Chương 29

Editor: Uyên

Tầm nhìn của Địch Tư Lạc lập tức quay cuồng, dường như tiếng ve sầu râm ran, tiếng nước chảy của bờ hồ phía xa xa, tiếng bướm đêm vỗ cánh tất cả đều biến mất, cả thế giới dần yên tĩnh.

Chỉ có nhịp tim dồn dập của cậu vẫn luôn không ngừng đập vào màng nhĩ.

Thẩm Trác Lễ hôn cậu, còn vươn tay ôm cả người cậu vào lòng, sức mạnh kia lớn đến mức dường như muốn bóp nát xương cậu sau đó hoà tan vào máu của chính mình.

Đây là một phiên bản mà Thẩm Trác Lễ chưa bao giờ thể hiện trước mặt Địch Tư Lạc.

Anh luôn cư xử nhã nhặn lịch sự với mọi người, nụ cười dịu dàng như gió xuân lúc nào cũng treo trên môi. Nhưng vào giờ phút này, khi anh say lại xa lạ như một người khác vậy.

Cánh môi bị cắn đau nhức, hơi thở nóng rực của người đàn ông bao vây cùng với hai tay trên vai như kìm sắt trói buộc cậu. Người đàn ông đè hôn cậu giống như thú dữ chìm vào du͙© vọиɠ đang giữ chặt con mồi của mình trong lòng bàn tay, không cho bất kì kẻ nào dám thèm muốn.

Rầm một tiếng, Địch Tư Lạc bị anh đè vào hàng rào sắt phía sau, tiếng kim loại va chạm làm Địch Tư Lạc tỉnh táo ngay lập tức. Cậu trợn mắt cố gắng đẩy vai Thẩm Trác Lễ ra.

"Anh Trác Lễ...không được...ưʍ..."

Thẩm Trác Lễ không quan tâm lời cậu nói, đưa tay giữ cằm cậu còn đầu lưỡi liên tục len vào cánh môi kia. Giữa răng và môi Địch Tư Lạc thoang thoảng vị thuốc Đông y, lúc đầu sẽ nếm thấy vị đắng nhưng sau đó lại dần trở thành mật ngọt khiến người đàn ông muốn buông tha cũng không được.

Địch Tư Lạc nghĩ mình sắp chết vì thiếu oxi mất, Thẩm Trác Lễ khi say thật quá đáng sợ mà. Cậu quyết tâm cắn vào môi Thẩm Trác Lễ một cái.

Thẩm Trác Lễ bị đau nên nới lỏng vòng tay đang ôm vai cậu, Địch Tư Lạc nhân cơ hội này vội vàng đẩy anh ra.

"Anh Trác Lễ, anh say rồi." Địch Tư Lạc đứng dưới giàn hoa tường vi thở dốc.

Có lẽ là Địch Tư Lạc đã cắn rách môi anh nên Thẩm Trác Lễ nếm được thoang thoảng vị máu. Đôi mắt sâu thẳm đã lấy được tỉnh táo, lý trí đã chiếm được phần lớn đầu óc anh và lại nhốt du͙© vọиɠ ban nãy vào l*иg giam.

Đôi mắt đen kịt thâm sâu của người đàn ông hiện lên vài tia áy náy.

"Xin lỗi Tiểu Lạc, vừa rồi tôi không tỉnh táo."

Địch Tư Lạc không nói gì chỉ cúi đầu nhìn những vân đá dưới chân.

Chỉ do không tỉnh táo thôi à? Rốt cuộc cậu đang chờ mong gì chứ?

Thẩm Trác Lễ nhìn cậu rồi bỗng kéo cà vạt mình ra, nới lỏng cổ áo sơ mi, trên mặt cũng hiện lên cảm xúc đấu tranh chật vật.

Cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm tới gần Địch Tư Lạc, nắm cằm cậu để cậu ngẩng đầu nhìn mình.

"Tôi muốn nói lại, không phải là say không tỉnh táo mà là chỉ khi uống say tôi mới dám thổ lộ lòng mình." Anh hơi dừng lại, đôi mắt sáng ngời nóng rực nhìn Địch Tư Lạc, giọng nói khàn khàn nhưng lại vô vàn thâm tình, "Tiểu Lạc, tôi hôn em là vì thích em."

"Không phải là kiểu xem em như em trai. Mà là..." Anh đột nhiên không biết nên hình dung thế nào nên đành cầm tay Địch Tư Lạc đặt lên ngực trái mình.

"Trái tim này chỉ rung động vì em."

Địch Tư Lạc kinh ngạc nhìn anh. Làn da dưới bàn tay cách một lớp vải mỏng nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, tiếng tim đập thình thịch rõ ràng mạnh mẽ, nhịp tim dồn dập ấy dường như có thể theo lòng bàn tay cậu lan đến tận trái tim.

Thì ra anh Trác Lễ cũng thích cậu?

Thẩm Trác Lễ mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Địch Tư Lạc.

"Xin lỗi em, thật ra hôm trước tôi uống say cũng không kiềm được hôn em. Tôi thật khốn nạn."

Địch Tư Lạc chỉ đỏ mặt gật đầu. Bất ngờ quá to lớn và khó tin đập tới làm cho cậu cảm giác như đang bay trên mây, luôn thấy kinh ngạc không chân thật.

Cảnh hai người thân thiết không ngừng chiếu lại trong đầu, Thẩm Trác Lễ đã đến thăm đoàn phim nhiều lần và cũng từng chấp nhận đóng vai phụ diễn với cậu. Khi cậu bị bắt cóc, anh ấy đã một mình đến cứu cậu; Rõ ràng sống ở nhà Thẩm không bao giờ được yên ổn nhưng lúc nào anh cũng xuất hiện với nụ cười dịu dàng...

Cho nên người trong lòng mà hồi đó Thẩm Trác Lễ nói thì ra là cậu?

Trong dạ dày giống như có con bướm đang bay múa, nhịp tim Địch Tư Lạc đập nhanh hơn, dưới ánh đèn đường mờ ảo cậu nhìn chăm chú vào ánh mắt dịu dàng của anh, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời giống như tinh hà rực rỡ và trong ấy chỉ chất chứa một mình hình bóng cậu.

Địch Tư Lạc co tay nắm chặt vạt áo sơ mi mình. Đáy lòng như thể có một âm thanh đang phấn khích kêu gào, trả lời anh ấy đi, mình cũng thích anh ấy mà anh ấy cũng thích mình, chuyện tốt vậy còn muốn gì nữa?

Thế nhưng giống như có một sức mạnh không tên đang kìm chặt linh hồn cậu lại.

Cậu biết mình đã không còn là Địch Tư Lạc trước kia vì yêu mà có thể quên mình tiến tới nữa. Hiện tại cậu lại trở nên do dự nhút nhát, nhạy cảm và cẩn thận từng li từng tí như đang đi trên lớp băng mỏng nên không dám đi sai một bước. Trái tim của cậu đã bị bọc trong lớp băng cứng và những bức tường gai được dựng lên khắp mọi nơi. Thẩm Trác Lễ nhìn thẳng vào cậu với ánh mắt kiên định nóng rực càng khiến cậu không đủ can đảm đáp lại.

Cậu đã không còn xứng với người tốt như anh Trác Lễ nữa. Sau khi sống lại, trong lòng cậu chỉ còn đầy thù hận, nếu Thẩm Trác Lễ biết cậu đã chơi đủ trò để lật mặt Tɧẩʍ ɖυy Hi thì sẽ nghĩ thế nào? Huống chi nếu anh biết người cậu thích ngay từ đầu lại là mình và Tɧẩʍ ɖυy Hi chỉ là một thế thân giống anh thì Thẩm Trác Lễ sẽ có thái độ như thế nào?

Dưới ánh đèn đường, từng đàn bướm đêm đập cánh bay đến những nơi có ánh sáng và tranh nhau hoà mình vào trong ánh sáng để thiêu đốt thân thể mình. Địch Tư Lạc cảm giác trái tim mình cũng giống như đang bị cái gì đó đốt cháy, mang lại từng cơn nhức nhói như bị xé rách.

Cậu chỉ lẳng lặng đứng đó không nói gì, dường như hơi luống cuống thu lại tất cả cảm xúc trong mắt mình. Thẩm Trác Lễ khẽ rũ mi mắt xuống khi thấy phản ứng như vậy của cậu.

Anh cảm thấy mình quá gấp gáp rồi. Chỉ vì ghen tuông cùng với du͙© vọиɠ chiếm hữu sau khi thấy Tɧẩʍ ɖυy Hi gặp Địch Tư Lạc mà đã vội vàng chạy đến đây, thậm chí còn uống say không quan tâm hình tượng mà nói nhiều chuyện điên rồ vì muốn nhận được hồi đáp của cậu.

Sao anh có thể quên được Địch Tư Lạc đã từng yêu Tɧẩʍ ɖυy Hi nhiều năm đến như vậy, cho dù bây giờ đã chia tay nhưng cậu vẫn cần thời gian để chữa lành vết thương trong lòng. Anh vội vàng muốn moi tim mình ra để dâng lên cho cậu rồi ép cậu đáp lại thì lo rằng chỉ có phản tác dụng.

Thẩm Trác Lễ bỗng bật cười tự giễu mình.

"Tôi thật là uống quá say rồi. Những lời vừa rồi em đừng để trong lòng, nghỉ sớm đi, chúc ngủ ngon."

Anh nhặt cà vạt rơi dưới đất rồi gắng gượng đứng thẳng người đi chậm rãi từng bước về hướng biệt thự bên cạnh.

Địch Tư Lạc nhìn theo bóng lưng anh mà thấy tim mình như bị ai đó bóp chặt, cậu không chịu được phải khom người xuống mới có thể chống lại được cơn đau đớn đến nghẹt thở ấy.

Vài ngày sau, Lý Nhạc đến ký túc xá CC xem xét tiến độ ghi hình của Địch Tư Lạc, kết quả sau khi thấy tình hình của cậu mà sốc cả người.

"Sao cậu gầy đi nhiều vậy, có phải cái công ty khốn nạn này ngược đãi cậu không?"

Địch Tư Lạc đứng ở ban công hút thuốc, gương mặt cậu không có cảm xúc nào chỉ nhìn đường phố và các toà nhà xa xa.

"Không phải."

"Hay cậu gặp chuyện với Diệp Chức, cậu ta đυ.ng gì đến cậu hả?"

Địch Tư Lạc khẽ cười kẹp điếu thuốc giữa ngón tay.

"Cậu ta không ảnh hưởng gì đến tôi đâu, hơn nữa một ngày tôi nói chuyện với cậu ta còn chưa đến ba câu nữa, cậu đừng nghĩ nhiều."

Y còn muốn hỏi tiếp nhưng trong phòng lại vang đến tiếng thúc giục của tổ chương trình. Y không còn cách nào đành phải lo lắng nhìn Địch Tư Lạc vào ký túc xá.

Thời gian thực tập hai tuần đã hết, hôm nay bộ phận điều hành CC sẽ tiến hành vòng đánh giá loại bỏ đầu tiên. Trước khi vào phòng họp, Tiêu Vũ vô cùng lo lắng giữ chặt tay áo Địch Tư Lạc không ngừng nói.

"Thầy Địch ơi, em nghĩ lần này em xong thiệt rồi. Nếu lỡ họ hỏi mà em không biết trả lời thì sao đây?"

"Trả lời không được thì cứ nói không biết, đừng có nói dối, biết đâu họ sẽ đánh giá cao sự thành thật của cậu."

Tiêu Vũ gật đầu rồi lo lắng nhìn khoé mắt mệt mỏi của Địch Tư Lạc.

"Thầy Địch à, em thấy mấy ngày nay hình như tâm trạng anh không ổn lắm, có phải ở công ty mệt quá đúng không?"

"Chút chuyện này sao làm gì được tôi?" Địch Tư Lạc thản nhiên cười cười rồi không nhịn được xoa đầu y, giọng điệu giống như đang an ủi chó con đang căng thẳng, "Cậu cứ mạnh dạn đi vào đi, có bị loại cũng không sao, về thì tập trung làm nhạc thôi."

Tiêu Vũ gật đầu rồi hít sâu một hơi đi vào phòng họp.

Địch Tư Lạc là người cuối cùng đi vào. Dáng vẻ cậu dửng dưng, nút áo trên cùng cũng không cài đoàng hoàng, vừa bước vào giám khảo đang dựa vào tường thấy thế liền khẽ nhíu mày.

Tổng cộng có bốn giám đốc điều hành ba nam và một nữ đang ngồi trong phòng họp rộng rãi và sáng sủa. Những câu hỏi họ đặt ra đều vô cùng sắc bén, đầu tiên nghe Địch Tư Lạc tóm tắt ngắn gọn kinh nghiệm thực tập của mình ở bộ phận tiếp thị hai tuần nay sau đó đề ra vài dự án để cậu nêu ý kiến và biện pháp sửa đổi.

Thói quen đúng giờ thì tan làm của Địch Tư Lạc đã nổi tiếng trong công ty từ lâu, nhân viên khác cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Tuy nhiên là một trong những giám khảo, giám đốc bộ phận tiếp thị rất không hài lòng và cảm thấy cần phải chấn chỉnh cậu một chút. Cho dù là người nổi tiếng thì có vào công ty họ cũng phải tuân thủ quy tắc và quy định của công ty huống chi đây cũng chỉ là một diễn viên mới nổi, tên tuổi cũng đâu to lớn gì mà phải chi 258 vạn để kéo về chương trình mà còn không tôn trọng cấp trên, suy nghĩ lệch lạc này tuyệt đối không được để tiếp tục phát triển!

Giám đốc cố ý chọn mấy dự án khó, rủi ro phải đối mặt cũng rất nghiêm trọng, ngay cả người làm trong ngành lâu năm có khi cũng phải sứt đầu mẻ trán nhưng không ngờ Địch Tư Lạc chỉ suy nghĩ vài phút rồi rất nhanh đã chỉ ra được vấn đề tồn đọng trong đó, tiếp đó còn đưa ra chỉ một sửa đổi mà đã khắc phục được triệt để.

Giám đốc không làm khó được cậu về mặt chuyên môn nên dùng ánh mắt không mấy thiện cảm đặt câu hỏi.

"Theo tôi được biết thì cậu tan làm còn sớm hơn cấp trên của mình, thân là thực tập sinh mà làm vậy hình như không được hay cho lắm?"

Địch Tư Lạc giật khóe miệng, "Tôi rất đánh giá cao và ngưỡng mộ tinh thần yêu nghề của cấp trên. Nhưng vì công ty đã quy định thời gian tan làm vậy tôi tan làm đúng giờ là quyền lợi của tôi, hơn nữa tôi cũng không làm chậm tiến độ công việc cấp trên đưa cho. Nếu ông cảm thấy thái độ của tôi không đúng thì tôi cũng không còn gì để nói."

Lời này đã thành công khơi dậy cơn tức của giám đốc.

"Có thực tập sinh nào nói chuyện với cấp trên mình như vậy không? Tôi nghĩ cậu chỉ đang bao biện cho sự lười biếng và chểnh mảng của mình thôi! Nếu như cậu đang làm thực tập sinh thật sự thì bị sa thải từ lâu rồi, cậu hoàn toàn không có tư cách ngồi ở đây!"

Địch Tư Lạc cười cười, "Nhưng không phải bây giờ tôi vẫn đang ngồi yên ở đây à? Ông sa thải tôi thì cũng đến giờ tôi nghỉ làm rồi."

Giám đốc là một người đã hơn bốn mươi tuổi luôn đối xử nghiêm khắc với cấp dưới và cũng ghét nhất là người phản bác lại ý kiến của mình, thấy thái độ mềm không ăn cứng cũng không xong của Địch Tư Lạc lại càng tức giận l*иg ngực phập phồng lên xuống.

"Cậu thật ——"

Giám đốc nhân sự bên cạnh sợ ông mất bình tĩnh trước ống kính nên vội vàng xen vào, "Buổi đánh giá của cậu Địch đã xong, cậu có thể ra ngoài."

Địch Tư Lạc đứng lên, đúng mực đi ra khỏi phòng họp.

Bỏ thời gian quay chương trình này cũng chẳng có ý nghĩa, không bằng về nhà ăn xong rồi ngủ một giấc còn hơn.

Giám đốc Lưu nặng nề đập tài liệu lên bàn, nếu như không phải có máy quay thì ông đã đuổi thẳng Địch Tư Lạc từ lâu.

Trong phòng hội nghị, mấy giám khảo bảo tổ chương trình dừng quay một lát rồi đóng cửa bắt đầu thảo luận.

Sự chăm chỉ và cố gắng của Diệp Chức thì không thể nghi ngờ gì nữa chắc chắn sẽ được giữ lại, nhưng bốn giám khảo lại bất đồng quan điểm với nhau về vị trí còn lại là nên chọn Địch Tư Lạc hay Tiêu Vũ.

Giám đốc nhân sự hơn ba mươi tuổi có mái tóc ngắn gọn gàng cùng với trang phục sáng màu chuyên nghiệp. Cô đặt bút xuống suy nghĩ vài giây rồi bỗng nhìn qua giám đốc bộ phận tiếp thị, "Giám đốc Lưu, tuy thái độ làm việc của Địch Tư Lạc không bằng hai người kia nhưng nhiệm vụ nào giao cho cậu ấy cũng đều hoàn thành rất tốt, không bắt lỗi được chỗ nào cũng như hiệu suất rất cao. Tôi nghĩ nên chọn Địch Tư Lạc ở lại."

Một phó giám đốc khác cũng đồng tình với cô.

"Đúng vậy đó giám đốc Lưu, Tiêu Vũ ở trong nhóm tôi phụ trách, cậu nhóc ấy rất cố gắng nhưng lại hơi chậm tiêu cũng không biết cách ăn nói, gần như là không hợp với ngành nghề này, cho cậu ấy nói chuyện với khách hàng đợi nửa ngày cậu ấy cũng không nói được trọn lời, thật sự không thích hợp ở lại công ty chúng ta."

Sắc mặt giám đốc Lưu âm trầm, gân xanh trên trán đã sắp nhảy dựng lên.

Lúc này có người của chương trình gõ cửa rồi tiến vào chào hỏi.

"Giám đốc Lưu à, thật ra bên chương trình chúng tôi cũng mong Địch Tư Lạc có thể ở lại vì có cậu ấy thì chương trình này mới có thêm nhiều tình tiết mới, ngài cân nhắc lại xem cũng đừng so đo thái độ của cậu ấy quá..."

"Loại công tử bột này làm mất thời gian của tôi quá rồi!" Giám đốc Lưu tức giận đập bút xuống sau đó bước ra khỏi văn phòng. Sớm muộn gì ông cũng phải cho Địch Tư Lạc biết thế nào là kẻ trên người dưới!

Mười lăm phút sau đã có kết quả của cuộc đánh giá, bộ phận nhân sự thông báo Địch Tư Lạc và Diệp Chức được tiếp tục đi tiếp còn Tiêu Vũ đã bị loại và cần nhanh chóng rời khỏi ký túc xá.

Dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng Tiêu Vũ đang đứng chờ ở hành lang vẫn đỏ hoe cả mắt. Ở chung với Địch Tư Lạc hai tuần đều được cậu giúp đỡ mọi chuyện nên bây giờ y lại không nỡ ra về.

"Sao lại khóc, được về sớm phải vui lên chứ, về thư giãn vài ngày đi, cậu nhìn quầng thâm của cậu kìa."

Địch Tư Lạc đi theo tiễn y lên xe.

Tiêu Vũ lưu luyến vẫy tay với cậu, "Vậy thầy Địch cố lên nha, phải qua mặt được Diệp Chức vào vòng cuối cùng luôn đó."

"Ừm, tôi sẽ nhớ lời chúc của cậu."

Thật ra Địch Tư Lạc chẳng muốn gặp mặt với giám đốc kia một giây nào nữa hết, có khi bị loại còn mừng hơn nhưng dù sao cũng ký hợp đồng với người ta rồi nên cũng không thể làm việc sa sút, bây giờ vẫn chưa bị loại cậu càng mệt mỏi hơn cũng không biết những giám đốc bên kia có làm khó gì cậu nữa không?

Sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó mà, trước khi tan làm, bên bộ phận nhân sự thông báo cho cậu và Diệp Chức nói cấp trên của công ty chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng hai người, địa điểm là ở nhà hàng đối diện công ty, mời hai người tham dự vào đúng sáu giờ rưỡi ở phòng số 8.

"Dạ chị Trương, lát nữa tụi em sẽ đến đúng giờ, làm phiền chị rồi." Diệp Chức có diện mạo thanh tú cùng với dáng người mảnh mai, lúc nào cũng hoà đồng tươi cười với mọi người trong công ty nên hầu như các nhân viên nữ đều đối xử tốt với cậu ta.

Vì vậy khi bắt đầu bữa tiệc có vài giám đốc điều hành yêu cầu cậu ta đi tiếp rượu, cậu ta viện cớ mình dị ứng với cồn cùng với nụ cười ngượng ngùng nên ngay lập tức có một đồng nghiệp nữ giải vây dùm cậu ta.

"Giám đốc Lưu à, cho Diệp Chức lấy trà thay rượu đi, đừng làm khó cậu ấy nữa."

Giám đốc Lưu ngồi ở ghế đầu nhìn Diệp Chức xem như đã đồng ý. Chờ Diệp Chức uống trà xong, ông lại nhìn qua Địch Tư Lạc đang ngồi bên cạnh mình bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Nghe nói hai cậu là anh em họ, nếu em họ cậu đã không uống được rượu vậy cậu làm anh thì chắc uống được đúng chứ?"

Vẻ mặt Giám đốc Lưu không mấy thiện cảm nhìn thanh niên đẹp trai bên cạnh, giọng điệu cũng đầy cay độc, "Hay là cậu có gan đối đầu với cấp trên trong phòng họp nhưng lại không có gan tiếp rượu với cấp trên?"

Địch Tư Lạc đang tập trung ăn nghe vậy cũng chỉ mỉm cười. Cậu biết giữ cậu lại chắc chắn chẳng có ý tốt gì nhưng dù sao cậu cũng đã ký hợp đồng nên không thể để cảnh này càng thêm khó xử được.

Cậu nâng ly lên mỉm cười khéo léo, "Giám đốc Lưu cứ đùa, chuyện hôm nay ở phòng họp là tôi hơi bốc đồng, thật sự rất xin lỗi nên tôi tự phạt mình ba ly."

Cậu ngửa đầu dứt khoát uống cạn rượu trắng trong ly sau đó lại rót thêm hai ly rồi cũng một hơi uống hết.

Diệp Chức kinh ngạc nhìn cậu.

Cậu ta thấy hình như không phải Địch Tư Lạc chịu thua với giám đốc Lưu mà là vì cậu muốn uống rượu nên mới liều mạng như vậy.

Nhìn Địch Tư Lạc uống hết ly này đến ly khác, sắc mặt giám đốc Lưu càng trở nên khó coi. Ông đã chuẩn bị sẵn sẽ cãi nhau với Địch Tư Lạc nhưng sao người này lại bất ngờ đổi tính?

"Giám đốc Lưu, không biết ông đã hài lòng chưa?" Trước mặt Địch Tư Lạc là một hàng ly rỗng, con ngươi màu đen của cậu không có cảm xúc nào chỉ là đuôi mắt đã ửng đỏ lên vì rượu.

"Cậu chỉ mới kính tôi, còn mấy giám đốc khác nữa." Sắc mặt của giám đốc Lưu không có cảm xúc nào. Xem ra tửu lượng của người này không tệ nhưng hắn vẫn có cách làm tên này bẽ mặt.

Giám đốc nhân sự cảm thấy hơi khó xử, làm như vậy với nhân viên mới thì thật sự có hơi quá đáng nên quay qua khuyên giám đốc Lưu, "Địch Tư Lạc cũng uống nhiều rồi, hay để cậu ấy ăn trước đi."

Giám đốc Lưu khẽ cười, "Tiểu Địch, để mọi người thấy thành ý của cậu với CC chứ."

Địch Tư Lạc giật khóe miệng rồi dứt khoát cầm cả bình rượu trắng.

"Uống ly thì lâu quá, để tôi uống hết bình kính các giám đốc."

Cậu cầm bình rượu chưa kịp đưa đến miệng, chuông điện thoại bỗng vang lên. Giám đốc Lưu vừa nhìn qua màn hình điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi rồi ra ý bảo những người khác im lặng trước.

Ông đi sang chỗ khác lo lắng nhận điện thoại, giọng điệu cũng trở nên e dè, "Có chuyện gì sao thư ký Chu?"

Vài ngày trước có tin chủ tịch sẽ đến thị sát nhưng mấy nay ông vẫn không thấy nửa bóng người nào, bây giờ thư ký Chu lại gọi cho ông vậy có phải là chủ tịch sắp tới hay không?

Chủ tịch quanh năm suốt tháng đến trụ sở chẳng được mấy lần, nếu lần này quay về thì đây chính là cơ hội tốt để ông thể hiện.

Đầu bên kia không biết nói gì mà gương mặt mừng rỡ của giám đốc Lưu đột nhiên trở nên cứng đờ. Sau khi cúp máy, trán ông đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, ông nhìn Diệp Chức rồi lại nhìn Địch Tư Lạc.

Thư ký Chu bảo ông không được làm khó thực tập sinh mới đến nhưng rốt cuộc cậu ta đang ám chỉ ai? Có thể khiến đích thân thư ký Chu gọi đến thì chắc chắn là có quan hệ với chủ tịch. Chẳng lẽ chủ tịch nhìn trúng một trong hai người họ?

"Tiểu Địch à, không cần uống nữa." Giám đốc Lưu bỗng nhiên thay đổi thái độ còn cười tủm tỉm nhìn cậu, "Tôi thấy cậu chưa ăn được bao nhiêu, cứ ăn trước đi."

Sau đó lại quay qua Diệp Chức mỉm cười thân thiết, "Tiểu Chức, món lươn hấp này ngon lắm, cậu thử xem."

Mặc kệ cứ hầu hạ hai ông trời con này cho tốt trước đã, cũng không thể đắc tội với ai.

Ông ta đột nhiên thay đổi thái độ làm Địch Tư Lạc hơi bực, chắc lại là bên chương trình gọi nói gì đó rồi. Cậu đặt bình rượu xuống, sau khi ăn vài miếng thì lấy cớ dạ dày mình không thoải mái rồi đi nhanh ra khỏi phòng.

Bên cạnh con đường rợp bóng cây ngô đồng, một chiếc Bentley Mulsanne đen dừng lại dưới một gốc cây.

Thư ký Chu nhìn bóng người bước đi loạng choạng giữa bóng đêm rồi lo lắng nói, "Chủ tịch Thẩm, có muốn tôi qua đó..."

"Không cần." Gương mặt của người đàn ông ngồi sau không có chút cảm xúc nào nhưng mà đôi mắt đen láy lại không chớp nhìn thanh niên ở ven đường.

Địch Tư Lạc đi được một lúc lại thấy nhức đầu, cồn làm dạ dày cậu nóng rát, thức ăn vừa mới ăn lại càng làm cậu thêm buồn nôn khó tả. Cậu đỡ thân cây ngồi xổm bên cạnh thùng rác, vừa định gọi điện cho trợ lý bảo cô đến đón mình nhưng đột nhiên dạ dày cậu quặn thắt. Điện thoại rơi xuống đất, cậu ôm thùng rác nôn ra hết đồ vừa ăn.

Nôn xong cậu hết sức ngồi xổm xuống, sắc mặt trắng bệch nhặt điện thoại đã vỡ vài mảnh dưới đất. Hình nền là hình Bé Chín đang ngồi trên khung mèo nghiêng đầu nhìn cậu, trên lưng nó còn có một bàn tay khớp xương thon dài, đầu ngón tay trắng nõn, đó là tay của Thẩm Trác Lễ vô tình lọt vào ống kính. Rõ ràng chứng gắt ngủ vào buổi sáng cậu vẫn có thể chịu được nhưng bây giờ nhìn màn hình điện thoại bị bể nát lòng cậu lại bỗng nhiên khó chịu muốn chết.

Cậu bỏ điện thoại vào túi rồi vịn thân cây cố gắng đứng lên nhưng do cậu ngồi xổm quá lâu nên hai đầu gối đã tê dại, hơn nữa sau khi nôn cũng không còn sức nên còn chưa đứng thẳng dậy mà đã choáng váng sắp ngã ra sau nhưng sau lưng lại được bao bọc vào một cái ôm ấm áp.

Giọng nói bất đắc dĩ của người đàn ông vang lên bên tai cậu, "Sao lại uống rượu?"

Cuối cùng anh vẫn không đành lòng ở trong xe, nhìn Địch Tư Lạc ôm thùng rác nôn đến sắp ngất thế kia anh không chịu được đã xuống xe.

Địch Tư Lạc nghĩ mình đang nằm mơ, cậu cho rằng sau đêm đó, Thẩm Trác Lễ chắc chắn đã không còn tình cảm với cậu nên sẽ không tới gặp cậu nữa. Nhưng anh vẫn tới, hơn nữa còn là lúc cậu yếu ớt, cần người để dựa vào nhất.

"Ngẩng mặt lên." Thẩm Trác Lễ lấy khăn giấy ướt lau mặt cho cậu. Địch Tư Lạc tựa vào trong lòng anh, trái tim vừa ngọt vừa chua, một lúc lâu sau cậu mới khàn giọng nói, "Anh Trác Lễ ơi, em xin lỗi."

Thẩm Trác Lễ cười cười.

"Em có lỗi gì với tôi? Vì chưa trả lời lời tỏ tình hôm đó của tôi à?"

Địch Tư Lạc không nói lời nào nhưng cảm xúc áy náy trong mắt đã nói lên tất cả.

"Chuyện nhỏ vậy thôi mà em cũng để trong lòng à? Tiểu Lạc, em đừng nghĩ tôi yếu đuối như vậy. Thế giới có bao nhiêu chuyện không vừa ý chưa, chuyện của tôi đã là gì?" Huống chi đời này anh có thể bên cạnh chăm sóc cậu, làm bạn với cậu đã là may mắn lắm rồi.

"Lên xe trước đi, về nhà nghỉ ngơi."

Địch Tư Lạc còn muốn nói gì đó nhưng thấy Thẩm Trác Lễ lạnh mặt quay đầu nói chuyện với thư ký nên cũng ngậm miệng lại.

Trở về biệt thự, cậu lê cơ thể mệt mỏi vào phòng tắm, Thẩm Trác Lễ lo lắng sợ cậu lại đuối nước như lần trước nên đi theo trông ở bên ngoài. Chờ đến khi thấy Địch Tư Lạc mặc áo choàng tắm đi ra, anh lại hối hận.

Gương mặt thanh niên đẹp trai mang theo hơi nước, mái tóc đen ướŧ áŧ, áo choàng tắm màu lam đậm tùy ý mở rộng chỉ có thắt lưng buộc lỏng lẻo bên hông. Hơi nóng làm cho da thịt của cậu ửng đỏ, cậu không mang dép cứ như vậy đi chân trần để lộ bắp chân thon dài thẳng tắp.

"Nhớ sấy tóc rồi mới ngủ." Tầm mắt của Thẩm Trác Lễ khó khăn dời khỏi cổ áo cậu.

Địch Tư Lạc gật đầu, tuy mệt muốn chết nhưng vẫn nghe lời anh trước tiên đi sấy khô tóc. Trong dạ dày cậu trống rỗng, ợ chua làm nóng rát cả bụng, sau khi buông máy sấy xuống liền khó chịu nằm sấp trên giường. Trong tủ đầu giường hai bên quanh năm đều chuẩn bị sẵn thuốc dạ dày, cậu vừa định chống người dậy lấy thì một cánh tay thon dài đã duỗi tới.

"Thuốc để ở đâu?"

"Ngăn kéo phía dưới...không, ở giữa!"

Khi cậu nhớ đến điều gì đó thì đã muộn. Thẩm Trác Lễ vừa kéo ngăn tủ dưới cùng ra, tầm mắt liền dừng lại.

Hộp kẹo trái cây anh cho Địch Tư Lạc vẫn còn nguyên nằm ở bên trong, phía dưới còn đè một bức thư.