Chương 6:Duyên phận chúng ta!

"Chiến ca, đồng ý gả cho em nhé?"

"Chiến ca, em biết bản thân mình không còn nhiều thời gian nữa, nhưng em vẫn hy vọng có thể cùng anh đi hết quãng đời còn lại, cùng anh trở thành một gia đình, cùng anh chăm sóc bảo bảo..."

Nơi cậu muốn dẫn anh đến chính là đất nước Pháp xinh đẹp, nơi kết hôn đồng giới đã được công nhận. Pháp còn được mệnh danh đất nước của sự lãng mạn và thăng hoa. Cậu trước mặt bao người ngoại quốc, không ngại ngần mà quỳ xuống cầu hôn anh dưới chân toà tháp Eiffel như một minh chứng về một tình yêu kiên định và thuỷ chung. Ánh mắt cậu nhìn anh dịu dàng, tràn đầy yêu thương. Còn anh thì xúc động không nói thành lời, mặc người xung quanh đều vỗ tay hô "Đồng ý đi". Cậu và anh, giữa một biển người nhưng trong mắt chỉ có duy nhất mình đối phương, đem tất cả tình cảm trao cho đối phương.

"Anh đồng ý, cún con"

Anh xúc động rơi nước mắt. Khoảnh khắc cậu đeo chiếc nhẫn vào tay anh, anh cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất thế gian, không quản xung quanh bao người mà ôm cậu thật chặt, cậu cũng đáp lại và trao cho anh một nụ hôn dịu dàng. Mọi người xung quanh thấy tình cảnh này, hai chàng trai người châu Á đẹp tựa thiên thần đang hôn nhau hạnh phúc, mà càng xúc động, đồng loạt vỗ tay chúc mừng cả hai. Tiếc rằng họ không biết tình yêu của cả hai đã phải trải qua bao sóng gió mới có được ngày hôm nay, tương lai phía trước cũng đầy khó khăn nhưng tâm cả hai luôn hướng về nhau, lấy đối phương là động lực để vượt qua.

**

Bước ra khỏi toà nhà Đại sứ quán, trên tay cả hai là lĩnh chứng kết hôn đỏ tươi, trên khuôn mặt của anh và cậu đều tràn ngập hạnh phúc. Cuối cùng cả hai đã chính thức về chung một nhà, chính thức trở thành gia đình của nhau.

"Cún con, không phải anh đang mơ chứ?". Anh nhìn cậu, vui sướng có, băn khoăn cũng có

"Không có, là thực, Chiến ca, chúng ta chính thức trở thành một gia đình rồi". Cậu mỉm cười hạnh phúc nhìn anh, chân thành nói: "Bất luận ra sao, em cũng sẽ dùng hết phần đời còn lại để bảo hộ anh và bảo bảo, sẽ yêu thương, chiều chuộng cả hai"

"Cún con, anh yêu em....thực sự rất yêu em". Anh ôm chầm lấy cậu, vùi mặt vào cổ cậu để cảm nhận hơi ấm giúp anh thấy an toàn.

"Em cũng vậy, Laopo của em!". Cậu cũng mạnh mẽ ôm anh vào lòng, niềm hạnh phúc này có nằm mơ cậu cũng không muốn tỉnh.

"Ai là Laopo của em chứ? Là laogong...laogong, biết chưa?". Anh đỏ mặt, đanh đá đánh thật mạnh vào ngực cậu.

-"Ồ? Anh là muốn lật kèo hửm?". Cậu không để ý bị anh đánh, mờ ám nói bên tai anh khiến anh bất chợt rùng mình một cái

"Muốn lật đó, em có để anh lật chứ?". Anh miễn cưỡng nói, cảm thấy bản thân luôn yếu thế khi đứng trước mặt cậu.

"Anh không có khả năng đó. Hơn nữa, trong bụng anh còn có bảo bảo, ngoan ngoãn làm laopo của em đi". Cậu cười tươi, nhẹ nhàng nói người trong lòng.

"Em lại bắt nạt anh rồi!". Anh ngượng ngùng giả vờ kêu lên

"Em đâu có. Làm laopo của em để em cưng chiều, để em yêu thương, để em bảo hộ anh...". Cậu ở bên tai anh thì thầm, giọng điệu tâm tình để đủ anh nghe thấy

Anh nghe cậu nói vậy liền mỉm cười, thay đổi tư thế úp mặt mình vào khuôn ngực săn chắc của cậu, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của cậu. Đây là nơi anh luôn cảm thấy an toàn mỗi khi bất an, là nơi bình yên nhất. Ở cạnh cậu anh luôn sống là chính mình, mọi cung bậc cảm xúc luôn được thoải mái biểu hiện ra, không cần e dè hay lẩn tránh.

Cậu cũng cảm nhận được tâm tình của người bên cạnh, mọi lo âu đã dẹp sang một bên, toàn tâm toàn ý hướng về người này. Ngay lúc này cậu chỉ có một điều ước duy nhất là có thể ở bên cạnh anh mãi mãi, để yêu thương bảo hộ hai người quan trọng nhất.

"Chiến ca, nay là ngày đầu tiên chúng ta kết hôn, anh muốn làm gì?". Cậu nhìn anh cười tươi, nhưng ánh mắt lại ánh ra tia ranh mãnh không để anh phát hiện.

"Chúng ta đi tham quan thành phố đi". Anh gật đầu nhẹ, vẻ mặt mong chờ

"Cái này để mai cũng được, giờ còn việc quan trọng khác phải làm mà..". Cậu cười mờ ám

"Chuyện gì cơ?"Anh nhất thời không hiểu liền hỏi

"Kết hôn rồi việc đầu tiên đương nhiên là động phòng rồi, laopo à..". Cậu bật cười, nhất thời nổi hứng thú trêu chọc anh

"Á". Anh á khẩu, mặt dần đỏ, không còn cách nào khác liền đẩy người trước mặt, quay người chạy trốn:

"Vương Nhất Bác, em có còn là con người không?"

**

Hôm nay là một ngày khó khăn nhất của anh và cậu, là ngày cậu làm phẫu thuật. Ngày hôm nay bầu trời lại âm u khiến lòng người càng thêm não nề. Đứng trước cửa phòng phẫu thuật có anh, ba mẹ Vương, ba mẹ Tiêu.

Sau khi hai người lãnh chứng kết hôn, cậu nhanh chóng sắp xếp cho hai bên gia đình gặp mặt. Sau bao sóng gió chuyện tình của cả hai đã được ba mẹ Tiêu chấp thuận, khiến cho niềm vui nhân đôi. Chỉ có điều khi ba mẹ Vương biết chuyện của cậu liền đau lòng cùng tự trách vì đã vô tâm với đứa con trai của mình.

Ở ngoài phòng phẫu thuật, mẹ Vương vẫn còn khóc, ba Vương ở bên cạnh an ủi bà. Còn anh cũng không khá hơn khi mà ánh mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng phẫu thuật, cho dù ba mẹ Tiêu có khuyên nhủ thế nào cũng không chịu vào phòng nghỉ ngơi. Mặc dù trước khi vào phòng phẫu thuật, cậu và Uông Trác Thành đã luôn trấn an nhưng anh vẫn không thể nào ngăn được nỗi sợ hãi và run rẩy trong lòng. Đã hơn 5 tiếng đồng hồ trôi qua mà cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, anh cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. Nhưng anh biết bản thân không thể gục ngã, phải cố gắng đế bản thân bình tĩnh đợi cậu. Có lẽ anh không biết rằng, ở trong căn phòng phẫu thuật lạnh lẽo kia, cậu cũng đang đấu tranh với sự sống và cái chết.

Y tá trong phòng bất chợt ra vào vội vàng, anh nhanh chóng níu lấy một người gấp gáp hỏi:

"Xin hỏi bên trong thế nào rồi ạ?"

"Xin lỗi, bệnh nhân đang lâm vào tình trạng nguy kịch, người nhà nên chuẩn bị tinh thần...". Cô y tá vội vàng nói xong rồi lại nhanh chóng vào phòng phẫu thuật.

Anh chết lặng, đứng không vững mà ngã xuống nền đất lạnh. Mẹ Tiêu thấy vậy vội vàng đến đỡ anh:

"Chiến Chiến, con phải bình tĩnh, Tiểu Bác sẽ không sao, nhất định không sao"

"Mẹ, nếu em ấy có mệnh hệ gì con cũng không sống nổi". Mặc dù đã từng hứa với cậu dù ra sao cũng vẫn sống tốt, nhưng anh biết mình không làm được.

"Con phải bình tĩnh, nếu không ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng". Mẹ Tiêu khuyên bảo.

Mấy người còn lại nhìn thấy anh như vậy đều đau lòng, mẹ Vương cũng vội chạy đến đỡ anh. Bà biết đứa trẻ này quan trọng như thế nào với con trai mình, hơn nữa còn đang có thai, bà thương lại càng thương anh hơn.

"Chiến Chiến, mẹ con nói đúng, con đừng quá kích động, Tiểu Bác cũng không muốn thấy con như vậy đâu, con phải có niềm tin vào thằng bé chứ". Mẹ Vương cũng đỡ lấy anh khuyên nhủ

Anh không trả lời, nước mắt cứ lặng lẽ rơi, là đau lòng tột độ, là sợ hãi nếu cậu có mệnh hệ gì anh sẽ ra sao. Anh biết bản thân phải tin vào ý trí của cậu, phải tin vào năng lực của Trác Thành, nhưng trái tim anh không nghe theo lý trí, cảm xúc dồn dập khiến anh khó thở vô cùng. Anh vạn lần cầu nguyện cho cậu bình an, anh không cần gì cả chỉ cần cậu có thể vượt qua sóng gió lần này.

Ting...

Đèn phòng phẫu thuật tắt, Uông Trác Thành bước ra, khuôn mặt mệt mỏi. Ngay lập tức anh chạy đến, níu lấy cánh tay cậu ta dồn dập hỏi:

"Trác Thành, Nhất Bác sao rồi?Em ấy thế nào rồi?"

Uông Trác Thành nhìn thấy anh như vậy thì đau lòng cho thằng bạn, khẽ lắc đầu thở dài:

"Chiến Chiến, xin lỗi mình đã cố gắng hết sức rồi"

Anh khóc...Tiếng khóc bi thương vang vọng khắp hành lang, không quản mọi người ngăn cản lao đến bên cạnh cậu, ôm cậu mà khóc lớn......

Anh chết lặng!

Anh thực sự tuyệt vọng rồi!

Bầu trời của anh, thế giới của anh sụp đổ rồi!

......

"Chiến Chiến, cậu bình tĩnh nghe mình nói hết đã được không?". Uông Trác Thành thực sự chịu hết nổi cảnh một người đàn ông cao lớn mà ôm một người đàn ông khác khóc lóc thảm thiết khiến ai đi qua hành lang cũng ngoái lại nhìn tò mò.

Mà anh cũng không quan tâm ánh nhìn của người khác, lòng anh hiện tại đang thương tâm tột cùng, cảm giác mất đi cậu đau đớn, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi đối mặt với nó anh mới biết là quá khó khăn.

"Tiêu Chiến., cậu có bình tĩnh nghe mình nói không? Phẫu thuật thành công, cậu ta...". Uông Trác Thành bất lực lớn tiếng

"Cậu nói sao cơ?". Anh nghe thấy phẫu thuật thành công thì ngừng khóc, lập tức ngẩng lên nhìn Uông Trác Thành.

Mà mấy vị phụ huynh bên này hiển nhiên cũng bị lời nói của Trác Thành thu hút, trong một khắc tất cả ánh mắt đổ dồn vào Uông Trác Thành khiến anh ta cau mày.

"Sao? Cậu nói đi? Chuyện là sao? Có thật phẫu thuật thành công đúng không? Em ấy bình an phải không?". Anh nhanh chóng hỏi dồn dập, giọng nói gấp gáp cùng run rẩy

"Ý chí của cậu ta rất mạnh mẽ giúp cậu ta vượt qua nguy hiểm, tuy phẫu thuật thành công nhưng cậu ta tạm thời rơi vào hôn mê sâu, tỉnh lại hay không còn phụ thuộc vào ý chí của cậu ta thế nào". Uông Trác Thành khó khăn nói. "Trước hết đưa cậu ta vào phòng hồi sức đã"

"Em ấy nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định, em ấy đã hứa sẽ ở cạnh mình vậy rồi....". Anh lẩm bẩm, tay nắm chặt lấy tay cậu không buông.

****

Cậu đã hôn mê 5 ngày mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh, các bác sĩ khuyên anh nên chuẩn bị tâm lý, có thể cậu sẽ "thành người thực vật" mãi mãi. Anh không tin, hàng ngày vẫn đều đặn túc trực chăm sóc cậu không rời nửa bước, mặc cho mẹ anh và mẹ cậu khuyên can anh nên về nhà nghỉ ngơi mới tốt cho đứa bé ở trong bụng. Anh không nghe, anh muốn ở cạnh cậu, muốn khi cậu tỉnh lại người đầu tiên thấy sẽ là anh.

Nhìn khuôn mặt cậu tái nhợt nằm trên giường bệnh mà anh đau lòng khôn xiết. Hai tay anh nắm chặt tay cậu, cố gắng không để bản thân bật khóc.

"Cún con, em còn định ngủ đến lúc nào nữa, mau mau tỉnh lại đi, em như này anh thực sự rất đau lòng đó"

"Cún con à, em biết không, không có em ở cạnh chỉ mấy ngày thôi, mà anh đã sắp không chịu nổi rồi. Anh thực sự nhớ giọng nói của em, nhớ cái ôm của em, nhớ sự chăm sóc ân cần của em. Không phải em hứa sẽ ở cạnh anh mãi mãi sao? Sao còn chưa chịu tỉnh lại?"

"Nhất Bác à, em tỉnh lại đi, nếu em còn không chịu tỉnh dậy là anh sẽ giận em đó. Em cũng biết anh mà giận là rất khó dỗ đó, lúc đó em đừng có mà hối hận thôi"

"À, nói cho em biết, hôm qua anh vừa đi khám, bác sĩ bảo bảo bối nhỏ rất khoẻ mạnh, đã được gần 3 tháng rồi đó. Bé con dường như rất ngoan, anh không bị ốm nghén như người khác. Anh và bảo bảo đều rất cần em, không có em anh sẽ sống sao đây?

..........

Anh ngồi cạnh bên giường bệnh, từng lời nói ra nhẹ nhàng nhưng mang theo bao cảm xúc nghẹn ngào. Trái tim anh như bị ngàn kim đâm trúng, đau đến nghẹt thở. Anh không biết cậu có nghe thấy không, có biết anh đang trông mong cậu tỉnh lại đến nhường nào không. Anh không biết bản thân có thể trụ được đến lúc nào, nhưng anh biết mình cần phải kiên trì hơn nữa, mặc cho ai nói sao cũng một lòng tin cậu nhất định sẽ tỉnh lại. Anh tin tưởng cậu, tin cậu nhất định sẽ không bỏ anh lại một mình.

****

Vương Nhất Bác nhìn phía trước, một màu trắng xoá, không biết đây là nơi đâu. Ánh sáng phía trước làm cậu chói mắt vô thức nhắm mắt lại , đến khi mở ra, khung cảnh đã thay đổi, xung quanh toàn là núi cao. Cậu không biết bản thân đang ở đâu, chẳng lẽ là thiên đàng, chẳng lẽ cậu đã chết rồi ư? Nghĩ đến đây cậu thấy l*иg ngực đau nhức, cậu không biết Chiến ca của cậu như thế nào rồi. Chắc hẳn anh ấy đang rất suy sụp, rất đau lòng, cậu không thể nhìn anh lần cuối.

"Lam Trạm, đợi ta với...."

Bỗng một giọng nói thu hút sự chú ý của cậu, giọng nói ngọt ngào quen thuộc khiến cậu ngay lập tức tỉnh táo. Theo tiếng âm thanh phát ra, cậu thấy hai thiếu niên mặc đồ cổ trang, một trước một sau, người trước toàn thân bạch y, người sau lại diện hắc y, hai màu sắc đối lập nhau nhưng khi ở cạnh nhau lại hài hoà đến kỳ lạ. Điều cậu kinh ngạc là khuôn mặt của hai người đó giống hệt cậu và anh, không khác một chút nào. Không hiểu điều gì đang xảy ra, vốn định tiến lại gần để hỏi rõ, thế nhưng cậu nhận ra hai người kia căn bản không nhìn thấy cậu, dù cho cậu có ở trước mặt họ cố gắng gọi nhưng không ai nghe thấy. Thiếu niên mặc hắc y tên Nguỵ Anh, khuôn mặt căn bản giống hệt anh, ngay cả nốt ruồi ở dưới khoé môi cũng giống, người còn lại tên Lam Trạm khuôn mặt lại giống cậu nhưng khí chất có phần lạnh lùng, băng lãnh hơn.

"Không lẽ đây là khϊếp trước của mình sao? Vậy thiếu niên tên Nguỵ Anh kia không lẽ là Chiến ca sao?"

Cùng với suy đoán, cậu đi theo hai người họ, tìm hiểu về mối quan hệ của họ.

Lam Trạm ở trước mặt người khác lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng ở trước mặt Nguỵ Anh lại không tự chủ mà thu diễm khí tức, trưng ra sự ôn nhu hiếm thấy.

( Lam Trạm =Hắn, Nguỵ Anh = Y)

"Lam Trạm, ngươi bỏ đi mà không nói tiếng nào, có phải không xem ta là bằng hữu đúng không?". Nguỵ Anh đuổi theo hắn, giọng nói lại mang theo thập phần uỷ khuất.

Lam Trạm không nhìn y, chỉ lạnh lùng quay đi, nhưng cậu có thể thấy, ở góc không để y nhìn thấy, hắn đã nở nụ cười nhẹ, cho thấy tâm tình rất vui vẻ.

"Lam Trạm a..., sao không nói gì?". Y lại tiếp tục chạy theo, sóng vai cùng hắn, mặc hắn có đồng ý hay không cũng muốn đi cùng.

"Ngươi không thấy phiền sao?". Hắn nhìn y, chỉ lạnh nhạt nói

"Không a. Ta rất muốn đi cùng ngươi săn đêm đó". Y nở nụ cười rạng rỡ, không chỉ làm hắn đối diện ngẩn người, mà cũng thành công làm cậu mất hồn. Bởi khi y cười, nụ cười xinh đẹp đó càng giống với Chiến ca của cậu, càng làm cậu nhớ anh.

Cậu theo hai người suốt cả đoạn hành trình, thời gian dần trôi đi, như vậy cũng đã vài năm, nhiều chuyện xảy ra, cậu chỉ có thể đứng ở cạnh bên nhìn họ, nhìn họ đau lòng, nhìn họ chịu đau khổ mà không giúp được gì. Hắn bây giờ đã trở thành Hàm Quang Quân uy vũ, cao cao tại thượng nhất giới tu tiên, còn Nguỵ Anh y lại trở thành Di Lăng Lão Tổ bị người người căm ghét. Cậu biết rất rõ, y không có làm gì sai, y cũng chưa từng hại ai cả, y chỉ là mang trong mình tinh thần trượng nghĩa cứu giúp những người họ Ôn vô tội kia mà thôi. Thế nhưng trong mắt giới tu tiên, hành động của y là ngang tàn, là ngược với đạo lý, là bao che cho cái ác, là phản nghịch cần phải bị thanh trừng. Mấy năm qua, y dẫn những người vô tội kia lên Loạn Táng Cương, sống tách biệt với thế giới bên ngoài, không gây hại cho ai, nhưng những người mang mặt nạ "giáo chính" kia lại luôn ganh ghét kết tội y. Chỉ có Lam Trạm hắn tin y, nhiều lần trước mặt toàn giới tu chân mà bênh vực y.

Cậu nhìn thấy khung cảnh đẫm máu trước mắt vừa hoảng sợ vừa đau lòng. Một mình Nguỵ Anh chống chọi với hàng trăm hàng vạn người, ai ai cũng muốn gϊếŧ y, muốn cướp lấy báu vật Âm Hổ Phù của y. Thì ra vào giây phút này, lớp mặt nạ giả tạo của những người đó cũng bị vạch trần, sự tham lam, độc ác của bọn họ đã đẩy y đến bước đường cùng. Lam Trạm xuất hiện, ở bên cạnh y, vừa khuyên y vừa giúp y đối phó với người xung quanh. Nhưng y bây giờ đã hoàn toàn mất khống chế, bỏ mặc lời can ngăn của hắn, điên cuồng triệu hồi những "xác sống". Y đứng trên cao, nhìn những người bên dưới vì cướp đoạt Âm Hổ Phù mà tự tàn sát lẫn nhau, có người thẳng tay chặt đứt tay của đồng môn, có người không ngại gϊếŧ người khác chỉ muốn tranh đoạt thứ báu vật kia. Y cười lớn, tiếng cười mỉa mai vang vọng, như tiếng gọi nơi địa ngục vọng tới. Hắn thấy y như vậy thì bàng hoàng đau lòng, bất chấp tất cả chạy đến phía y, thấy y định nhảy xuống vựa sâu vạn trượng tự kết liễu, hắn cuối cùng cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.

"Nguỵ Anh, quay lại đi". Giọng hắn như cầu xin người trước mặt, tình cảm của hắn với y hắn biết rõ, cũng phân biệt rõ. Y là người quan trọng nhất của hắn, là ngoại lệ duy nhất của hắn.

Y nhìn hắn, ánh mắt đau đớn, có bao nhiêu uất ức đều bị dồn nén lại. Y mệt mỏi quá rồi, tuyệt vọng quá rồi, y không muốn tiếp tục sống đau khổ như vậy nữa.

Cậu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, muốn chạy lại giúp y, nhưng lại không thể nào chạm vào y được. Cậu bất lực hét lên:

"Nguỵ Anh, đừng mà. Xin cậu, xin cậu đừng nghĩ quẩn mà. Xin cậu hãy quay lại đi, Lam Trạm hắn sẽ bảo vệ cậu mà. Nguỵ Anh, tôi biết cậu không sai, cậu chịu bao uỷ khuất tôi đều biết mà, nhưng cậu còn có Lam Trạm của cậu mà, cậu ấy rất yêu cậu, đừng bỏ lại cậu ấy một mình mà. Mất cậu rồi, cậu ấy phải sống sao đây. Cậu ấy cũng vì cậu mà đối đầu với cả giới tu chân, cậu còn không nhận ra tình cảm của cậu ấy hay sao? Cậu quay lại đi, xin cậu ấy, Nguỵ Anh..."

Và tất nhiên tiếng hét của cậu không ai nghe thấy. Cậu bất lực nhìn y từ từ thả mình rơi xuống vực. Cậu có thể nhìn thấy rõ giọt nước mắt vẫn còn trên khoé mắt y, y mệt mỏi rồi, y không muốn tiếp tục sống như vậy nữa.

Cậu nhìn thấy Lam Trạm hắn bất chấp cánh tay bị thương, cố gắng giữ chặt tay y, muốn kéo y lên.

"Lam Trạm, buông tay đi". Y nhìn hắn, trong ánh mắt không còn thù hận, nhưng lại chất chứa bao đau khổ, bao bất lực.

"Không, Nguỵ Anh, đừng..". Không còn một Hàm Quang Quân cao ngạo lạnh lùng nữa, hắn bây giờ như đang cầu xin người kia đừng bỏ lại hắn một mình. Điều hối tiếc nhất của hắn là không thể nói ra tình cảm của mình với y, không thể tận lực bảo vệ y, không thể cứu được y.

Và rồi, trước ánh mắt bàng hoàng của hắn, y kiên định buông tay, rơi xuống vực sâu không đáy, xương cốt cũng không còn.

" NGUỴ ANH....". Hắn đau đớn hét lên trong tuyệt vọng. Người con trai duy nhất hắn tâm niệm lại chết trước mặt hắn. Người hắn muốn ở cùng cả phần đời còn lại nay đã không còn nữa.

Ngày cả thiên hạ cười là ngày hắn khóc!

.....

"Không. Tại sao kết cục lại như vậy chứ? Tại sao lại không để họ ở cạnh nhau chứ? TẠI SAO CHỨ". Theo tiếng hét của Lam Trạm hắn, cậu cũng hét lên trong tuyệt vọng. Cậu không muốn kết cục như vậy, cậu đau đớn như chính bản thân đã phải trải qua vậy. Nhìn hắn đau khổ bên bờ vực, cậu lại nghĩ Chiến ca ở thế giới bên kia, có phải khi không còn cậu cũng như vậy không? Không được, cậu không thể buông xuôi như vậy? Không thể để anh ấy lại một mình, cậu nhất định phải quay về tìm anh ấy, nhất định phải cùng anh ấy tiếp tục mối lương duyên này. Kiếp trước cậu không thể hảo bảo vệ anh được, kiếp này cậu nhất định phải bù đắp cho anh thật tốt, hảo hảo yêu thương bảo vệ anh!

Bỗng một luồng ánh sáng hiện ra, ánh sáng quá chói loá khiến cậu không nhìn thấy gì nữa. Cậu nghe thấy tiếng anh đang gọi cậu, đang gọi cậu tỉnh dậy.

"Chiến ca, đợi em!"