Chương 1: Tiểu thư vô dụng sống lại rồi

Lam gia sắp cùng Mặc gia liên hôn.

Đối với Dung Thành mà nói, đây không khác gì một bộ phim bom tấn.

Ai mà không biết, Mặc gia ở Dung Thành có thể coi là một tay che trời, thân phận tôn quý, một cái ngáp cũng có thể làm trời đất chao đảo.

Mọi người đều nói, Lam gia trèo lên được cành cao là Mặc gia, đây là phúc phần của bọn họ.

Nhưng có điều, người nào không biết Mặc gia đại thiếu gia Mặc Cẩn Dung dáng dấp lại xấu xí, tuổi tác còn lớn, mấu chốt là, khắc vợ!

Người ta nói rằng Mặc Cẩn Dung có đến năm vị hôn thê, nhưng không biết tại sao, tai nạn cứ xảy ra vào đêm trước đám cưới của họ.

Người dân ở Dung Thành bí mật đồn đại rằng Mặc Cẩn Dung còn có thể ăn thịt người.

“Bà nội, con không muốn đi, con không muốn gả cho Mặc Cẩn Dung.” Trong căn nhà cũ của Lam gia, một cô gái ăn mặc đẹp đẽ nằm bên cạnh một bà cụ, vừa khóc vừa nói.

“Bảo bối à, đối phương là Mặc gia, nếu gả cho hắn, con không chỉ được hưởng vô số vinh hoa phú quý, còn có thể là thiếu phu nhân của Dung Thành.” Lão phu nhân mặt đầy đau lòng nói.

“Nhưng, Mặc Cẩn Dung đó vừa già vừa xấu, với danh tiếng như vậy, bà ơi, con sợ.”

Trên mặt cô gái vẫn còn đẫm nước mắt, "Bà nội, van xin người, đừng để con gả qua Mặc gia có được không, hu..hu..”

Lão thái thái nâng niu cô, vội vàng vỗ lưng cô, có chút khó xử nói: "Nhưng mà, đây là hôn sự do gia gia con sắp đặt, Lam gia chúng ta luôn giữ lời hứa, không thể vi phạm a."

Cô gái cụp mắt xuống, tiếng khóc nhỏ đi vài phần, nghẹn ngào nói: “Nhà đại bá, còn có một đứa con gái vừa đến tuổi thành niên, để nàng ta gả đi, sẽ không coi như chúng ta thất hứa.”

Ánh mắt lão phu nhân sáng lên, bỗng chốc mất đi vẻ lo lắng vừa rồi: “Nhã nhi, con nói đúng, ta hiện tại sẽ gọi điện thoại cho đại bá của con, để nó mang tiểu nha đầu kia về, dù sao một kẻ chỉ biết mang đến tai họa cho Lam gia, nên chết thì cũng chết đi…”

Tí tách mưa không ngừng, một thân ảnh màu đen từ trong rừng cây bước ra.

Nàng dáng dấp bạch bạch tịnh tịnh, bên tai kia nốt ruồi nhỏ, lại có thể để cho người khác nhìn một cái liền nhận ra nàng chính là đại tiểu thư Lam gia bị bỏ lại ở nông thôn năm ấy, Lam An Nhiên.

Tâm tình Lam An Nhiên không tệ lắm, hôm nay cô tìm được cỏ lăng trúc hiếm thấy, lần này cô đã có tài liệu cho việc nghiên cứu và phát triển thuốc mới của mình.

Vừa trở lại nhà, điện thoại di động trong góc đột nhiên vang lên.

Lúc này Lam An Nhiên mới cầm lên, bắt đầu lướt qua những tin nhắn chưa đọc trên màn hình.

“Bách Chu quả cô ký gửi đã được bán, tiền đã được chuyển vào tài khoản của cô. Vui lòng kiểm tra.”

“Tài khoản của bạn có số đuôi là 1117 đã nhận thành công 5380000 nhân dân tệ ngày hôm nay.”

“Bà chủ lớn, Bách Chu quả đã bán hết rồi, nhưng người muốn mua thật sự quá nhiều, có người nhờ ta hỏi bà còn hay không, khi nào thì lại có hàng?”

Lam An Nhiên bỏ qua hai tin nhắn đầu tiên, chỉ chọn tin nhắn cuối cùng để trả lời: “Hết rồi, nói sau đi.”

Cô ném điện thoại lên bàn, chuẩn bị rửa tay xử lý thảo dược.

“An Nhiên, Lam An Nhiên, có người tới tìm ngươi.” Thôn trưởng lớn tiếng gọi.

“Tôi biết rồi."

Lam An Nhiên sắc mặt bình tĩnh, giống như biết được hết thảy. Hôm nay, cô đã sớm đem những bông hoa và cây cối tích lũy được trong nhiều năm thu dọn lại, tựa như chính là vì chờ giờ khắc này.

Cô đặt những bông hoa và cây cỏ trong tay xuống, từ nhà đi ra.

Có một người đàn ông trung niên mặc âu phục, đã ngoài bốn mươi đang đứng ở cửa.

Người đàn ông trông rất tao nhã, hai tay chắp trước mặt, có chút mất tự nhiên, thậm chí có chút kích động.

Lam An Nhiên sửng sốt, vô thức hô lên.

"Cha?"

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái khiến người đàn ông đứng trước mặt vạn phần khẩn trương, vui sướиɠ không nói nên lời.

Lam Đình Vận đã nhiều lần phác họa hình dáng nữ nhi của mình trong tâm trí, nhưng sau khi gặp nàng, đầu óc Lam Đình Vận hoàn toàn trống rỗng.

Lam An Nhiên có thể cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của người đàn ông đối diện với cô.

Cô tiến lên hai bước, mỉm cười trong nước mắt.

"Cha."

Tiếng gọi xúc động này khiến tâm trí Lam Đình Vận quay trở lại, ông ôm người con gái trước mặt mình,có chút nghẹn ngào, nhưng nhiều hơn là tiếng khóc vì vui sướиɠ.

“An Nhiên, nữ nhi ngoan của ta.”

Lam An Nhiên được cha ôm, không khỏi nhắm mắt lại, không muốn để nước mắt chảy xuống.

Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng gặp lại cha mình.

Lam An Nhiên được gửi về nông thôn nuôi nấng từ nhỏ, khi cô được sinh ra, lão phu nhân đã nghe một vị đại sư khẳng định là nếu sống ở nhà họ Lam thì cô không tới mười tuổi sẽ chết yểu.

Hơn nữa bởi vì cô mang sát mệnh, cho dù cô ấy lớn lên ở đâu, cũng sẽ mang lại xui xẻo cho người dân ở đó.

Loại chuyện hoang đường này, Lam Đình Vận không tin, nhưng thật không may, sau khi Lam An Nhiên được sinh ra không lâu, công việc kinh doanh của Lam gia sa sút nghiêm trọng, Lam lão gia tử cũng bệnh nặng triền miên.

Không chỉ vậy, ngay cả Lam An Nhiên cũng đã nhiều lần được đưa đến NICU do nhiều tai nạn khác nhau.

Vì áp lực của gia tộc và sức khỏe của nữ nhi, Lam An Nhiên còn chưa đầy tháng đã bị Lam Đình Vận và vợ đau lòng gửi đi.

Ở kiếp trước, Lam An Nhiên dễ dàng tin vào lời nói năng bậy bạ của ả tiện nhân kia, cho rằng cha cô hoàn toàn không quan tâm đến cô, chỉ vì muốn bán cô cho Mặc gia để đạt được lợi ích.

Cô ấy không chỉ cảm thấy chán nản với cha mình, mà còn vì điều này quậy đến cả nhà náo loạn, không ai được yên ổn. Cha vì cô, thổ huyết mà chết, mẹ cô không chịu nổi đả kích, sau đó cũng qua đời, toàn bộ Lam gia cũng rơi vào tay kẻ khác.

Còn cô thì thân bại danh liệt, trở thành tai tinh trong mắt người người.

Thậm chí ngay cả Mặc Cẩn Dung cuối cùng cũng rời bỏ cô ấy, khi đó cô mới biết rằng chiếc l*иg mà hắn dựng lên cho cô chính là sự bảo vệ hoàn toàn của hắn dành cho cô.

Hắn dùng tính mạng bảo vệ cô, nhưng cô đã bỏ rơi hắn như bỏ đi một chiếc giày.

Cô đối với Lam Nhã cực kỳ tin tưởng, nhưng cô không biết rằng mọi thứ đều do nàng ta gây ra, cho đến khi cô bị chính tay nàng đẩy xuống vực.

“An Nhiên, trên đời này cô không xứng với bất cứ thứ gì.”

Cô tận mắt chứng kiến nụ cười của Lam Nhã dần biến mất khỏi tầm mắt.

Lam An Nhiên lần nữa mở mắt ra, đã không còn giọt nước mắt nào vì sự phấn khích của cuộc hội ngộ.

Ánh mắt cô trong suốt, nếu ông trời để cho cô sống một cuộc đời mới, thì cô nhất định phải bảo vệ người thân chu toàn.

Đời này, cô sẽ không để bản thân bị ức hϊếp nữa.

Những người đó hãy xuống địa ngục đi.