Chương 33: Năm phút thôi

Kim Taehyung cười thầm trong bụng, đang định trả lời thì thấy vẻ nghi hoặc trong mắt cậu, anh sững sờ, rút lại câu định nói, cúi đầu nhìn cặp mắt trong trẻo đen láy của cậu hồi lâu, xác nhận cậu quả thực không hiểu câu vừa rồi của mình có ý gì.

Gọi cậu là cậu nhóc, đúng là trẻ con thật...

Kim Taehyung chợt thấy buồn cười, cầm gói đồ cọ nhẹ vào cổ cậu, "Sau này sẽ cho cậu biết."

Dứt lời anh ném mấy món đồ vào mũ cậu rồi chui vào phòng mình.

...

Khi Kim Taehyung tỉnh lại khỏi dòng hồi tưởng thì đã là một giờ sáng.

Chẳng biết có phải vì nhớ lại chuyện cũ không mà anh tủm tỉm cười.

Cậu nhóc ngày ấy thực sự rất ngây thơ, như một tờ giấy trắng vậy.

Dù sau này những điều cần biết đều đã biết cả, nhưng vẫn hay ngượng ngùng, bị anh trêu một câu mà đỏ mặt cả nửa ngày.

Mười giờ tối thứ bảy, Jeon JungKook quay chương trình xong, cùng Ji Yoo bắt chuyến bay đêm muộn nhất về Seoul.

Trên máy bay có wifi, hai cô bé ngồi phía sau Jeon JungKook và Ji Yoo vẫn đang rôm rả tán chuyện showbiz.

"Nghe nói HaEun sắp nhận một bộ phim cổ trang tên là Rượu ấm pha trà"

"Ồ, sao tớ hóng trên mạng lại nghe nói là Chang Min sắp nhận."

"Tung tin giả à? Chang Min là một trong những ảnh đế cực kì nổi tiếng, anh cả làng điện ảnh hàng thật giá thật, đời nào chịu đóng phim truyền hình?"

"Nói cũng phải, Chang Min trước đây chẳng phải đã nói muốn tham gia gameshow của đài US ? Cái gameshow về khả năng diễn xuất ấy, về sau chẳng hiểu sao lại không tham gia nữa."

"Chuyện thường thôi mà, Chang Min mỗi năm ra một phim, đều dẫn dầu bảng xếp hạng doanh thu, rất nhiều phim và show bú fame anh ấy, có điều... Tớ nghe nói Kyung-Hu định chuyển từ phim truyền hình sang phim điện ảnh, bộ phim điện ảnh tiếp theo của Chang Min hình như định chọn cô ấy làm nữ chính... Nếu là thật thì e rằng Kyung-Hu càng nổi hơn."

Jeon JungKook định ngủ bù nhưng cuối cùng lại dỏng tai nghe hai cô bé đằng sau buồn chuyện, không nhịn nổi ghé lại hỏi nhỏ Ji Yoo, "Thật không đấy? Chang Min sắp đóng phim điện ảnh với Kyung-Hu à?"

Ji Yoo lắc đầu, "Chị không rõ lắm."

Jeon JungKook định quen mồm nói xấu Kyung-Hu mấy câu thì nghe phía sau nhắc đến tên mình.

"Kyung-Hu hẹn hò với Kim Taehyung thật à? Nếu thế thì Kyung-Hu đúng là sướиɠ thật, vừa có Kim Taehyung, lại vừa được đóng với ảnh để."

"Kim Taehyung đúng là không chê vào đâu được."

"Nhưng mình thích ship couple đam mỹ cơ, Jeon JungKook với Kim Taehyung nhìn đẹp đôi thế cơ mà, cậu đoán ai là top...ai là b...

Ji Yoo giơ tay ấn chuông gọi tiếp viên. Chẳng bao lâu sau tiếp viên đi đến, Ji Yoo ghé lại tiếp viên nói mấy câu.

Cô tiếp viên hàng không tươi cười đi tới nói với hai cô gái đẳng sau, "Xin lỗi, phiền các cô nói khẽ một chút. Có hành khách phản ánh các cô nói quá to làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của họ. Cảm ơn các có đã phối hợp nhé."

Từ lúc đó hai cô nàng không hó hé gì nữa.

Jeon JungKook đã mệt nhoài, đeo băng che mắt lên, nằm dài trên máy bay mà không sao ngủ được, đến tận Seoul.

Máy bay hạ cánh xuống Seoul thì đã là hai giờ rưỡi sáng, đợi lấy xong hành lý, từ sân bay về đến nhà thì đã gần bốn giờ.

Jeon JungKook sống rất quy củ, tắm táp dưỡng da các thứ xong thì trời đã sáng.

Ngủ muộn dĩ nhiên cũng phải dậy muộn, ba giờ chiều Jeon JungKook mở mắt, cầm di động lên, thấy ngay tin nhắn của Kim Taehyung.

Kim Khốn Nạn: "Bảy giờ tối nay ở Club 101, đừng quên đến trả xe nhé."

Tâm trạng vui vẻ vì ngủ đủ giấc của Jeon JungKook lập tức bị cắt ngang.

Tối nay trả xe xong, xem có có chặn số hắn không.

Hẹn bảy giờ, Jeon JungKook cố tình để đến bảy giờ một phút mới cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa.

Nhà cậu cách Club 101 khá xa, tới nơi đã tám giờ.

Nghĩ đến chuyện để đồ khốn nạn chờ một tiếng, cậu liền cảm thấy vui vẻ hẳn.

Đi từ hầm để xe lên tầng một, Jeon JungKook còn chưa kịp nhắn tin hỏi Kim Taehyung đang ở đâu, đã thấy Sang-hyun đợi ở sảnh cả tiếng đồng hồ bước lại đón, "Chào cậu Jeon, đại ca đang đợi cậu bên trong đấy, để tôi đưa cậu vào."

Ôm suy nghĩ "đồng bọn của đồ chó má cũng không phải người", Jeon JungKook lạnh lùng gật đầu rồi theo sau Sang-hyun nghênh ngang đi vào phòng bao Kim Taehyung đặt trước.

Sang-Hyun mở cửa rồi làm động tác mời.

Jeon JungKook chẳng buồn nhìn Sang-hyun đến nửa mắt, đi thẳng vào trong.

Sang-hyun vừa khép cửa lại, Jeon JungKook đã ném bộp chìa khóa xe trước mặt Kim Taehyung: "Chào nhé!

Chào không hẹn gặp lại!

Dứt lời, Jeon JungKook quay phắt người, đi thẳng ra cửa.

Mới đi được mấy bước, cửa phòng lại bị Sang-hyun đẩy ra, "Đại ca, Kyung-Hu đến rồi."

Nghe hai chữ này, gương mặt Jeon JungKook đanh lại lạnh băng.

Tên chó má này cố ý hẹn cậu trả xe rồi lại hẹn cả bạn gái hiện tại đến.. Được lắm, khỏi cần đợi ra khỏi phòng mới chặn số hắn nữa.

Nghĩ vậy, Jeon JungKook rút di động ra, chặn luôn số di động của Kim Taehyung ngay trước mặt anh và Sang-hyun.

KimTaehyung chứng kiến từ đầu đến cuối, ánh mắt lấp lánh ý cười, "Jeon JungKook, cậu không đi tiếp được nữa đâu."

Jeon JungKook chẳng buồn để ý đến anh, càng đi nhanh hơn.

Kim Taehyung: "Còn đi tiếp cậu sẽ chạm mặt cô Kyung đấy."

Jeon JungKook chẳng hề để ý tới việc Kim Taehyung chỉ gọi là "cô Kyung", vươn tay cầm lấy tay nắm cửa.

Kim Taehyung: "Tôi thì không sao, nhưng nếu cô ta kể ra chuyện cậu một mình tới gặp tôi thì."

Jeon JungKook đang chuẩn bị mở cửa, nghe vậy chợt khựng lại.

Kim Taehyung đứng dậy, đi tới trước mặt Jeon JungKook: "Năm phút "

"Năm phúc thôi, tôi bảo đảm sẽ khiến cô ta bỏ đi, cậu ra sau bình phong ngồi đi, chỉ năm phút thôi." Như sợ Jeon JungKook không đồng ý. Kim Taehyung lại nhắc lại, "Chỉ năm phút thôi."

Kim Taehyung chăm chú nhìn Jeon JungKook mấy giây, thấy vẻ mặt cậu đã dịu đi thì hiểu rằng cậu đã thỏa hiệp, bèn kéo tay cậu khỏi tay nắm cửa, dẫn ra sau bình phong.

Anh ấn cậu ngồi xuống sô pha, còn dặn thêm hai chữ, "Tin tôi."

Jeon JungKook quay mặt đi, xoay lưng về phía Kim Taehyung.

Kim Taehyung cười lặng lẽ, giơ tay ra định xoa gáy cậu nhưng cuối cùng vẫn bỏ ý định đó, bước ra khỏi bình phong.

Jeon JungKook không trông thấy được cảnh tượng sau bình phong, nhưng vẫn nghe được tiếng cửa mở cùng tiếng giày cao gót lộp cộp xuống sàn.

Từ tiếng chân có thể nhận ra chủ của đôi giày cao gót nọ càng đi chậm, như đang do dự.

Sau khi tiếng chân dừng lại, phía sau bức bình phong im phăng phắc.

Chừng nửa phút sau, giọng Kyung-Hu vang lên, "Chào... chào anh Kim."

Không ai tiếp lời.

Tuy Jeon JungKook bị tấm bình phong chắn trước mặt, nhưng vẫn ghé mắt nhìn theo bản năng.

Bên kia bình phong. Kyung-Hu hít sâu một hơi, lại nói tiếp, "Anh Kim, tôi đến đưa đồng hồ cho anh."

Kim Taehyung vẫn không tiếp lời.

Kyung-Hu đánh bạo bước thêm một bước rón rén đặt chiếc đồng hồ trong tay xuống trước mặt Kim Taehyung, "Anh Kim, tôi để đồng hồ ở đây cho anh nhé..."

Kim Taehyung nhìn di động, thấy đã mất một phút rưỡi, bèn thắng thừng cắt lời Kyung-Hu với vẻ sốt ruột, "Cô đi luôn vào chủ đề được không?"

Kyung-Hu thấp thỏm nhìn Kim Taehyung: "Anh Kim..".

Chẳng đợi cô ta nói xong. Kim Taehyung đã tiếp tục, "Cô biết tôi muốn nghe gì rồi đấy."

Trong phòng bao một lần nữa lặng thinh.

Có điều chẳng bao lâu sau Kim Taehyung đã giơ tay gõ nhẹ xuống bàn, như giục giã Kyung-Hu.

Kyung-Hu cắn môi, lí nhí nói, "Anh Kim, tôi thực sự xin lỗi."

Kim Taehyung: "Sao phải xin lỗi?"