Chương 3: Nhất định là hoa mắt rồi

"Được rồi, hai tỷ đệ các con lát nữa nói đi, tỷ tỷ ngươi vừa mới trở về, để nàng nghỉ ngơi thêm một chút."

Lam Đình Vận mỉm cười và nói.

“Ai da, vui quá, quên mất.” Lam Ngạn Nhiên tinh nghịch lè lưỡi một cái, kéo Lam An Nhiên chạy vào nhà.

"Tỷ, mau tới đây, mau đi theo đệ, gian phòng cha mẹ bố trí cho tỷ thật sự rất đẹp."

Lam An Nhiên để mặc cho cậu kéo cô đi về phía trước, cho dù liên tục bị thúc giục "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút" cô cũng không thấy khó chịu.

Nội thất biệt thự của Lam gia bài trí đơn giản mà trang nhã, người giúp việc đều được đào tạo bài bản, khi nhìn thấy hai vị chủ nhân sẽ hơi khom người chào.

Không lãnh đạm, cũng không nhiệt tình quá mức, làm cho Lam An Nhiên cảm thấy rất thoải mái.

Kiếp trước nàng vốn không có lòng dạ nào ở lại Lam gia, huống chi là cảm thụ được hạ nhân đối đãi với nàng lễ độ cùng quan tâm như vậy.

Bây giờ suy nghĩ một chút, những thứ này chẳng qua là bởi vì nàng mới vừa trở về mà thôi.

Trước khi cô quay lại, những người hầu chắc chắn đã được cảnh cáo phải nói chuyện cần thận, dẫu sao họ cũng không biết sở thích của Lam An Nhiên, vạn nhất lại làm cho đại tiểu thư cảm thấy khó chịu.

Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ, Lam Ngạn Nhiên đã kéo cô lên tầng hai, đến trước cửa phòng mà cha mẹ cô đã chuẩn bị cho cô.

"Tỷ, mau mở ra cho đệ xem, cha mẹ và ca ca nói, đây là phòng của tỷ, không cho phép đệ vào chơi."

Lam Ngạn Nhiên tràn đầy tò mò, kể từ khi nghe tin tỷ tỷ trở về, cả nhà đều rất vui vẻ, căn phòng do chính mẹ thiết kế, cha và ca ca thì mua nhiều đồ dùng khác nhau, nhưng cũng không để cho cậu bước vào.

Hừ, có tỷ tỷ ở đây, mọi người đều không yêu đệ nữa.

Nhưng cậu cũng rất vui, còn len lén đem tiền mừng tuổi ra, mua rất nhiều thú bông giấu trong phòng, chờ tỷ tỷ về sẽ cho tỷ một bất ngờ lớn.

Lam An Nhiên đứng ở cửa phòng, nghe tiếng em trai cười nói ríu rít bên tai, hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng ra.

Khi phong cách trang trí màu hồng lọt vào tầm mắt, Lam An Nhiên theo bản năng mở to hai mắt, đối diện với phòng công chúa trước mặt, cô đến một tiếng cũng không thể phát ra âm thanh.

Sàn nhà được trải thảm lông hồng mềm mại, những khu vực khác nhau, nội thất khác nhau cũng được sắp xếp lại một cách chu đáo.

Các vách tường màu hồng với hoa văn trái tim nhỏ và tủ quần áo màu trắng nối thẳng lên trần nhà.

Bên kia là một chiếc bàn màu hồng viền trắng, trên đó có một chiếc laptop màu trắng.

Bên cạnh bàn làm việc là một ban công nhỏ, ngoài ban công có treo giỏ đủ loại cây xanh.

Mà trong toàn bộ phòng ngủ, thứ dễ thấy nhất chính là chiếc giường công chúa màu hồng , trên giường treo rèm màu hồng, từ trên mái nhà chậm rãi rũ xuống, theo gió thổi qua, tỏa ra ánh sáng tinh xảo, chính là những viên kim cương lấp lánh trang trí trên màn.

Tủ đầu giường cũng là màu hồng, trên đó có một chiếc đèn ngủ phong cách Châu Âu.

“Oa, cái này không phải quá đẹp rồi sao?” Lam Ngạn Nhiên khoa trương nói, “Mẹ đối xử với tỷ như một công chúa thực sự!”

Hốc mắt Lam An Nhiên cũng hơi ươn ướt.

Nhớ lại kiếp trước, cô rất ít khi trở lại Lam gia, cho dù có quay lại cũng sẽ không đυ.ng đến căn phòng mà người nhà đã chuẩn bị sẵn, cô sẽ tùy tiện tìm một gian phòng dành cho khách, thậm chí là đến phòng của người hầu để nghỉ ngơi.

Cô thật là, quá ngu ngốc.

Để trang trí được căn phòng này, chắc hẳn cha mẹ bọn họ đã phải bỏ ra rất nhiều tâm tư.

“Tỷ à” Lam Ngạn Nhiên sau khi kích động qua đi, đột nhiên có chút ủ rủ nói, “Phòng tỷ đẹp như vậy, chắc hẳn tỷ không thích món quà em chuẩn bị cho tỷ đúng không?”

“Sao có thể?” Lam An Nhiên nhanh chóng lấy tinh thần, trên môi nở nụ cười: “Chỉ cần Ngạn Nhiên chuẩn bị cho tỷ, là gì tỷ cũng thích.”

“Gạt người.” Mặc dù ngoài miệng còn có chút tức giận, nhưng trong mắt Lam Ngạn Nhiên lại không giấu được sự vui mừng.

“Tỷ mà gạt đệ, tỷ sẽ biến thành tiểu cẩu?” Lam An Nhiên cười nói: “Cho nên, Ngạn Nhiên đã chuẩn bị cho tỷ cái gì nào?”

Lam Ngạn Nhiên híp mắt cười, miệng cũng không khép lại được: "Vậy tỷ ở chỗ này chờ đệ, đệ đi lấy quà tặng tỷ ngay."

Vừa dứt lời, cậu vội vàng chạy ra ngoài.

Lam An Nhiên thậm chí còn không có thời gian để ngăn hắn lại, Ngạn Nhiên đã biến mất không thấy tăm hơi.

Cô lắc đầu một cái, chậm rãi đi vào phòng.

Trong phòng đồ dùng hàng ngày đều có đủ, thậm chí còn có một cánh cửa nhỏ ẩn bên cạnh tủ quần áo, là một phòng tắm độc lập.

Lam An Nhiên tùy ý mở tủ quần áo ra, bên trong bày la liệt quần áo xinh đẹp đập vào mắt cô.

Những thứ này, cũng đều là mẹ cô, tự tay vì cô chọn lựa.

Sợ nữ nhi mình phải chịu nhiều gian khổ bên ngoài, sợ cô tự ti, người mẹ thân thể ốm yếu của cô lấy sức lực gì mà thay cô chọn lựa từng cái quần cái áo như vậy?

Nghĩ đến đây, Lam An Nhiên đột nhiên cảm thấy mình không nên về Lam gia trước, mà nên đến bệnh viện thăm mẹ một chút.

Lam An Nhiên quay người bước ra khỏi phòng ngủ, ưu nhã đi xuống lầu, Lam Ngạn Nhiên ngây người đi theo phía sau, trên tay còn ôm một đống thú nhồi bông.

Ai nói tỷ tỷ ta cô nương dân dã, thô kệch? Tỷ rõ ràng là so với tất cả mọi người ở Dung Thành đều có khí chất hơn, càng giống một vị danh môn khuê tú.

“Tỷ, tỷ, tỷ đi đâu vậy?” Lam Yên Nhiên vội vàng ném con thú nhồi bông trong tay cho người hầu đi theo sau, cậu sợ mình làm Lam An Nhiên mất hứng, khiến cô tức giận bỏ đi.

Tỷ tỷ hôm nay vừa mới về lại muốn đi nữa, ta nhất định phải giữ tỷ ở lại.

Lam Ngạn Nhiên tay chân luống cuống, vội vàng đi theo Lam An Nhiên xuống lầu. Khi xuống lầu, cậu không cẩn thận làm mình bị thương mắt cá chân.

"Oái, oạch."

"Ngạn Nhiên, đệ sao vậy? Đệ làm sao lại ngã rồi? Có phải đệ..."

Một giọng nói quen thuộc, đột nhiên ân cần hỏi.

Lam An Nhiên định quay lại đỡ đệ đệ đứng dậy, nhưng khi nghe thấy giọng nói này, mặt đột nhiên biến sắc.

Biểu tình có phần hung dữ khiến Lam Ngạn Nhiên theo bản năng lùi lại phía sau, Lam An Nhiên lúc này mới hoàn hồn, vội vàng ổn định tâm tình, tiến lên một bước, lại đỡ Ngạn Nhiên dậy.

"Tỷ..Tỷ..." Lam Ngạn Nhiên nhìn tỷ tỷ đang lo lắng trước mặt, cảm thấy mới vừa một màn kia, nhất định là hắn hoa mắt nhìn lầm.

Tỷ tỷ hắn xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, sao lại có thể lộ ra vẻ mặt đáng sợ đó chứ?

Nhất định chính là hắn hoa mắt.