Chương 4: Ép ta gả, ta liền gả

"Ngạn Nhiên, đệ không sao chứ? Vừa rồi tỷ mải mê suy nghĩ nên không để ý đệ đang đi theo sau."

Lam An Nhiên có chút áy náy nhìn em trai, giá như cô chú ý hơn, giá như cô đi chậm một chút, thì Ngạn Nhiên đã không ngã.

"Không sao, tỷ tỷ, ta chỉ là trẹo chân, nhìn xem, hiện tại không sao rồi... Úi." Lam Ngạn Nhiên định nhảy hai cái, chứng tỏ mình không có vấn đề gì, kết quả đứng không vững trượt chân, khiến mắt cá chân đang bị bong gân lại đau.

Lam An Nhiên định mở miệng nói gì đó, lại bị cắt ngang...

"Mối quan hệ giữa hai tỷ đệ thật hòa hợp a. Tuy rằng An Nhiên hại Ngạn Nhiên trẹo chân, nhưng nhìn xem, Ngạn Nhiên vẫn thích bám lấy tỷ tỷ mình như vậy. Đại ca à, ca thật có phúc."

Người nói chuyện là phu nhân nhị phòng Lam gia, nhị thẩm của Lam An Nhiên, Từ Diễm San.

Kiếp trước, cô xem Từ Diễm San như người thân trong nhà, cho rằng bà ta mới là người quan tâm, yêu thương mình, ai mà ngờ...

Lam An Nhiên cúi đầu, không muốn bị người khác phát hiện hận ý trong mắt.

Nhưng lại để cho Từ Diễm San lầm tưởng rằng, cô là một kẻ nhút nhát, dễ đối phó. Từ Diễm San đảo mắt, tiến lên hai bước, nắm tay Lam An Nhiên nói:

"An Nhiên nhất định không phải cố ý, đúng không? Con cùng Ngạn Nhiên là tỷ đệ ruột thịt, nếu như Ngạn Nhiên có thứ gì, con cũng sẽ không thiếu, vẫn là đừng cùng đệ đệ tranh cãi."

"Đúng rồi, An Nhiên vừa mới trở về, con xem, con còn thiếu thứ gì, nhị thẩm mua cho con."

Cũng bởi vì những ân huệ nho nhỏ này mà Lam An Nhiên cảm thấy Từ Diễm San kiếp trước đối với cô rất chân thành, cô cũng hết sức nghe lời bà ta.

Nhưng là bây giờ...

Lam An Nhiên chán ghét lùi lại một bước, gạt tay Từ Diễm San ra, xoay người đỡ Ngạn Nhiên ngồi xuống ghế, sau đó nói với Lam Đình Vận: “Cha, người này là ai, cùng con có quan hệ gì sao? Con không quen bà ấy a."

“…” Từ Diễm San xấu hổ xua tay: “Đại ca, An Nhiên đây là…”

Lam Đình Vận nhìn vẻ mặt đầy phòng bị của Lam An Nhiên, hai tay vẫn ôm chặt đệ đệ, mỉm cười giải quyết mọi chuyện.

"Không sao đâu, thẩm à, có lẽ An Nhiên mới trở về, đối với thẩm còn chưa quen lắm, sau này gặp mặt nhiều thì sẽ ổn."

Nói rồi, ông giả vờ tức giận nói với Lam An Nhiên: “Đây là nhị thẩm của con, mau đi bồi lỗi với nhị thẩm?”

Nói rồi, Lam An Nhiên mới ủy ủy khuất khuất cùng Từ Diễm San chào hỏi.

"Nhị thẩm."

Mặc dù trong lòng Từ Diễm San đã mắng An Nhiên hàng trăm lần, nhưng trên mặt cũng không lộ ra dấu vết gì, chẳng qua chỉ cười nói: "Được, được, An Nhiên thật sự là đứa trẻ ngoan."

Lam An Nhiên này đúng là lớn lên ở nông thôn, không hiểu phép tắc gì, thậm chí nói năng đàng hoàng cũng không biết.

Thấy Lam An Nhiên nói xong cũng phớt lờ mình, Từ Diễm San âm thầm nghiến răng.

Cô mới phát hiện ra, tiểu nha đầu nảy dáng dấp rất vừa mắt, thậm chí so với nữ nhi của mình còn có phần thanh tú hơn.

Điều này không thể được, nữ nhi bà là tiểu thư cao quý của Lam gia, làm sao có thể cùng đứa con gái quê mùa này so sánh.

Từ Diễm San lại có một chủ ý khác: “À, An Nhiên, nhị thẩm thấy quần áo của con cũng đã cũ rồi, như vậy đi, con lấy đồ của tỷ tỷ mặc tạm. Sau khi dàn xếp ổn thõa rồi, thẩm dắt con đi mua đồ mới."

Lam An Nhiên nghiêm túc lắc đầu: "Không cần đâu, nhị thẩm, quần áo của con đủ rồi, hơn nữa vẫn còn rất tốt, trong thôn chúng ta, người khác còn không có quần áo đẹp như vậy, đa tạ tâm ý của nhị thẩm."

Lam Đình Vận nhìn quần áo trên người cô đã mặc quá lâu, vạt áo cũng bị sờn, màu cũng biến dạng, hốc mắt đột nhiên có chút nhức nhối.

Đây là nữ nhi của hắn, vốn nên là tiểu cô nương nhận được ngàn sủng vạn ái, nhưng hiện tại lại nói với hắn bộ quần áo cũ kỳ mặc nhiều năm này vẫn còn tốt?

Lam Đình Vận thấy tim mình đau nhói, còn chưa kịp đợi ông có phản ứng, cậu bé ngồi bên cạnh Lam An Nhiên đã lao vào vòng tay của cô khóc.

“Ôi chao, tỷ tỷ, tỷ thật đáng thương, đệ, đệ nhất định sẽ đem đồ chơi cho tỷ, còn cho tỷ tiền mừng tuổi, mua quần áo cho tỷ, nhất định phải để tỷ ăn mặc thật đẹp."

Lam Đình Vận gật đầu như thể đồng ý: “Được, An Nhiên, sau này để đệ đệ con dẫn con đi mua quần áo, mua trang sức, không có tiền thì đến chỗ ta, ta cho con."

Từ Diễm San vẻ mặt khó coi nhìn một màn này, mồm miệng vốn dĩ lanh lợi, nhưng giờ không nói được lời nào.

Vốn dĩ bà ta định mang những bộ quần áo lỗi mốt đó cho Lam An Nhiên mặc, để cho dù dáng vẻ cô có động lòng người thế nào cũng sẽ trở nên khó coi, trở thành trò cười cho thiên hạ. Như vậy nữ nhi của bà vẫn là Dung Thành đệ nhất mỹ nhân.

Nhưng bây giờ, ngay cả Lam Đình Vận cũng đã lên tiếng, bà làm gì còn tư cách can thiệp vào.

"Được rồi, Ngạn Nhiên đừng khóc, đệ khóc tỷ sẽ cảm thấy đau lòng." Lam An Nhiên nhẹ giọng an ủi Ngạn Nhiên, vỗ vai cậu: "Chân còn đau không? Bằng không để ta xem một chút."

"Đại ca, ngươi xem, hai người tỷ đệ vừa mới gặp mặt, quan hệ tốt như vậy, sau này ngươi cũng không cần lo lắng." Từ Diễm San cũng không từ bỏ, cảm khái nói: "Mục đích lần này ca đưa An Nhiên về, nhất định sẽ được như ý nguyện của ca."

Ánh mắt Lam An Nhiên khẽ động một chút, cũng không tiếp lời, cô biết Từ Diễm San nhất định đã đào sẵn hố để cô nhảy xuống, nhưng cô đã sống cả đời, sao có thể để bà ta muốn tùy tiện làm gì thì làm?

Sau khi nghe điều này, Lam Ngạn Nhiên thẳng thắn hỏi: "Cha đưa tỷ tỷ về, còn có thể có mục đích gì? Nhất định là muốn để cả nhà cùng sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau rồi."

“Ngạn Nhiên, chuyện này ngươi không biết sao,” Từ Diễm San nhìn thấy ánh mắt của hai tỷ đệ Lam gia, trong lòng hết sức đắc ý, nhưng trên mặt vẫn có vẻ lo lắng.

"Gần đây tập đoàn Lam thị xảy ra chút vấn đề, các ngươi nhất định đã nghe nói qua, Mặc gia ở Dung Thành thế lực lớn mạnh, tài phú không gì sánh được, Lam gia chúng ta cùng Mặc gia vừa vặn là bằng hữu, lão thái gia của hai nhà đã từng kí kết hôn ước."

Từ Diễm San ánh mắt khẽ động, ôn nhu như nước nhìn Lam An Nhiên: “Lần này đón ngươi trở lại, chính là vì để cho ngươi cùng Mặc gia đại thiếu gia đính hôn, nhưng cha ngươi làm vậy cũng là vì lợi ích của chính ngươi. Mặc gia giàu có như vậy, ngươi gả qua đó chính là trèo lên được cành cao, cả nhà ngươi nhất định sẽ hưởng phúc.”

“Đệ muội, ngươi ở trước mặt bọn nhỏ nói nhảm cái gì.” Lam Đình Vân sắc mặt khẩn trương, đáy mắt thoáng qua vẻ bối rối.

Ở kiếp trước, khi Lam An Nhiên lần đầu tiên nghe được tin tức từ Từ Diễm San, cả người đều hỗn loạn.

Cô cho rằng cha không yêu mình, chỉ muốn ép cô cùng tên họ Mặc kia kết hôn, bán cô với giá hời nên vô cùng oán hận, náo loạn cả nhà một trận.

Nhưng thực tế, biểu hiện bối rối của cha cô chỉ là vì ông không nói trước với cô ấy, sợ cô ấy sẽ tức giận.

Lam An Nhiên cúi đầu im lặng.

"An Nhiên……"

Lam Đình Vận trong lòng hết sức thấp thỏm.

Lại không nghĩ rằng, Lam An Nhiên bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười.

"Không quan trọng, nếu cha muốn con gả đi, con sẽ gả."