Chương 34: Nhà ngoại cảm bị dọa điên - Tiếng bước chân

Editor: Hoạn Các

Thật ra không chỉ có Lâm Mộ Vân quấy rầy Tiểu Thất, 5000 trong đầu cũng không ngừng nhắc nhở cậu đi theo cốt truyện, nhưng mà tiếng bước đáng yêu trên đỉnh đầu kia thật sự quá thôi miên, Tiểu Thất cảm thấy mí mắt đã không chịu nghe theo khống chế của mình nữa.

Vì thế mặc kệ 5000 và Lâm Mộ Vân lải nhải lẩm bẩm, Tiểu Thất vẫn bình yên tiến vào giấc mộng.

Lâm Mộ Vân trơ mắt nhìn Trần Dương Hi tiến vào giấc mộng, “……”

5000 vừa mới khen ký chủ xong không lâu trước đây, “……”

Trong đêm khuya yên tĩnh tiếng bước chân quanh quẩn giữa phòng ngủ, nỗi buồn vui của nhân loại và hệ thống lại trùng hợp tương thông lúc này.

Nhưng như thế này còn chưa kết thúc, vì sợ Trần Dương Hi nửa đêm tỉnh lại nên Lâm Mộ Vân cũng không kêu Trần Hoa tắt ghi âm đi. Hiển nhiên, tiếng bước chân cũng không có tác dụng thôi miên với hắn, thậm chí nghe một thời gian dài còn khiến hắn bực bội. Cứ như thế lăn qua lộn lại hồi lâu mãi đến khi chân trời đã hơi ló dạng, tiếng bước chân đình chỉ, hắn cũng mới sinh ra cảm giác buồn ngủ.

Kết quả hắn vừa mới nhắm mắt, người bên cạnh đã tỉnh.

Tiểu Thất tỉnh dậy theo quy luật đồng hồ sinh học, cậu mở to mắt sau đó nghe thấy 5000 lạnh như băng nhắc nhở, 【 Xin ký chủ hãy mau chóng hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện: điều tra nơi phát ra tiếng bước chân để tránh làm loạn cốt truyện. 】

【 Được. 】 Tiểu Thất ngoan ngoãn trả lời.

5000 nhẹ nhàng thở ra, ký chủ quả nhiên vẫn là một người nghe lời, xem ra tối hôm qua xác thật chỉ là việc ngoài ý muốn thôi. Nghe nói tổ thế thân có xác suất bãi công rất cao, có lẽ mình không thể tạo áp lực quá lớn được.

Làm một con sên nhiệt tình yêu thương sinh hoạt, sau khi Tiểu Thất ngồi dậy chuyện từ trên giường, điều thứ nhất cần làm chính là đánh thức Lâm Mộ Vân ở bên cạnh, “Mộ Vân, anh nên đi rèn luyện thân thể đi. Nếu đã không uống thuốc được quảng cáo thì phải nỗ lực bù vào.”

Lâm Mộ Vân vừa mới chợp mắt được mấy phút: “……”

Hắn cực kỳ mệt mỏi mở to mắt nhìn về phía Trần Dương Hi bên cạnh thần thái sáng láng, “Dương Dương, để anh ngủ tiếp một chút. Thân thể anh cũng không có vấn đề gì cả, không cần rèn luyện.”

Nhưng Trần Dương Hi lại thở dài, thái độ như đang dùng dung túng trẻ nhỏ, “Chúng ta đã là chồng chồng với nhau rồi, anh có được hay không em cũng biết mà. Ngoan, đi chạy bộ nào, em đi chung với anh.”

Lâm Mộ Vân “……” Bây giờ hắn vừa thiếu ngủ, nội tâm lại muốn hỏng mất rồi. Nhưng không đợi hắn tiếp tục giảo biện, Trần Dương Hi đã xuống giường, sau đó duỗi tay cứng rắn xách hắn khỏi giường.

Tiểu Thất nắm cổ áo Lâm Mộ Vân kéo hắn đến WC, dùng ngữ khí nhất quán ôn hòa mở miệng, “Ngoan nè, tắm nước lạnh đi!” Nói xong liền mở vòi hoa sen, xối nước lạnh lên người hắn từ đầu đến chân.

Lâm Mộ Vân nháy mắt lạnh thấu tim gan: “……” Hắn đã không biết nên khϊếp sợ một người hơn mét tám như mình lại bị người ta nhẹ nhàng xách lên, hay là nên khϊếp sợ Trần Dương Hi đối đãi với hắn như trẻ nhỏ nữa.

Cho dù khϊếp sợ hay không thì trong nháy mắt, con tim buốt giá lập tức khiến hắn thanh tỉnh. Nếu đã rời giường thì Lâm Mộ Vân cũng chỉ có thể lết tấm thân mệt mỏi đi rửa mặt. Nhưng khi hắn đi ra từ phòng tắm liền thấy Trần Dương Hi cười đến ngoan ngoãn ôn hòa, ăn mặc một thân quần áo vận động.

Trong dự cảm không ổn của hắn, Trần Dương Hi đưa ra một bộ quần áo vận động, sau đó thúc giục hắn đi thay.

Lâm Mộ Vân trong lòng phát khổ, lại lần nữa giãy giụa, “Anh thật sự không cần rèn luyện mà.”

Tiểu Thất vẫn chưa từ bỏ ý định, “Vậy uống thuốc?” Đời trước, vai chính cuối cùng đều được cậu và ca ca tiễn về suối vàng, hậu kỳ cũng chỉ có thể dựa tảo mộ mà miễn cưỡng hoàn thành cốt truyện, nhàm chán vô cùng. Đời này cậu phải tranh thủ cho nhóm vai chính sống lâu hơn một chút mới được.

Vài phút sau, Lâm Mộ Vân đã thay quần áo chỉnh tề cùng Trần Dương Hi ra cửa.

Lại vài phút sau, Lâm Mộ Vân thở hồng hộc chạy theo phía sau, phía trước là Trần Dương Hi đang chạy vô cùng nhanh. Lâm Mộ Vân lần nữa chấn kinh rồi, hắn chưa bao giờ biết Trần Dương Hi chạy bộ lại nhanh như vậy, trong nháy mắt đã bỏ xa hắn.

“Mộ Vân, anh còn được không? Nếu không hay là uống thuốc đi!” Trần Dương Hi từ chỗ xa xa chạy trở về, Lâm Mộ Vân cắn chặt răng, hung tợn nói ‘Không vấn đề gì cả’.

Vì thế dưới ánh mắt chăm chú của mọi người cũng đang dậy sớm tản bộ, sức sống bắn ra bốn phía, đằng sau Trần Dương Hi lại là Lâm Mộ Vân nửa chết nửa sống. Thậm chí đến gần cuối, Lâm Mộ Vân muốn tê liệt trên mặt đất luôn, bộ dáng rốt cuộc không động đậy nổi nữa.

Tiểu Thất gãi gãi đầu, “Mộ Vân, để em mang anh trở về nha.”

Lâm Mộ Vân chỉ chờ mấy lời này liên tục gật đầu, cũng không còn sức lực nói chuyện. Nhưng khi hắn giãy giụa muốn đứng thẳng dậy thì Trần Dương Hi hạ eo, xốc tay một cái liền nhấc hắn khiêng trên bả vai.

Tiểu Thất nhẹ nhàng khiêng người ta, sau đó chạy một mạch về nhà mình. Bước chân rất là nhẹ nhàng như thể trên vai đang khiêng một túi bông thôi vậy.

Lâm Mộ Vân: ???!!! Trần Dương Hi khỏe vậy luôn? Không đúng! Tư thế này rất tổn hại đến mặt mũi đàn ông của hăn đó!

Đám người vây xem: !!!??? Từ từ, nhìn cái tư thế này… có phải bọn họ trước giờ đã hiểu lầm ai công ai thụ rồi hay không?

Tránh không nổi, Lâm Mộ Vân bị người cứng rắn khiêng về biệt thự vẫn chưa biết, đôi chồng chồng nổi danh bọn họ sẽ lại lần nữa trở thành trung tâm đề tài thảo luận của mọi người trong thời gian sắp tới.

Mà hot nhất chính là video Trần Dương Hi khiêng Lâm Mộ Vân nhẹ nhàng chạy chậm, caption cũng vô cùng thẳng thắn. 【 Có lẽ trước giờ là tôi đã trông mặt mà bắt hình dong. Ôn hòa công, lãnh khốc thụ cũng rất ngon á. 】

Phía dưới là đủ thứ suy đoán nghịch CP kinh thiên động địa của quần chúng ăn dưa, dù sao sự tương phản này thật sự rất hấp dẫn người xem.

Lúc sự tình lên men lên, Lâm Mộ Vân vẫn còn đang suy nghĩ dùng mọi cách để ngăn cản Trần Dương Hi tiến vào phòng bếp. Sau đó di động hắn liền bị oanh tạc, hắn bèn bớt thời giờ nhìn tin nhắn, phát hiện người gửi nhiều nhất chính là Thư Liên.

Tiểu Thư: 【 Video là thật sao? Chẳng phải anh nói không có phát sinh quan hệ gì với Trần Dương Hi mà? 】

Tiểu Thư: 【 Chuyện trong video là như thế nào? Anh mau giải thích rõ ràng đi! 】

Tiểu Thư: 【 Xin lỗi, không phải em đang nổi nóng đâu. Em chỉ là quá kinh hoảng, em vẫn luôn tin tưởng anh. 】

Trừ người này ra, còn có một ít bạn bè thậm chí là cha mẹ cũng gửi tin nhắn tới. Chờ Lâm Mộ Vân thật vất vả xem xong hết, lại biết được hot search trên mạng, tức khắc cảm giác như máu dồn hết lên đầu. Lúc hắn muốn phát hỏa vừa quay đầu lại, Trần Dương Hi đã thành công chui vào phòng bếp.

Lâm Mộ Vân: !!! Hắn đã tạo nghiệt gì thế này!

Tuy rằng hắn đã vội vàng vọt vào phòng bếp kéo người ra, nhưng bất hạnh thay, Trần Dương Hi dùng tốc độ nhanh như chớp làm ra một mâm rau trộn cải thìa, lại trộn thêm nước đá.

Tinh thần và thân thể đồng thời bị tra tấn, Lâm Mộ Vân rốt cuộc cũng ăn cơm xong, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà. Hắn vào văn phòng dưới ánh mắt tràn ngập bát quái của nhóm công nhân, cả ngày hôm đó đều kết thúc trong việc bận rộn công tác và giải thích rõ ràng.

Lúc kéo thân thể mỏi mệt bất kham về đến nhà thì là 10 giờ tối, Lâm Mộ Vân chưa từng mệt như vậy, nhưng ban ngày đã đáp ứng Thư Liên sẽ đẩy nhanh tiến triển chuyện đó, vì thế hắn chỉ có thể kiên cường chống đỡ thân thể đi quấy rối Trần Dương Hi đang mơ màng buồn ngủ.

Nhưng đối với Trần Dương Hi ngủ vô cùng có quy tắc, chỉ có kể chuyện xưa và làm thức ăn khuya mới có thể khiến cậu hứng thú. Cái nào ít hại hơn thì chọn cái đó, Lâm Mộ Vân lựa chọn cái trước, trong lòng run sợ chờ đến 12 giờ, tiếng bước chân lại vang lên.

Lâm Mộ Vân lúc này vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Trần Dương Hi bên kia đã lên giường nằm, rơi vào giấc ngủ với vận tốc ánh sáng.

Lâm Mộ Vân với đôi mắt che kín tơ máu, “……”

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thất mở mắt ra, 5000 nghênh đón cậu bằng câu nhắc nhở lạnh như băng, 【 Xin ký chủ hãy mau chóng hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện: điều tra nơi phát ra tiếng bước chân để tránh làm loạn cốt truyện. 】

【 Được. 】 Tiểu Thất ngoan ngoãn trả lời.

5000, 【…… Hôm trước cậu cũng nói y chang vậy. 】

Tiểu Thất lại lần nữa ngoan ngoãn gật đầu, 【 Đúng vậy. 】

5000, “……” Ký chủ vẫn là một ký chủ ngoan ngoãn như cũ, nhưng không biết vì sao hệ thống lại rất muốn đánh người.

Đồng dạng cũng muốn đánh người còn có Lâm Mộ Vân lại lần nữa bị xách đi tắm nước lạnh chạy bộ. Nhưng hôm nay dù phổi đã sắp tắt thở đến nơi, hắn cũng kiên trì tự mình đi về nhà. Tiểu Thất vui mừng gật đầu, tuy rằng chạy chậm hơn cậu, nhưng cuối cùng cũng có tiến bộ, tranh thủ nuôi vai chính đến 99 tuổi nào.

Trạng thái nửa chết nửa sống của Lâm Mộ Vân vẫn đeo bám hắn suốt ngày. Lúc buổi tối tan tầm, hắn thế mà được nhóm công nhân quan tâm, “Lâm tổng vất vả rồi.”

Lâm Mộ Vân thương thu bi xuân hồi lâu rốt cuộc cảm giác được một tia ấm áp.

Nhưng nhóm công nhân “ấm áp” vừa quay đầu liền phun tào trên mạng, nhìn bộ dáng Lâm tổng xem ra đã bị lật qua lật lại rất nhiều lần, cũng @Trần Dương Hi kêu cậu đối xử tử tế với Lâm tổng của bọn họ hơn.

Tự nhiên bị gắn thẻ, Tiểu Thất vẻ mặt nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời trả lời lại một chữ “Được”. Trong nháy mắt kia, nhiệt tình của quần chúng ăn dưa lại tăng vọt cao chưa từng có, vì chuyện này không thể nghi ngờ là do chính chủ khẳng định.

Lâm Mộ Vân đã thức trắng hai đêm nên rốt cuộc quyết định hôm nay phải nghỉ ngơi một chút, hắn đã sớm rửa mặt rồi nằm lên giường.

Mười hai giờ khuya, tiếng bước chân như thường vang lên, Tiểu Thất rốt cuộc cũng chuẩn bị sẵn sàng để chống cự lại sự thôi miên của tiếng bước chân lập tức bật dậy từ trên giường, 【 Oaaaaa! Chúng ta là thế thân chuyên nghiệp! Chúng ta là thế thân chuyên nghiệp! 】

Một bên phấn chấn ca hát trong đầu, một bên lay tỉnh Lâm Mộ Vân đang ngủ ngon lành, sau đó dùng ngữ khí kinh hoảng thất thố nói, “Mộ Vân, anh nghe kìa! Hình như trên lầu có tiếng bước chân, có phải trong nhà có trộm không?”

Lâm Mộ Vân mở đôi mắt vì thức khuya nên đỏ quạch, hắn gần như hỏng mất muốn nắm cổ áo Trần Dương Hi hô to: Tiếng bước chân đã vang lên nhiều ngày lắm luôn rồi đó! Em mẹ nó giờ mới nghe được hả?

Hít vào thật sâu, Lâm Mộ Vân cứng ngắc lộ ra một mạt cười, “Làm gì tiếng bước chân nào chứ, có phải em ngủ đến hồ đồ rồi không?”

Trần Dương Hi lộ ra biểu tình nghi hoặc, sau đó nghiêng tai lắng nghe như muốn xác nhận lại, “Thật sự có tiếng bước chân mà.”

“Anh không có nghe gì hết.” Lâm Mộ Vân cũng lắng tai nghe một lát, sau đó lộ ra thần sắc hoang mang, “Có phải gần đây em quá mệt mỏi hay không? Nghỉ ngơi sớm đi, không chừng ngủ một giấc là tốt hơn rồi.”

Tiểu Thất ngoan ngoãn vốn định lập tức đáp “ừ”, sau đó lăn quay ra ngủ. Nhưng 5000 sớm đã biết thói của cậu, 【 Đừng có “ừ”! Đừng có nằm xuống lại! Diễn theo cốt truyện! Chúng ta là thế thân chuyên nghiệp! Chúng ta là thế thân chuyên nghiệp! 】

Tiểu Thất “……”

Cậu cứng rắn đổi biểu tình an tường tiến vào giấc ngủ của mình thành vẻ mặt hoảng sợ, “Mộ Vân, anh lên lầu xem với em đi, tiếng bước chân vẫn còn phát ra kìa.”

Lâm Mộ Vân lộ ra biểu tình sủng nịch bất đắc dĩ, “Đúng là không có cách nào với em mà. Đi thôi, nhìn một chút cho em an tâm, chắc chắn là do em gần đây quá mệt mỏi rồi.”

Vì thế Lâm Mộ Vân đi phía trước, Trần Dương Hi “nơm nớp lo sợ” theo sau, hai người đi đến trước cửa phòng ngủ. Lâm Mộ Vân đang muốn mở cửa, Trần Dương Hi đột nhiên duỗi tay chọt chọt hắn, cũng nhỏ giọng mở miệng, “Mộ Vân, anh nói xem sau khi mở cửa phải chăng sẽ đột nhiên thấy thứ gì đó đứng ngoài cửa, đầu lưỡi rất dài, ăn mặc y phục màu trắng, hai mắt chảy huyết lệ, một đầu tóc dài kỳ quái không?”

Tay Lâm Mộ Vân vừa mới sờ đến nắm đấm cửa: “……” Đột nhiên hoảng lên rồi làm sao đây!? Có cần phải miêu tả chi tiết cẩn thận như vậy không hả trời?

“Không có đâu, yên tâm.” Lâm Mộ Vân hít sâu một hơi, nhanh chóng mở cửa phòng ra, ngoài cửa một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không có. Lâm Mộ Vân theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, sau đó lấy tay mò mẫm công tắc đèn. Kết quả tay không sờ được công tắc, mà sờ trúng thứ gì đó lạnh băng, mềm nhão dính dính, cảm giác như thịt vậy!

Lâm Mộ Vân tức khắc thét chói tai, điên cuồng rút tay về, “Đó là thứ gì! Là thứ gì vậy!”

Trần Dương Hi ở bên cạnh cũng “hoảng loạn” dò hỏi, “Làm sao vậy?”

Lâm Mộ Vân cúi đầu nhìn tay mình, vô cùng sạch sẽ, không có một vết bẩn nào, hắn tức khắc hoang mang không thôi, “Vừa rồi hình như anh sờ trúng một miếng thịt ướt nhẹp?”

Trần Dương Hi vỗ vỗ vai hắn, “Em không thấy gì hết á, có phải gần đây anh quá mệt mỏi rồi không? Một lát ngủ một giấc cho ngon tỉnh dậy sẽ tốt thôi.”

Lâm Mộ Vân, “……” Lời này hình như nghe quen quen!

Cuối cùng, hắn cũng dám bật đèn hành lang lên, xác định trên hành lang quả thật chẳng có gì cả. Lâm Mộ Vân trong lòng buông lỏng, sau đó dẫn Trần Dương Hi lên lầu 3.

Hai người rất nhanh đã đến căn phòng ở trên phòng ngủ, đó là một phòng cho khách không quá thường dùng,tiếng bước chân đang từ bên trong truyền ra.

Trần Dương Hi khẩn trương kéo kéo quần áo Lâm Mộ Vân, “Có nghe chứ! Tiếng bước chân chính là từ nơi đó truyền đến!”

Lâm Mộ Vân nghi hoặc lắc đầu, “Có tiếng gì đâu, Dương Dương em chắc là có tiếng bước chân chứ?”

Trần Dương Hi sợ tới mức rưng rưng nước mắt, “Chắc chắn! Thật sự có tiếng bước chân mà!” Tiểu Thất cứng rắn nín lại cái ngáp sắp tràn ra khỏi miệng, điên cuồng gật đầu.

Lâm Mộ Vân sờ lên nắm đấm cửa, Trần Dương Hi phía sau lại lần nữa chọt chọt hắn, “Anh nói xem nếu mở cửa lỡ có thứ kỳ quái gì miệng cười ngoác đến mang tai nhìn chúng ta không?”

Lâm Mộ Vân “……” Cầu xin em hãy im miệng an tĩnh một chút đi! Điều chỉnh tâm thái, hắn lại dùng ngữ khí ôn nhu trấn an, “Sao có thể, Dương Dương gần đây có phải xem phim kinh dị gì đây xong bị dọa sợ không?”

Nói rồi, trên tay hắn hơi dùng lực, thanh âm “lạch cạch” vang lên trong đêm khuya tĩnh lặng cực kỳ rõ ràng, Lâm Mộ Vân đột nhiên như lỡ một nhịp tim. Ánh mắt mắt không theo khống chế nhìn về phía khe cửa, sau dưới ánh trăng len lỏi, hắn dường như thấy được một đôi mắt cũng nhìn thắng vào hắn thông qua khe cửa! Nhưng tiếng thét chói tai còn chưa ra khỏi miệng, hắn lại chẳng thấy thứ đó nữa.

Lâm Mộ Vân đầy đầu mồ hôi lạnh, suy nghĩ xem có phải dạo này mình lao lực quá độ rồi hay không. Hắn đẩy cửa phòng ra, trong phòng ngủ cũng không có gì cả, chỉ có tiếng bước chân phát ra càng thêm rõ ràng.

Lâm Mộ Vân vừa muốn mở miệng nói ‘Nhìn đi, trong phòng không có gì cả’ lại nghe phía sau truyền đến một tiếng kêu, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa chân mềm nhũn trực tiếp té ngã.

“Anh là ai? Vì sao cứ đi tới đi lui ở chỗ này?” Trần Dương Hi ở phía sau “hoảng sợ” dò hỏi.

Lâm Mộ Vân: ???!!! Cái quái gì? Sao lại thế này? Làm sao vậy? Sao hắn chả thấy cái quái gì hết? Cốt truyện này không có trong kịch bản trung a a a a a a!