Chương 2: Mắc nợ quá nhiều

Lam An Nhiên che giấu rất tốt hận ý trong mắt, khi nhìn về phía Lam Đình Vận, cô vẫn là một cô con gái nhỏ không hiểu thế sự, ngoan ngoãn và duyên dáng.

Cô mở to đôi mắt ngây thơ hỏi: "Cha, người làm sao lại ở đây?"

Lam Đình Vận bật khóc. Ai nói nữ nhi của ta lớn lên ở nông thôn sẽ trở thành một cô gái quê mùa, ngông cuồng, lỗ mãng? Nữ nhi ta rõ ràng là một tiểu cô nương đơn thuần như tờ giấy trắng, không có một chút oán hận nào.

"Con... Cha... Cha đến đón con... Về nhà." Lam Đình Vận nghẹn ngào không thể nói hết câu.

Cho đến khi lên xe, Lam Đình Vận vẫn đắm chìm trong niềm vui khi đoàn tụ với con gái nhỏ của mình, thật lâu cũng không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Lam gia ở phía đông của Dung Thành, cách thôn này chưa đến nửa ngày đi đường.

Bầu không khí trong xe có chút lúng túng, Lam Đình Vận không dám mở miệng, cũng không biết nên nói gì để kéo gần khoảng cách với cô con gái đã lâu không gặp.

Đầu óc Lam An Nhiên quay cuồng.

Kiếp trước, vào ngày cô bị đưa về nhà, cũng chỉ có một mình cha đến đón, điều này khiến cô càng cảm thấy không được coi trọng, không được yêu thương. Nhất là khi cô trở về nhà, còn có kẻ xấu xúi giục làm rạn nứt quan hệ của cô với cha, khiến cô không nói được lời nào dễ nghe với gia đình.

Khóe miệng Lam An Nhiên đột nhiên thấp thoáng một tia cười lạnh, đời này, sẽ có "bất ngờ" gì chờ đợi cô nữa đây?

Mặc dù Lam Đình Vận vẫn không biết nên mở miệng như thế nào, nhưng ông ấy luôn chú ý đến các hành động của con gái mình.

Khi nhìn thấy khóe môi chợt nhếch lên của cô, ông sửng sốt trong giây lát, theo bản năng giải thích.

"Mẹ con vốn muốn cùng đến đón con, nhưng bà ấy bị ốm nằm viện, thể trạng không cho phép đi đường dài vất vả, cho nên lần này... " Lam Đình Vận có chút áy náy cúi đầu.

Ông ta, với tư cách là một người cha và người chồng, thực sự bất tài.

Lam An Nhiên định thần lại, lúc này mới ý thức được, cha cô ông ấy sợ cô sẽ cảm thấy bị bỏ rơi, không được người nhà hoan nghênh, vì vậy đã giải thích điều đó với cô.

Cô mím môi, định nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng một lúc.

"Mẹ, bà ấy sao lại bệnh? Có nghiêm trọng không? Ca ca cùng đệ đệ có thể chăm sóc chu toàn cho bà không?"

Ở kiếp trước, cô chỉ quan tâm đến việc chìm đắm trong thế giới tưởng tượng của mình, không để mẹ ruột vào mắt.

Cô chỉ mơ hồ biết rằng mẹ cô luôn bị ốm, nhưng không biết liệu có nghiêm trọng hay không.

Giờ nghĩ lại, bản thân thật bất hiếu.

Nhưng không sao cả, kiếp này cô sẽ không đi theo vết xe đổ của kiếp trước.

Lam Đình Vận có chút bất ngờ, càng thêm ấm lòng, không nghĩ con gái căn bản không để ý chuyện này, thậm chí còn quan thăm bệnh tình của mẹ.

"Bác sĩ cũng không tra ra cụ thể là bệnh gì, chỉ là thân thể suy nhược cần nghỉ ngơi thời gian dài, nên chỉ có thể để ca ca và đệ đệ con túc trực bên giường. An Nhiên, con sẽ không tức giận chứ? Bọn họ không cùng ta đến..."

"Con không tức giận, sức khỏe của mẹ là quan trọng nhất, con đã trở về rồi, sau này chúng ta có nhiều thời gian ở bên nhau. Cha, đến lúc đó người đừng cảm thấy con phiền phức."

Cô nhất định sẽ bảo vệ cái gia đình này.

Lam An Nhiên nói vài câu dí dỏm, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia tinh quang.

Đừng nói tới trong lòng Lam Đình Vận có bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu tự trách. Nữ nhi hắn hiểu chuyện như vậy, một chút cũng không hề oán hận, còn thay bọn họ suy nghĩ.

"Được, tốt, cả nhà chúng ta, chỉnh chỉnh tề tề, bình an qua một đời."

"Đừng lo lắng, cho dù thế nào cha cũng sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho con."

Kiếp trước, người cha già của cô luôn đứng ra làm chỗ dựa cho cô, cùng người đàn ông trung niên nước mắt lưng tròng ngồi trong xe, Lam An Nhiên bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay, nước mắt không tự chủ rơi xuống.

"Không, đừng khóc, An Nhiên con đừng khóc, không có chuyện gì, không sao."

Lam Đình Vận tay chân luống cuống, ông chỉ có thể vô thức vỗ vai Lam An Nhiên và an ủi.

Nhưng Lam An Nhiên lại đột ngột nhào vào lòng ông, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong quần áo ông, giống như dòng sông mở toang cửa, tiếng khóc dần dần lớn hơn.

Lam Đình Vận không biết tiểu nha đầu đang nghĩ gì, chỉ cho là nàng đột ngột được đón về nhà nên nhất thời không khống chế được cảm xúc.

Ông vòng tay qua vai cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, nói: "Con gái ngoan, đừng khóc, có cha ở đây, sau này sẽ không để con phải chịu ủy khuất."

Xe chạy một mạch vào sân, dừng lại trước cổng biệt thự.

Lam An Nhiên theo sau Lam Đình Vận xuống xe.

Cô chưa kịp ngắm nhìn đình viện Lam gia thì liền bị một giọng nói tràn đầy vui sướиɠ gọi.

"Cha, đây chính là tỷ tỷ của con sao?"

Lam An Nhiên ngẩng đầu, trước mặt cô là một nam sinh nhỏ hơn cô một chút.

Tóc hắn mềm mại, nhìn một cái liền biết được nuôi trong cao môn đại hộ, niềm vui trên mặt cậu ta hoàn toàn không che giấu được, nó phát ra từ thật lòng.

Cậu bé bật dậy chạy đến bên cạnh Lam An Nhiên, đông sờ một cái, tây nhìn một chút, vẻ mặt tò mò, hoàn toàn không có một chút địch ý nào.

"Tỷ, tỷ chính là tỷ tỷ của đệ. Đệ tên là Lam Ngạn Nhiên. Đệ nghe cha nói, tỷ tên là Lam An Nhiên phải không?"

"Đúng vậy."

Lam An Nhiên khẽ gật đầu, dáng vẻ như một tiểu thư, trong mắt lóe lên một tia cưng chiều.

"Woa, vậy là sau này đệ vừa có tỷ tỷ, vừa có ca ca. Đệ sẽ là tiểu hoàng tử được sủng ái nhất thiên hạ này."

Lam Ngạn Nhiên cao hứng huơ tay múa chân, kéo Lam An Nhiên xoay vòng.

Lam Đình Vận ở một bên nhìn hai chị em, trên mặt lộ ra nụ cười cưng chiều, nhưng lại giả vờ tức giận nói: "Ngạn Nhiên, tỷ của ngươi vừa mới trở về, đừng lộn xộn."

"Không sao, cha. Con cũng rất vui. Giờ con cũng có một đứa em trai."

Lam An Nhiên nhìn cậu bé hoạt bát nhảy nhót trước mặt mình, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Kiếp trước nàng làm quá nhiều chuyện sai trái, tuy rằng đệ đệ so với nàng nhỏ tuổi hơn, nhưng vô luận xảy ra chuyện gì, thân thể nhỏ bé của hắn đều sẽ không chút do dự đứng ở trước mặt nàng, hắn so với nàng còn hiểu chuyện hơn.

Nhưng nàng lại tin vào lời nói hồ đồ của ả tiện nhân kia, luôn vô cùng chán ghét người em trai này, cho rằng hắn là thủ phạm chính đã cướp đi mọi sự sủng ái của nàng.

Cuối cùng, đệ đệ hắn, hắn vì Lam An Nhiên mà từ bỏ buổi trình diễn của mình để chạy theo cô, để rồi bị một lão bà vừa béo vừa xấu bắt cóc.

Khi cô tìm thấy Ngạn Nhiên, cậu đã bị tra tấn không còn ra hình dạng con người, và giọng nói của cậu, giống như một con chim vàng anh phát ra từ thung lũng, cũng sớm bị ai đó phá hủy.

Những gì cô nợ cậu, thật sự là quá nhiều.

Nhưng không sao, kiếp này cô nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa.

Cô sẽ bảo vệ sự thuần khiết trong ánh mắt Ngạn Nhiên, để nó có thể thoải mái đi làm chuyện mình thích mà không cần lo lắng.