Chương 35: Nhà ngoại cảm bị dọa điên - Liên Thư

Editor: Hoạn Các

...

Khi Lâm Mộ Vân còn đang không hiểu ra sao, phía sau vẫn tiếp tục truyền đến thanh âm ‘hoảng sợ’ của Trần Dương Hi, “Có chuyện gì từ từ nói! Anh đừng có tới đây!”

Cảm nhận được vạt áo phía sau bị nắm thật chặt, lại nhìn căn phòng trống rỗng trước mặt, Lâm Mộ Vân tức khắc da đầu tê dại, mỗi sợi lông tơ trên người đều dựng đứng. Thân thể hắn theo bản năng mà muốn lùi về sau chạy trốn, nhưng phía sau hắn lại là Trần Dương Hi.

Trong tiếng bước chân kéo dài, Lâm Mộ Vân cười gượng hai tiếng, “Anh thật sự không thấy gì hết, Dương Dương có phải hoa mắt rồi không?”

Trần Dương Hi ở phía sau trầm mặc thật lâu, sau đó đột nhiên dùng ngữ khí bình đạm mở miệng, “À, đúng là hoa mắt.”

Lâm Mộ Vân bị dọa đến cả người tê dại, “……” Muốn đánh người quá!!!

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, tận lực dùng ngữ khí trấn an nói, “Nếu không có việc gì nữa thì chúng ta trở về ngủ đi.”

Trần Dương Hi lại lộ ra biểu tình hoảng sợ, “Nhưng tiếng bước chân vẫn còn, ngay tại phòng này đây! Sao không có ai trong phòng hết?”

“Ngoan, đừng náo loạn nữa. Làm gì có tiếng bước chân chứ, dì Trần trước giờ vẫn luôn rất cảnh giác mà còn chưa tỉnh. Chắc chắn là em nghe lầm rồi, ngày mai nghỉ ngơi một chút là hết thôi.” Lâm Mộ Vân trấn an Trần Dương Hi đang kinh hoảng.

Biểu tình trên mặt Trần Dương Hi cứng đờ, cười như không cười sắp hỏng mất. Cậu vẫn không chết tâm nhìn vào trong phòng, không thu hoạch được gì thì mới gật đầu, “Chúng ta trở về đi.”

Vì thế, hai người theo đường cũ quay trở về lầu hai, trầm mặc nằm lên giường lại. Lâm Mộ Vân tuy rằng vô cùng mỏi mệt, nhưng trong lòng cuối cùng có một tia an ủi, ít nhất sự tình vẫn có tiến triển. Lăn lộn hồi lâu, hắn rốt cuộc nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón mộng đẹp.

Nhưng mà vừa mới có một tia buồn ngủ, Trần Dương Hi bên cạnh đột nhiên duỗi tay chọt chọt hắn, “Mộ Vân, em có hơi sợ.”

Lâm Mộ Vân chỉ có thể tiếp tục sắm vai bạn đời tốt an ủi một phen. Cuối cùng, Trần Dương Hi trong tiếng an ủi khép hai mắt lại, Lâm Mộ Vân thấy thế cũng nhắm mắt.

Nhưng không bao lâu sau, Trần Dương Hi lại lần nữa duỗi tay chọt chọt hắn, “Mộ Vân, em ngủ không được. Thậm chí còn tiếp tục nghe thấy tiếng bước chân nữa.”

Lâm Mộ Vân hít sâu một hơi, lại lần nữa tiến hành an ủi, cứ như vậy tới tới lui lui mấy lần đến hừng đông. Tiếng bước chân trên lầu mới biến mất không thấy, Trần Dương Hi lúc này mới đình chỉ hành động chọt người khác.

Lâm Mộ Vân xém chút nữa bị chọt đến điên đầu nhắm lại đôi mắt nặng trĩu. Ai ngờ giây tiếp theo, Trần Dương Hi tinh thần phấn chấn lên tiếng, “Mộ Vân, chúng ta rời giường chạy bộ đi. Kiên trì rèn luyện, tranh thủ sống đến 99 tuổi.”

Lâm Mộ Vân “……” Hắn tan vỡ mở mắt ra liền thấy được Trần Dương Hi thần thái sáng láng, thậm còn không nhìn thấy một tia mỏi mệt nào trên mặt cậu. Trong lúc nhất thời, Lâm Mộ Vân hoài nghi Trần Dương Hi rốt cuộc có phải người hay không.

Nhưng bất luận Lâm Mộ Vân hoài nghi như thế nào, cuối cùng hắn vẫn bị kéo ra chạy bộ, sau đó lết tấm thân càng thêm mỏi mệt đi làm.

Nhân viên trong công ty thấy dáng vẻ này của ông chủ nhà mình, sôi nổi @Trần Dương Hi, cũng khiển trách cậu không chút nào thương tiếc ông chủ nhà mình.

Tiểu Thất thấy thế gãi gãi đầu,cậu đối với vai chính thế giới này cũng tốt mà? Tìm mọi cách kể chuyện xưa cho hắn, dẫn hắn rèn luyện thân thể, chạy theo tốc độ chậm chạp của hắn, làm cải thìa ướp lạnh cho hắn, ây dà…… Nhân loại quả thật là không biết thỏa mãn.

Nhưng ai bảo cậu là một chú sên bao dung chứ, vì thế Tiểu Thất trả lời trên mạng, tỏ vẻ mình sẽ chuẩn bị cơm trưa tình yêu phong phú để Lâm Mộ Vân bổ thân thể. Một đám quần chúng ăn dưa thấy thế,sôi nổi cảm thán đã ba năm rồi mà hai người vẫn còn ân ái như vậy, đại khái đây chính là chân ái trong truyền thuyết đi.

Đặc biệt là các fan Trần Dương Hi, sau khi biết được Trần Dương Hi mới là công thì càng thêm vui vẻ. Bọn họ thậm chí tự mình sáng tạo không ít thoại bản nhỏ miêu tả sinh hoạt của hai người.



Vào lúc này ở một bữa tiệc, đông đảo nữ nhân ăn mặc xinh đẹp tụ tập bên nhau nói chuyện phiếm và lơ đãng khoe giàu, đề tài từ lúc ban đầu đi học cho tới hiện giờ “công thành danh toại”.

“Tiểu Thư, khi nào cậu mới chịu giới thiệu vị bạn trai thần bí kia cho chúng tôi biết chứ. Kim cương này muốn liền đưa, xem ra mị lực của Tiểu Thư nhà chúng ta không ai có thể kháng cự nha.” Một người mặc váy đỏ, dáng người cao gầy cười mở miệng.

Những người khác nghe thấy lời này lập tức phụ họa lên, các cô cũng vô cùng tò mò với bạn trai chưa từng lộ diện của Thư Liên. Đương nhiên nhiều hơn vẫn là bát quái, dù sao chưa từng lộ thật sự rất không bình thường, tình huống này một là danh không chính ngôn không thuận, hai là căn bản chẳng có người này tồn tại.

Thư Liên theo bản năng sờ sờ vòng cổ của mình, ngượng ngùng cười, “Thời điểm còn chưa đúng, thật ra hắn đã sớm muốn gặp mọi người, chỉ là tôi cảm thấy còn phải chờ thêm một chút để khảo nghiệm khảo nghiệm. Nam nhân ấy mà, cái gì không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất.”

Những người khác nghe vậy cũng chỉ có thể gật đầu đáp ừ, còn ý nghĩ trong lòng thì lại không hề giống nhau.

Vừa lúc này, một người lướt di động đột nhiên kinh hô một tiếng nho nhỏ, những người khác sôi nổi nhìn qua, dò hỏi làm sao vậy.

Người nọ che miệng cười không ngừng, bộ dáng ăn được dưa, “Là đôi chồng chồng “Mộ Dương” mới nổi gần đây, à không đúng, hiện tại hẳn nên kêu chồng chồng “Dương Mộ” tiếp tục rải cơm chó. Lúc trước tôi thật sự cũng không nghĩ tới, Lâm Mộ Vân thế nhưng lại nằm dưới, ha ha ha. Nghe nói năm đó ngay khi tốt nghiệp, Lâm Mộ Vân đã cầu hôn luôn, đã qua ba năm rồi còn ân ái như vậy, đây quả là chân ái.”

Những người khác sôi nổi thò lại gần chia sẻ bát quái, sau đó cậu một câu tôi một câu nhiệt liệt thảo luận.

Mặt Thư Liên cứng ngắc, theo mọi người thảo luận ả thiếu chút nữa cắn nát răng, nhưng cũng chỉ có thể bày ra một nụ cười cứng đờ. Nghe được suy đoán càng ngày càng thái quá sau đó, Thư Liên nhịn không được đề cao âm lượng, “Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy hai nam nhân ở bên nhau thật ghê tởm sao? Nam nhân và nam nhân sao có thể là chân ái được?”

Rõ ràng ả mới là người danh chính ngôn thuận nhất, rõ ràng Trần Dương Hi kia chỉ là cái thế thân mà thôi. Vì sao hiện giờ bản thân mình lại như là kẻ lén lút vô hình thế này! Thư Liên chịu ủy khuất ba năm lần đầu tiên sinh ra suy nghĩ không muốn tiếp tục nhẫn nại.

Những người khác sôi nổi nhìn lại, trong ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc.

“Giờ đã là thời đại nào rồi, pháp luật cũng được thông qua, tư tưởng này của Tiểu Thư thật lạc hậu quá.”

“Đúng vậy, hơn nữa chồng chồng người ta có nhan sắc, có tài còn có tiền, ba năm qua chẳng có một chút tai tiếng nào, sao lại không phải chân ái chứ?”

“Tiểu Thư, có phải cậu kỳ thị hôn nhân đồng tính không vậy?”

Đối mặt với mọi người dò hỏi, Thư Liên chỉ có thể cắn răng nuốt lời nói vào bụng, cũng nặn ra một gương mặt tươi cười, “Làm sao có thể, chỉ là tôi không hay tiếp xúc với cái này nên cảm thấy kỳ quái thôi.”

Thư Liên như đứng đống lửa, như ngồi đống than suốt đến khi tụ hội kết thúc, ả ập tức vào trong xe gọi cho Lâm Mộ Vân. Ả chịu đựng một bụng ủy khuất, cưỡng chế lửa giận ngập tràn, gọi một lần lại một lần, điện thoại trước sau như một không ai nhận.

Thư Liên tức khắc nổi trận lôi đình, ngẫm lại mình đã nhịn ba năm, kết quả lại phải chịu ủy khuất như vậy thì tay đấm chân đá lên tay lái. Cuối cùng như đã hạ quyết tâm, ả trực tiếp lái xe tới công ty Lâm Mộ Vân.

Thư Liên sửa sang vẻ ngoài và cảm xúc cho tốt, treo lên gương mặt tươi cười hoàn mỹ tiến vào, nói muốn gặp Lâm Mộ Vân.

“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Tiếp tân lễ phép hỏi.

“Toi là bạn học đại học của Lâm tổng, lúc trước đã có ước hẹn, nhưng vừa nãy gọi điện thoại lại không ai bắt máy.” Thư Liên cũng không tức giận, bộ dáng vô cùng dễ nói chuyện.

Tiếp tân cũng làm đúng chức trách, “Vậy xin cô chờ một lát, để tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”

Nhưng mà điện thoại ở văng phòng Lâm Mộ Vân cũng không ai bắt máy, tiếp tân chỉ có thể nói tạm thời không liên hệ được Lâm tổng, xin Thư Liên lại chờ thêm một hồi để cô nhờ người khác lên xác nhận.

Thư Liên hít sâu một hơi, “Được.” Nói xong liền tìm chỗ ngồi chờ.

Vừa lúc này, ngoài cửa lại có một người tiến vào.

Trong chớp mắt đó đừng đừng nói là tiếp tân, ánh mắt của tất cả người ở tầng một đều tụ lại đây, bởi vì người tiến vào đúng là Trần Dương Hi đang xách theo hộp cơm thật lớn.

Tiếp tân lập tức tiến lên nghênh đón, “Trần tiên sinh, ngài tới đưa cơm cho Lâm tổng sao?”

Tiểu Thất lộ ra nụ cười vô cùng ôn hòa ấm áp, “Đúng vậy, văn phòng Mộ Vân ở đâu?”

Tiếp tân thập phần kích động, cảm giác trong lòng vô cùng tĩnh lặng, thậm chí sự khô nóng của mùa hạ cũng trở nên mát mẻ hơn, chẳng lẽ dây chính là mị lực của ôn nhu công?

“Ngài chờ một lát, để tôi kêu người dẫn ngài lên.”

“Được.” Tiểu Thất khẽ gật đầu, sau đó chuẩn bị lên thang máy.

Thư Liên nhìn Trần Dương Hi được khác chăm chú vây quanh, hô hấp liền trở nên thô nặng. Ả đột nhiên đứng từ ghế lên, vọt đến trước mặt Trần Dương Hi trước mặt, “Dương Hi, đã lâu không gặp.”

【 Oa, đi thật nhanh, còn nhanh hơn cả nam chủ nữa. 】 Tiểu Thất không khỏi cảm khái với 5000.

5000 nhắc nhở người trước mặt Tiểu Thất chính là một vai chính khác, nhưng dựa theo cốt truyện thì đáng lý ra không nên tương ngộ sớm như vậy.

Tiểu Thất lập tức tỏ vẻ hiểu được mình nên làm như thế nào, cậu nhìn Thư Liên ở trước mặt, có chút xin lỗi mà mở miệng, “Ngại quá, cô là?”

Nhóm nhân viên nhìn nữ nhân đột nhiên xông lên, tức khắc tâm sinh cảnh giác, lại thấy Trần Dương Hi cũng không quen biết người này liền tự động phân loại ả đến vào người phân trăm phương nghìn kế tìm cách gặp mặt Lâm tổng, ánh mắt khi nhìn về phía Thư Liên cũng kém thân thiện hơn.

“Tôi là Thư Liên từ câu lạc bộ nhạc kịch ở trường Lạc đại, là bạn cùng trường với Mộ… Lâm tổng.” Thư Liên giới thiệu bản thân, câu lạc bộ nhạc kịch của Lạc đại cũng có chút danh tiếng, Thư Liên mới có thể giới thiệu mình như thế, dù sao năm đó ả cũng là ngôi sao của câu lạc bộ nhạc kịch.

Trần Dương Hi trầm mặc nửa ngày, sau đó mở miệng nói, “À.”

Mọi người đợi nửa ngày cũng không thấy cậu nói thêm gì, mặt Thư Liên đỏ như gấc, nhưng ả vẫn ngửa đầu mở miệng nói, “Tôi tìm Lâm tổng có chút việc, có thể lên lầu cùng cậu không?”

Trần Dương Hi nhíu mi, “Hôm khác đi, là do tối qua tôi không tốt, giờ Mộ Vân mệt muốn chết rồi.”

Mắt mọi người xoạch một giây liền sáng lên, bát quái nóng hổi thơm ngon mới ra lò. Khó trách sáng nay Lâm tổng lại mang vẻ mặt mệt nhọc quá độ, quả nhiên đầu sỏ gây tội đang ở chỗ này.

Thư Liên như bị đả kích, mà Trần Dương Hi đi theo người dẫn đường vào thang máy.

Trong văn phòng, Lâm Mộ Vân nằm ngửa ghế trên ngủ vô cùng sâu, máy bàn và di động cũng không thể đánh thức hắn. Nhưng hắn lại bị một trận hàn ý quen thuộc làm cho bừng tỉnh, vừa mở mắt thì một cọn cải thìa ướp lạnh đã chìa trước mặt.

Lâm Mộ Vân theo bản năng muốn hỏi ‘chuyện gì đây’, ai ngờ vừa mở miệng, cải thìa đã bị nhét vào. Trong nháy mắt, sự buồn ngủ lập tức tán loạn, cảm giác lạnh thấu tim khiến Lâm Mộ Vân thiếu chút nữa té khỏi ghế.

Trần Dương Hi vẻ mặt ôn hòa, “Mộ Vân, đây là cơm trưa tình yêu em làm riêng cho anh đó, thế nào? Có phải ăn xong liền động lực tràn đầy không?”

Nói xong, Tiểu Thất h cũng tự gắp cho mình một cọng cải thìa, ‘răng rắc’ nhai nuốt.

Lâm Mộ Vân “……” Trong một giây kia, hắn thậm chí còn sinh ra ý nghĩ kết liễu cuộc đời, bởi vì dường như chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng này.