, bọn em là muốn mang tới niềm vui bất ngờ."

"Ai, được, nick wechat của tôi chính là số điện thoại di động, cậu thêm bạn đi."

Kế Thiên Kiệt ngắt điện thoại, mở wechat ra gửi lời mời kết bạn.

Rất anh bên kia liền chấp nhận lời mời, đem kế hoạch lịch trình của đoàn phim một tuần này gửi qua, Kế Thiên Kiệt dùng phần mềm mở ra, lại tìm đến tên Khương Diệp, lập tức liền thấy thời gian biểu của cô cùng cột ghi chú số điện thoại bên cạnh.

Một việc này làm động tác nhanh nhẹn lưu loát.

Chung Trì Tân liếc qua Kế Thiên Kiệt, có chút hoài nghi để cậu ta làm trợ lý cho mình có phải là nhân tài không được trọng dụng hay không.

"Anh Tân, đã có được số điện thoại!" Kế Thiên Kiệt đưa di động đến trước mặt Chung Trì Tân.

Nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu, Chung Trì Tân mới lấy điện thoại của mình ra, trước đem số điện thoại lưu lại, sau đó mới gọi đi.

Đại khái âm báo chờ vang lên năm lần, đối phương mới nghe máy: "Ngài là?"

"Khương Diệp." Chung Trì Tân gọi một tiếng, sau đó ánh mắt liền nhìn về phía Kế Thiên Kiệt.

Kế Thiên Kiệt cảm thấy cổ mát lạnh, giơ hai tay về sau, chỉ chỉ về cái cây phía bên phải, ra hiệu mình đi qua đó.

"Chung Trì Tân?"

Đợi đến lúc Kế Thiên Kiệt rời đi, Chung Trì Tân mới lần nữa mở miệng: "Ừm, cô có muốn cùng đi ăn lẩu không?"

Khương Diệp nghe âm thanh trong điện thoại truyền đến, đột nhiên cảm thấy cái bánh mì ở trên bàn của mình không được thơm nữa.

"Bên phía đạo diễn muốn cùng đi ăn lẩu sao?" Khương Diệp tưởng rằng đạo diễn Tào bảo anh gọi.

"Không phải, chỉ hai chúng ta.. à không, ba người, còn có trợ lý của tôi." Chung Trì Tân rất nhanh bổ sung "Muốn nhờ cô chỉ dạy đôi chút về vai diễn Cửu Vương gia."

"Được, tiệm lẩu ở đâu vậy?" Khương Diệp nghĩ thầm, không hổ là ca thần, lần đầu quay phim cũng không có bỏ qua còn muốn nghiêm túc xin thỉnh giáo một vai phụ nhỏ bé như cô.

Chung Trì Tân ánh mắt chuyển về phía cây đại thụ, Kế Thiên Kiệt đang đứng ở đó: "Cô cứ ở đó, tôi tới đón."

"Cũng được, anh qua đây đi." Khương Diệp liền báo tên nhà nghỉ.

Đang muốn cúp máy, Chung Trì Tân nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của Kế Thiên Kiệt liền hỏi: "Nick wechat của cô là số điện thoại này sao? Đợi lát nữa gửi tin tức cho cô."

"Vâng, anh gửi lời mời đi, tôi ở bên này sẽ nhấp nhận."

Điện thoại cúp máy, Chung Trì Tân cũng thêm bạn xong, hướng Kế Thiên Kiệt phất tay, để cậu ta đi tới, hai người cùng đi đến chỗ nhà nghỉ kia.

Khương Diệp nhận được tin nhắn ở wechat, cô liền đi xuống: "Đi thôi."

Kế Thiên Kiệt trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, cảm thấy hai người này đúng là tổ hợp nhan sắc, đêm hôm khuya khoắt mà giống như phát sáng.

"Chúng ta cứ như vậy đi, có phải hay không quá lộ liễu?" Kế Thiên Kiệt do dự nói, dung mạo anh Tân rất dễ dàng bị fan nhận ra.

Khương Diệp nhìn lướt qua khuôn mặt của Chung Trì Tân, nhớ tới đối phương là một đại minh tinh: "Cái này dễ xử lý thôi, hai người theo tôi."

Cô dẫn hai người trở lại phòng của mình.

Chung Trì Thân người cao, cần cúi đầu mới có thể đi vào phòng, trong phòng không lớn, nhìn qua một lượt liền thấy hết.

Khương Diệp để Chung Trì Tân ngồi xuống, sau đó bỏ dụng cụ trang điểm của mình ra, đem dụng cụ kiểm tra lại một lần, lúc trước cũng là suy tính mang ít đi để giảm bớt hành lý, thuận tiện lúc mang về.

Không đến hai mươi phút, Kế Thiên Kiệt trơ mắt nhìn anh của cậu từ một người nhan sắc đỉnh lưu biến thành một người có là da ố vàng, quầng thâm đậm dưới mắt, rõ ràng giống một người bình thường.

Kỹ thuật này chỉ có thể dùng một chữ để hình dung-- trâu bò!

Chung Trì Tân đứng lên nhìn vào trong gương: "Hiện tại chắc là không cần đeo khẩu trang nữa."

"Để trợ lý của anh đeo là được." Khương Diệp vừa nói vừa đem đồ trang điểm bỏ vào trong túi, đợi chút nữa ăn lẩu thì khẩu trang cũng phải bỏ.

Sau khi xuống cửa nhà nghỉ, Khương Diệp cũng đeo cho mình một cái khẩu trang, ba người, chỉ duy nhất đại minh tinh ngược lại không đeo.

Sau năm phút ba người vẫn như cũ còn ở cửa nhà nghỉ.

Khương Diệp cho rằng Chung Trì Tân nói đến đón, là lái xe đến, kết quả bọn họ đi bộ đến đây.

"Xe của chúng tôi là xe bảo mẫu, quá to, dừng ở trong nội thành thì không tốt." Kế Thiên Kiệt cũng thật khó khăn, anh ta lại quên mất chuyện này.

"Nếu không chúng ta gọi xe?" Khương Diệp lấy di động ra nói.

"Anh Tân?" Kế Thiên Kiệt nhìn Chung Trì Tân, cậu thì không có vấn đề gì, chủ yếu là anh ấy.

Chung Trì Tân gật đầu: "Được."

Giống như anh là người chưa từng nói không muốn cùng người khác chung xe mà tự bỏ tiền túi ra mua một chiếc mới.

Trải qua các loại khó khăn, ba người cuối cùng cũng tới được quán lẩu kia, bên trong quán làm ăn phát đạt, tầng một khách ăn ngồi đầy.

Bởi vì Khương Diệp hóa trang cho Chung Trì Tân quá mức sinh động, bọn họ xếp hàng mà vẫn chưa bị ai chú ý, điểm duy nhất là Chung Trì Tân quá cao, một mét chín, có chút làm cho người ta liếc nhìn.

Kế Thiên Kiệt đặt một phòng bao, ba người thuận lợi đi vào.

Chẳng qua cậu ta không biết, trên nhóm weibo siêu thoại #Cá voi biển# có người đăng một cái trạng thái, kèm theo hình ảnh bóng lưng một người đang đi lên trên tầng.

- - - Tại quán lẩu, có ba vị khách tiến vào, quay đầu nhìn thấy bóng lưng kia ta quá kích động, còn tưởng rằng là ca ca, kết quả chủ nhân của bóng lưng vừa quay đầu lại.. ô ô ô, tức chết ta! Lúc nào mới có thể tận mắt được nhìn thấy ca ca đây!

Phía dưới rất nhanh có không ít bình luận.

- - - Bạn xác định không phải là ca ca? Cái bóng lưng này, cái cổ thon dài này, cái chân thẳng tắp này, chủ blog xác định là không phải sao?

- - - Chỉ xem bóng lưng này ta cũng tưởng là ca ca, giống như a..

- - - Ba người? Chủ blog có nhận ra trợ lý của ca ca hay không? Anh ta có ở đấy hay không?

Chủ blog rất nhanh ở dưới trả lời tất cả các bình luận: Có hai người đeo khẩu trang, nhìn không ra, chắc không phải là ca ca đâu, đi cùng còn có một nữ sinh.

- - - Nữ sinh? Vậy thì không phải ca ca rồi.

- - - Khẳng định không phải ca ca, các bạn nhìn hình ảnh phía bên trái kia đi, là một cái đầu đinh, mà ca ca trợ lý lại không có gầy như vậy.

Bình luận này được chủ blog trả lời: Đầu đinh kia là nữ sinh, còn có một nam sinh đi phía trước.

- - - không phải đâu, hình bên trái lộ ra kia thấy thế nào cũng không giống nam sinh.

Chủ blog trả lời: Nếu cái người đầu đinh kia không có đi qua Thái Lan, vậy ta khẳng định cô ấy là nữ. Không có hầu kết, có ngực!

Đến lúc này thì không có ai hoài nghi nữa, ngược lại bình luận một mảnh kêu rên: Lúc nào mới có thể được nghe Chung thần hát, không ca hát thì tham gia gameshow cũng được.

P/s: Bình luận của fan mình sẽ để nguyên theo nguyên tác là ca ca, vì dịch ra tiếng việt là anh thì câu văn không được xuôi lắm, vậy nên mình giữ nguyên nhé.

Ba người bọn họ không biết vừa rồi thiếu chút nữa là bị lộ, bình yên ngồi trong phòng bao châm lửa ăn lẩu.

Chung Trì Tân là lần đầu tiên ăn lẩu, hoàn toàn không hiểu rõ, hai người bên cạnh thì ngược lại rất hăng say.

"Gọi lòng vịt, sách bò, thịt bò cay." Kế Thiên Kiệt dùng bút chì chọn món.

"Lẩu của tỉnh Y nhất định phải có óc heo." Khương Diệp trước khi đến tỉnh Y đã nghiên cứu qua phong tục, thắng cảnh cùng đặc sản nơi đây.

Kế Thiên Kiệt một mặt hoảng sợ: "Óc heo ăn có ngon không?"

Khương Diệp xoa cằm: "Tôi cảm thấy ăn cũng được, người tỉnh Y đã thích ăn thì tất nhiên sẽ có đạo lý của nó."

Kế Thiên Kiệt ánh mắt nhìn sang Chung Trì Tân: "Anh Tân, anh có ăn óc heo không, nếu ăn thì chọn."

Cậu nắm chắc anh Tân sẽ tuyệt đối không ăn những món ăn kỳ kỳ quái quái này.

Chung Trì Tân liếc nhìn menu: "Chúng ta có thể gọi một phần thử xem."

Kế Thiên Kiệt: "..."

Luôn cảm giác trong lòng có chút lạnh lẽo, mặt cũng có chút đau.

Khi món ăn được dọn lên bàn, Khương Diệp mở ba lô ra, từ bên trong lấy ra quyển kịch bản: "Anh xem chút đi."

Phía trên lời thoại của Cửu Vương gia cùng thị nữ thϊếp thân đều có chú thích rõ ràng, Khương Diệp không phải xuất thân chính quy, có thiên phú nhưng cũng phải nghiên cứu thật kỹ nhân vật, hôm nay có thể diễn cảnh Cửu Vương gia đập chén rượu, là bởi vì Cửu Vương gia cùng nhân vật thị nữ phần diễn có liên quan đến nhau, hai người cảm xúc biểu đạt cũng là hỗ trợ nhau.

Chung Trì Tân nhận kịch bản, cúi đầu xem.

"Cửu Vương gia tại sao phải gϊếŧ Tần tướng quân? Tần Thiếu Hoa bảo vệ biên cương, bọn họ mới có thể trấn an lòng dân, gϊếŧ ông ấy thì có gì tốt?" Chung Trì Tân không rõ.

Khương Diệp nghe vậy cười cười: "Một tướng quân chết rồi, thì lại có một tướng quân khác thay, coi như không thể đánh giặc như Tần tướng quân, thì đó cũng là tướng quân. Vả lại.. ai cũng có thể nghĩ như vậy, thì không có phát sinh chuyện vong quốc."

Hai người này thật sự là thảo luận kịch bản, Kế Thiên Kiệt ngồi đối diện nhìn hai người, lại nhìn đến nồi lẩu bốc hương thơm bốn phía, rốt cuộc nhịn không được nhấc đũa lên, chuẩn bị đem một chút đồ ăn đã chín bỏ vào miệng.

"Ta thích người?"

"Lạch cạch."

Đôi đũa của Kế Thiên Kiệt rơi trên mặt bàn.

Thấy hai người đối diện đồng loạt nhìn qua, cậu cuống quýt xua tay: "Không có việc gì, không có việc gì, hai người nói tiếp đi."

Chung Trì Tân thu hồi ánh mắt, chỉ vào kịch bản, cảnh Cửu Vương gia chết: "Vì sao trước khi anh ta chết lại phải để thị nữ rời đi."

Khương Diệp như có điều suy nghĩ: "Cũng không phải hoàn toàn là thích, đại khái sâu trong nội tâm Cửu Vương gia vẫn còn chút nhân tính, ngược lại là người thị nữ.. khả năng thích Cửu Vương gia."

Chung Trì Tân lại không quá đồng ý với ý kiến này: "Cũng có thể Đoạn Vĩnh Sương là thích nàng, chẳng qua là không có phát hiện ra."

Kế Thiên Kiệt biết bọn họ là đang thảo luận kịch bản, nhưng giờ khắc này vẫn cảm nhận được chính mình là một bóng đèn to lớn đang phát sáng.

Khương Diệp thấy Chung Trì Tân vẫn còn nhìn kịch bản, nhận tiện nói: "Kịch bản này anh muốn thì có thể cầm đi, tôi không cần dùng đến."

"Vậy thì ngày mai tôi mang kịch bản của tôi cho cô."

Khương Diệp lắc đầu: "Không cần, lời thoại tôi đều đã thuộc."

Chung Trì Tân liền khép kịch bản lại, đặt nó ở trên ghế bên cạnh mình.

Rốt cuộc hai người cũng dừng thảo luận, Kế Thiên Kiệt lập tức phấn khởi nói: "Chúng ta bắt đầu đi."

"Anh Tân, sách bò nhúng vài giây là có thể ăn, để lâu quá ăn không ngon."

"Anh Tân, thịt bò cay này ăn rất ngon, anh có muốn thử chút không?"

Kế Thiên Kiệt rốt cuộc cũng có chỗ để phát huy, tường tận giới thiệu các món ăn cho anh của cậu.

Chung Trì Tân không có gắp sách bò, cũng không có gắp thịt bò, đôi đũa trực tiếp hướng tới óc heo.

Kế Thiên Kiệt giật mình: "Anh, anh tỉnh táo một chút."

Thứ này không phải ai cũng có thể ăn.

Chung Trì Tân gắp óc heo lên, nhìn về phía Khương Diệp: "Muốn thả vào bên nào?"

Khương Diệp chỉ chỉ về nồi có vị cay: "Bên này đi."

Ha ha, lời của Kế Thiên Kiệt cứ như vậy trôi theo dòng nước.

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Tiểu Diệp: Không thảo luận kịch bản, chẳng lẽ chỉ ăn lẩu sao?

Cá voi nhỏ: Không nói yêu đương, chả nhẽ nói chuyện nồi lẩu sao?