Chương 7

8

Ta không biết biểu cảm của Diêm Tấn lúc này như thế nào, cũng không biết Tống Kiều Kiều sau khi biết ta có thai lại có ý đồ xấu gì.

Ta chỉ nhớ mình rất đau, đau đến mức không thở được, đau đến mức ta cảm thấy linh hồn mình đang tan dần từng chút một.

Trong lúc bàng hoàng, ta như được ai đó vớt ra khỏi hồ âm tuyền u ám.

Có một mùi hương quen thuộc xộc vào chóp mũi ta, ta lại nằm trong khoảng sân nhỏ của mình.

Trong giấc ngủ sâu khi hôn mê, ta vẫn có thể nghe thấy tiếng Diêm Tấn mất bình tĩnh.

"Nàng ấy có thai, tại sao không nói cho ta biết?"

"Linh hồn của nàng tiêu tán, sao không có người tới nói cho ta biết!"

"Nàng ấy đã uống nhiều canh thất tình như vậy, tại sao Mạnh Bà không đến nói với ta, để ta cứu lấy linh hồn của nàng ấy?"

Chỉ có giọng nói run rẩy của y quỷ trả lời.

"Diêm Vương đại nhân, Mạnh Bà, Mạnh Bà đắc tội Kiều nương nương, trước đó đã bị đưa đến cõi súc sinh. Mạnh Bà bây giờ là thực tập hoàn toàn không biết gì."

“Về phần mang thai, chính là tiểu nương nương. Tiểu nương nương nói không muốn sinh ra đứa con này, không muốn con mình một mình chịu khổ ở địa ngục.”

Ta nằm trên giường, cảm thấy có chút chán ghét y quỷ lắm mồm.

Tại sao hắn lại nói với Diêm Tấn.

Ta mím đôi môi khô khốc của mình và hét lên: " Diêm Tấn."

Diêm Tấn trong chốc lát lao tới ngồi cạnh ta, nắm tay ta: “Thanh Thanh, ta sẽ không để nàng chết đâu.”

Ta cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến cảnh tay hắn chạm vào Tống Kiều Kiều.

Ta muốn thu lại nhưng lại không có sức.

"Đừng chạm vào ta."

Bẩn quá, bẩn quá.

Diêm Tấn dường như bị sốc bởi hai chữ “bẩn quá” của ta, nghĩ tới lời y quỷ nói, giọng điệu của hắn càng ôn hòa hơn còn đem theo một chút sợ hãi.

"Thanh Thanh, ta sẽ không chạm vào nàng."

"Nàng đừng chết."

Khi hắn cầu xin ta đừng chết, giống như lúc ta ôm xác Mạnh bà cầu bà ấy đừng chết vậy.

Cũng giống như ngày hôm đó, ta cúi đầu quỳ xuống trước mặt hắn, cầu xin hắn đừng giao Mạnh Bà cho Tống Kiều Kiều.

Nhưng hắn không nghe, hắn chỉ muốn ta cảm thấy đau đớn.

Dựa vào đâu chỉ mình ta phải chịu đau đớn chứ, hắn cũng phải chịu đau đớn như vậy?

Ta đã đọc rất nhiều cuốn tiểu thuyết, nam nhân trong lúc truy thê hỏa táng lại nghĩ đến bù đắp.

Vậy ta sẽ cho Diêm Tấn cơ hội này, sau đó chết đi, trở thành Bạch Nguyệt Quang trong lòng hắn, là có thể làm Tống Kiều Kiều khó chịu cả đời!

9

Vẫn còn sáu ngày nữa cho đến khi linh hồn ta tiêu tán.

Diêm Tấn lại đưa viên ngọc ta trả lại hắn bỏ vào cơ thể ta.

“Ta chuyển mấy phần tiên lực vào minh châu, nó có thể bảo vệ nàng.”

"Thanh Thanh, ta đã nói rồi ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì."

Ta yếu đuối đến mức nằm trong vòng tay hắn, cảm thấy thật buồn cười khi nghe những lời hắn nói.

Lúc đầu không phải hắn đối xử như này với ta vì Tống Kiều Kiều sao.

Đại khái là bởi vì Bạch Nguyệt Quang sau khi có được thì không còn là Bạch Nguyệt Quang nữa, chỉ là một hạt cơm trên bàn ăn, thức ăn vô vị, thì vứt đi thì tiếc.

Ta nắm lấy tay hắn.

" Diêm Tấn, để Tống Kiều Kiều đến chăm sóc ta đi. Dù sao nàng ta cũng là người duy nhất còn sống ở Minh Giới."

“Được.” Diêm Tấn không hề nghĩ ngợi gì.

Khi Tống Kiều Kiều được mời đến, nàng ta chất vấn với đôi mắt đỏ hoe.

"A Tấn, chàng lại để ta chăm sóc tiện nhân này, ta không làm!"

Bốp một cái.

Tiếng của cái tát đó còn rõ ràng hơn cái tát của ta.

Mặt Tống Kiều Kiều lập tức đỏ bừng, sưng tấy, nếu còn mạnh hơn nữa, ta thậm trí còn lo lắng Diêm Tấn sẽ đánh chết ả ta.

"Nếu Thanh Thanh không lấy nước Âm tuyền cho ngươi, nàng ấy đã không như thế này. Kiều Kiều, đây là việc ngươi nên báo đáp nàng ấy."

Lại là câu này, phải nói cách mà Diêm Tấn làm người khác ghê tởm vẫn chỉ có một chiêu đó.

Nhưng người đáng ghét là Tống Kiều Kiều, ta lại khá vui vẻ.

Ta cũng đối xử với Tống Kiều Kiều như cách ả ta đối xử với ta trước đây.

Buổi sáng, ta bảo Diêm Tấn nấu cháo cho ta trước mặt ả ta.

"Ta vẫn muốn ăn bánh bao và uống sữa."

Diêm Tấn nấu cháo xong, ta chán ghét nhìn nó: “Cháo này cũng giống như ngươi vậy, vị nhạt nhẽo khiến người ta đau bụng.”

Ta giơ tay hất đổ bát cháo, cháo nóng bắn tung tóe lên mu bàn tay hắn vậy.

Giống như lần đó ta nấu súp cho hắn.

Diêm Tấn không hề tức giận mà vẫn dỗ dành ta: “Vậy nàng ăn bánh bao và sữa đi, những thứ này đều là ta đến nhân gian mua cho nàng.”

Ta giơ tay hất văng nó xuống đất, chỉ vào bánh bao và sữa nhìn về phía Tống Kiều Kiều.

"Cho ngươi, ăn đi."

Tống Kiều Kiều tức giận đến mức phế nang sắp nổ tung.

Buổi chiều chỉ vào Tống Kiều Kiều, nhìn Diêm Tấn.

“Cái kiệu lần trước ngươi tặng ả ta, còn có phượng phục ả ta lấy từ chỗ ta đi làm đồ chơi, và những âm binh bên cạnh ả ta, ta đều muốn lấy.”

Diêm Tấn làm theo lời ta, Tống Kiều Kiều đau lòng đến mức bật khóc.

Giống như việc ả ta lấy đi tất cả mọi thứ xung quanh ta nhờ vào sự sủng ái của Diêm Tấn vậy, điều đó còn đau đớn và ủy khuất hơn cả ta lúc đó.

"A Tấn, ta nghĩ Thanh Thanh này chỉ là giả vờ thôi. Nàng ta căn bản sống rất tốt, chỉ là nàng ta muốn ức hϊếp ta mà thôi."

Nhưng Diêm Tấn không nghe, bây giờ hắn ta chỉ muốn bồi thường cho ta mà thôi.

Trước mặt ta, tháo dỡ cái kiệu của Tống Kiều Kiều, thậm chí ta còn giẫm đạp lên nó mấy lần.

Phượng phục được trả lại, ta chê nó bẩn, mặc kệ Diêm Tấn từng trả giá như thế nào mới có được cái phượng phục này, ta cứ thế ném nó vào lửa.

Khi ngọn lửa tiếp tục bùng lên, phượng phục bị đốt cháy hoàn toàn, cùng với đó là tình cảm của ta dành cho Diêm Tấn.

Cuối cùng, ta nhìn chằm chằm vào âm binh đang sợ hãi đến mức hồn phách sắp bay ra ngoài.

Chính hắn, chính hắn đã hành hạ Mạnh Bà của ta.

Mạnh Bà đã ở bên ta nhiều năm như vậy mà lại chết như thế.

Gϊếŧ không được Âm binh, liền ôm lấy Diêm Tấn, hai mắt đỏ hoe: “Gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn!”

“Được.” Diêm Tấn làm theo lời ta, vuốt đầu ta.

Những điều này vẫn không đủ, không có gì là đủ cả!

Ta không nên chịu đựng mọi nỗi đau một mình.

Buổi tối, ta đứng cạnh Diêm Tấn, Tống Kiều Kiều nửa quỳ ngoài viện của ả ta khóc lóc.

"Viện của ta, viện của ta."

"A Tấn, không phải chàng đã hứa với ta là sẽ đón phụ mẫu ta đến sao?"

“Bây giờ viện không còn nữa, họ không có cách nào ở lại với ta nữa rồi”.

Không phải chỉ là một cái viện thôi sao, ta đem câu nói này trả lại cho Tống Kiều Kiều.

Thứ mà ả ta cướp được từ tay ta, ả ta cũng cầm không chắc.

10......