Chương 8: Nhắc nhở

Ji Yoo dằn lại cơn tức: "Tóm lại, nếu em không có ý kiến, chúng ta sẽ quyết định như vậy. Cụ thể khi nào chị sẽ báo em sau."

"Ji Yoo, chị không đơn giản chút nào. Rốt cuộc chị có lai lịch gì mà có thể dễ dàng khiến đài US tha cho em thế?"

"Chị ấy à, đến từ Trái Đất, núi dựa của chị là dân tộc Đại Hàn, năm mươi mốt triệu người dân..."

Jeon JungKook cười cho qua, cậu thấy cô ấy không muốn ngả bài nên không hỏi nhiều nữa. Chị ấy cũng giống như cậu, việc không muốn nói thì sẽ không nói ra.

...

Cuộc sống của Kim Taehyung tương đối khô khan, đa số thời gian đều ru rú trong phòng thí nghiệm ở tòa cao ốc Daegu. Lần lâu nhất là giai đoạn nghiên cứu phát triển quan trọng nhất, cả tháng trời anh không hề rời khỏi phòng thí nghiệm dù chỉ nửa bước. Đói thì ăn cơm hộp mua gần công ty, mệt thì tựa lưng vào ghế máy tính, đắp chăn đánh thϊếp một giấc. Tỉnh lại thì đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt một lát rồi lại ngồi làm ổ trước máy tính, tiếp tục cuồng công việc tối tăm mặt mày.

Cái hôm sau khi trở về từ tòa soạn, Kim Taehyung vào phòng thí nghiệm, ba ngày liền không đi ra.

Trong ba ngày qua, anh gần như không hề chợp mắt, mãi cho đến khi cấu trúc hệ thống mới được xây dựng xong trên máy tính, anh mới vẫy tay với những người khác trong phòng thí nghiệm, về nhà ngủ bù.

Kim Taehyung ngủ một giấc những hai mươi tiếng, lúc tỉnh dậy thì Min Yoongi đập cửa nhà anh "rầm rầm".

Kim Taehyung vô cùng thong thả đi vào nhà vệ sinh đánh răng, sau đó để nguyên mái đầu bù xù trước khi ngủ không sấy khô, xuống tầng mở cửa cho Yoongi .

"Chuyện gì thế?" Kim Taehyung uể oải hỏi, quay người đi vào phòng ăn.

"Taehyung, điện thoại của chú mày chỉ để làm cảnh thôi à, anh gọi cho mày sắp nổ cả máy, không thấy hả?"

Kim Taehyung rót một ly nước , hờ hững đáp lời: "Điện thoại hết pin, không chú ý."

"Mẹ kiếp, anh biết ngay mà..." Yoongi lấy di động rồi dằn nó xuống bàn trước mặt Kim Taehyung "Biết Chang Min không? Người nổi tiếng trước đây chúng ta từng gặp một lần, đều thêm số điện thoại của nhau. Anh ta nhắn tin cho anh, bảo bữa tiệc tối Jeon JungKook tham gia có chút vấn đề..."

Kim Taehyung khựng lại. Giây lát sau, anh cúi đầu ấn ngón tay đã được cắt tỉa móng gọn gàng vào tin nhắn thoại Chang Min gửi qua cho Yoongi.

"Bữa tiệc tối nay, có người có ý xấu nhằm vào Jeon JungKook. Tuy tôi không biết cụ thể là ai, đi giở mấy trò lén lút như bỏ thuốc, cưỡиɠ ɠiαи gì đó... Tôi định nói cho Jeon JungKook biết, nhưng chúng tôi không quen thân, cũng không liên lạc được Anh Kim nên mới nhắn cho anh. Tôi nghĩ trước đây anh Kim và Jeon JungKook quen nhau nếu hai người họ liên lạc với nhau thì nhờ anh Kim nói cho cậu ấy biết, để tối nay cẩn thận một chút."

Chang Min không hổ là ca sĩ kiêm diễn viên, giọng nói thư thả, trầm ấm, nghe mà lòng thư thái.

Yoongi: "Ê anh tới tìm cậu chính là vì việc này."

Kim Taehyung im lặng, ấn vào màn hình lần nữa, bật tin nhắn thoại của Chang Min lại một lần. Không đợi Chang Min nói hết, Kim Taehyung buông cốc nước xuống, đi lên tầng.

Yoongi vui vẻ đuổi theo, "Đã biết chuyện rồi đâu thể nào bàng quan ngồi yên. Đừng nói là hai người từng quen nhau, cho dù không quen thì người lạ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."