Chương 8

10

Vẫn còn ba ngày nữa trước khi linh hồn ta tiêu tán.

Không còn gặp lại Tống Kiều Kiều, mùa đông ở địa phủ càng ngày càng lạnh, hình như ta không còn đợi được đến năm mới nữa rồi.

Diêm Tấn hôm nay mang về một số thứ mà ta không hiểu, còn liên tục giục ta ăn.

Ta không ăn thì hắn sẽ chơi bài tình cảm.

“Nàng thực sự tàn nhẫn đến vậy ư, không quan tâm đến bản thân mình, đến đứa con trong bụng nàng cũng không quan tâm sao?”

Chỉ mới được vài ngày thôi, ta không muốn giả vờ với hắn nữa.

Ta giơ tay lên và tát vào mặt hắn ta một cái.

"Ngươi có tư cách gì nói ta tàn nhẫn."

"Là ngươi nói ta là thê tử sau khi chuyển thế của ngươi. Chính ngươi là người nói sẽ luôn ở bên cạnh ta, chính ngươi là người nói dù thế nào đi nữa cũng sẽ bảo vệ ta."

" Diêm Tấn, ngươi mới là người tàn nhẫn, ta chỉ là không muốn sống, không muốn sinh con, ta hận không thể chết ngay bây giờ. Sau khi chuyển kiếp, ta sẽ hoàn toàn quên mất ngươi, như chưa bao giờ quen biết ngươi."

"Ta càng hận không thể đến cầu nại hà xóa bỏ đi tất cả mọi thứ về chúng ta."

Ta giận dữ gầm lên, nhưng cơ thể không cho phép, ngay cả bàn tay dơ lên cũng bắt đầu trở nên trong suốt.

Diêm Tấn cũng nổi điên, ôm ta vào lòng, không ngừng hỏi.

“Rốt cuộc nàng muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho ta được.”

"Thanh Thanh, nàng tha thứ cho ta có được không."

"Nàng có phải vẫn trách ta hôm đó dùng đao làm thương tay nàng phải không? Ta sẽ bồi thường cho nàng, ta sẽ bồi thường cho nàng có được không?"

Ta nghiêng người sang một bên, trên mặt là vết máu mà Diêm Tấn tự đâm mình văng ra.

Ta thấp giọng mắng hắn vài câu.

"Điên."

“Đừng bao giờ nghĩ ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

Ta hôn mê suốt hai ngày, đến ngày cuối cùng, ta như tỉnh lại.

Ta không còn cảm nhận được nỗi đau nữa.

Ta cũng nghe nói, trong hai ngày ta hôn mê, Tống Kiều Kiều đã bị Diêm Tấn ném vào luân hồi trở thành súc sinh, vĩnh viễn không thể trở thành người.

11…