Chương 8: Vừa rồi nếu nàng không nhầm, thì Khúc Thấm đang cao hứng sao?

Sau khi trở lại hẻm Bình An, Quý thị mang tiểu nữ nhi trực tiếp đi Thu Uyển cư.

Khúc Thấm lúc này đang nằm tựa trên gối dựa đọc sách, thấy Quý thị cùng Khúc Liễm tiến vào liền vội nhìn các nàng từ trên xuống dưới một lượt, thấy các nàng bình yên vô sự, vẻ mặt tự nhiên thì tâm trạng căng thẳng nửa ngày mới dịu xuống.

Đừng trách nàng phản ứng lớn như vậy khi hai mẫu con này đi dâng hương, chỉ vì đời trước hai người đi dâng hương đã bị bắt cóc, vậy nên sau này mỗi lần hai người ra cửa thì đều phải chuẩn bị cực kỳ chu đáo, phòng ngừa chuyện này lại xảy ra. Đương nhiên, say này cũng bởi vì chuyện đó nên Quý thị cũng không muốn ra ngoài dâng hương nữa, bà tình nguyện cả ngày ở trong Phật đường lễ phật.

“Tỷ tỷ, chúng ta đã trở lại rồi.” Khúc Liễm hướng tỷ tỷ đang lo lắng cười trấn an.

Quý thị đi tới, quan tâm nói: “Thần sắc của con nhìn có chút không tốt, là do thân thể không thoải mái sao? Nếu không....vẫn là thỉnh Trì lão thái gia đến xem một lần?” tuy rằng thân thể Khúc Thấm đã tốt hơn nhưng Quý thị cảm thấy vẫn còn nguy hiểm, vẫn là nên thỉnh Trì lão thái gia nhìn một cái thì mới có thể an tâm được.

Khúc Thấm thấy Quý thị một bộ chỉ cần nàng nói không thoải mái liền có thể buông bỏ thể diện mà đi cần Trì lão thái gia xem bệnh cho nàng, trong lòng có chút không được tự nhiên, vô lực lại cảm động không nói nên lời. Nàng rõ ràng là lo lắng hai mẹ con xảy ra chuyện, nhưng mà ở trong mắt hai người thì chính là nàng quan tâm quá hóa loạn. Chỉ là, loại chuyện này nàng không thể nói với Quý thị được, chỉ có thể nhẹ nhàng bâng quơ giải thích mình không có việc gì.

Quý thị thấy nàng không có việc gì, liền vui mừng mà lấy ra một cái hà bao màu xanh thêu hoa sen trắng đưa cho nàng, cười nói: “Đây là bùa bình an mà Minh Phương đại sư đã vẽ, con phải cầm giữ cẩn thận đấy, như vậy thì mới có thể bảo vệ con bình bình an an.”

Nghe được tên Minh Phương đại sư, vẻ mặt Khúc Thấm có chút thay đổi, nhưng mà nhìn Quý thị với Khúc Liễm một vô vô tri vô giác, Khúc Thấm đành phải kiềm chế lại.

Sau khi tiễn Quý thị đi, Khúc Liễm cũng trở về phòng mình tắm rửa thay quần áo, tẩy đi một thân bụi bặm.

Mới vừa thay kiện áo trong nửa cũ nửa mới màu lam thêu thúy trúc, liền nghe nha hoàn bẩm báo có Khúc Thấm đến.

Khúc Liễm thấy nàng có tâm sự, liền bảo nàng ngồi xuống giường La Hán ở ngoại thất, Bích Xuân pha hồng trà lại đây, còn có vài món điểm tâm đặt trong cái hộp màu đỏ mạ vàng.

“Tỷ tỷ đến đây là có chuyện muốn nói với muội sao?” Khúc Liễm tự mình châm trà cho nàng.

Khúc Thấm không khỏi đánh giá nàng, muội muội mười hai tuổi tuy rằng kiều mỹ nhưng gương mặt vẫn chưa nảy nở hết, nên cũng không có loại phong thái thanh lệ vô song. Chỉ là vẫn là một tiểu mỹ nhân khả ái xinh đẹp động lòng người, như hoa như ngọc mà ai cũng khao khát muốn có, vẻ ngoài yếu đuối làm người nhịn không được muốn khảm vào tâm.

Tiểu cô nương khả ái như vậy, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng đều muốn thương tiếc nàng vài phần.

Từ sau khi tỉnh lại, mỗi lần nàng nhìn thấy muội muội thời thiếu nữ ôn nhuận yếu ớt liền cảm thấy hoảng hốt đến không chân thật.

“Tỷ tỷ, làm sao vậy?” Thanh âm Khúc Liễm lớn hơn một chút, trong lòng thầm cân nhắc, tỷ tỷ không phải lại nghĩ đến chuyện tương lai đi? Từ sau khi tỷ tỷ sinh bênh tỉnh lại, tuy rằng nỗ lực duy trì ngôn hành cử chỉ của một thiếu nữ mười lăm tuổi nhưng vẫn là có chút khác nhau. Có lẽ người khác nhìn thì không có gì khác, nhưng mà nàng cùng Khúc Thấm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tỷ muội sớm chiều ở chung, làm sao còn không nhận ra?

Thiếu nữ khuê phòng cùng với người trưởng thành trải qua nhiều gian khổ rốt cuộc là bất đồng.

Khúc Thấm vốn là người tính tình ổn trọng, hiện giờ tuy vẫn cẩn trọng như cũ nhưng những việc đời trước có nhiều thứ nàng không nói rõ, có thể thấy được đời trước nàng sống cũng không quá tốt, thậm chí có khả năng là cực khổ.

Khúc Liễm hiểu được, dù Khúc Thấm không nói rõ nhưng nàng không sẽ không nhiều lời mà đi vạch trần vết sẹo của nàng, đây cũng là một cách quan tâm của nàng, cũng là tín nhiệm Khúc Thấm.

Chính là, điều này cũng không thể ngăn nàng tự bổ não, suy nghĩ linh tinh.

Khúc Thấm hồi phục tinh thần, hướng nàng nở nụ cười, từ trong tay áo lấy bùa bình an mà Quý thị cầu được ra, cười nói: “Ta không nghĩ tới mẫu thân thế nhưng có thể làm Minh Phương đại sư tự mình vẽ bùa bình an. Nghe nói Minh Phương đại sư là cao tăng đắc đạo đương thời, bình thường ngài khai đàn giảng kinh cũng là có duyên phận mới được, hai người như thế nào mà có thể cơ duyên xảo hợp được ngài ấy tự mình vẽ bùa bình an cho?”

Khúc Liễm kể chi tiết: “Tỷ cũng biết tính tình của mẫu thân rồi đó, kỳ thật hôm nay Minh Phương đại sư vẫn chưa khai đàn giảng kinh, nhưng mà nương vẫn muốn cầu Minh Phương đại sư vẽ bùa bình an cho chúng ta.” Nói xong, cũng đem bùa bình an mà Quý thị cho nàng ra, để trong một cái hà bao màu xanh thêu hoa ngọc trâm, “Lúc đầu muội còn nghĩ hôm nay Minh Phương đại sư hẳn là không có khách, nhưng ai biết Minh Phương đại sư vậy mà lại ngoại lệ gặp khách, lúc nghe xxong thỉnh cầu của mẫu thân còn thực sảng khoái mà vẽ ba cái bùa bình an.”

Về phần thiếu niên ở trong điện lúc đó, Khúc Liễm cảm thấy nếu đã không quen thì về sau hẳn sẽ không gặp lại nữa, chắc là không có quan hệ gì với các nàng, cho nên không có nói.

Trong lòng Khúc Thấm có chút nghi hoặc.

Thế nhân đều biết Minh Phương đại sư hai mươi năm trước đã vang danh thiên hạ, ngay cả Thái Hậu cũng vài lần tuyên mời hắn tiến cung để giảng kinh nhưng hắn từ chối hết thảy. Nàng cũng là do ngẫu nhiên mới biết được, Minh Phương đại sư cùng với Thục Nghi đại Trưởng công chúa có có giao thiệp, thậm chí quan hệ giữa hai người còn không phải sơ giao.

Thục Nghi đại Trưởng công chúa nay là cô cô ruột thịt của đương kim thánh thượng, là tổ mẫu của Kỷ Lẫm, có thể nói Kỷ Lẫm là được Thục Nghi đại trưởng công chúa nuôi nấng.

Năm đó, hôn sự của muội muội biến đổi bất ngờ, sau vẫn là do Thục Nghi đại trưởng công chúa ra mặt thì mới có thể định ra.

Mà người có thể khiên Thục Nghi đại trưởng công chúa ra mặt thì trừ bỏ nguyên nhân là Kỷ Lẫm, còn có Minh Phương đại sư ở trong đó khuyên bảo.

Kiếp trước, sau khi nàng trải qua chuyện này thì vẫn ở trong thôn trang ngoại ô dưỡng bệnh, cực ít quay về kinh thành. Trước khi nàng chết, cũng có nghe nói Minh Phương đại sư vài lần được Hoàng thượng triệu tiến cung, thế nhân còn nói nếu không phải Minh Phương đại sư một lòng hướng Phật, không màng thế sự thì Hoàng thượng đã phong cho ngài làm Quốc sư rồi.

Minh Phương đại sư là một người mà ngay cả Hoàng đế cũng phải lấy lễ để đãi.

Tuy rằng người đời nói hắn làm việc thường coi trọng duyên phận, nhưng theo Khúc Thấm thấy thì Minh Phương đại sư làm việc có chút tiêu sái tự nhiên không chịu trói buộc, tùy tâm sở dục, chẳng muốn gặp người nên mới lấy duyên phận làm lý do thoái thác. Quý thị chỉ là nữ quyến Khúc gia, ngay đến hoàng thân quốc thích àm Minh Phương đại sư cũng không để vào mắt thì tuyệt đối sẽ không sảng khoái mà giúp đỡ bà, trừ phi.....

Trái tim Khúc Thấm bỗng đập mãnh liệt.

Nàng nhìn muội muội đối diện đang gặm trái cây giống một con sóc nhỏ, trên mặt lộ ra tươi cười.

“Tỷ tỷ, có cái gì không đúng sao?” Khúc Liễm thấy nàng nhìn chằm chằm mình, bộ dạng có chút đăm chiêu suy ngẫm, trong lòng có chút sợ hãi.

Ai ngờ vừa hỏi Khúc Thấm liền cười thực sung sướиɠ, vỗ vỗ tay nàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Hôm nay mới sáng sớmhai người ra ngoài chắc giờ cũng mệt mỏi rồi, muội mau đi nghỉ ngơi đi, tỷ không quấy rầy nữa.”

Khúc Liễm: “...”

Chờ Khúc Thấm rời đi, Khúc Liễm ngồi trên giường La Hán, vẻ mặt rối rắm.

Vừa rồi, nếu như nàng không sai thì Khúc Thấm đây là vui mừng sao?

Chuyện gì mà có thể vui vẻ từ tậm đáy lòng? Chẳng lẽ bởi vì bùa bình an của Minh Phương đại sư? Hay là hôm nay mẫu thân may mắn có thể gặp được Minh Phương đại sư?

Khúc Liễm nghĩ mãi cũng không ra, cũng không suy nghĩ nữa, nàng quyết định vè phòng nghỉ ngơi một chút.

Buổi chiều, sau khi Khúc Liễm rời giường liền đi chăm sóc vườn hoa của mình.

Nàng hiện tại đang trồng thử hoa sơn trà, chỉ tiếc rằng nàng gióng như trời sinh đã là người không có duyên với việc trồng hoa mà, rõ ràng đều đã làm đúng các bước nhưng vẫn luôn dưỡng không sống. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể đứng bên cạnh hướng dẫn chỉ điểm các bước, còn nha hoàn Bích Xuân thì cẩn thận chăm sóc vườn hoa. Mỗi ngày, trước buổi tối thì nàng đều đi thăm, nhưng chỉ nhìn chứ không động vào. Không nghĩ tới như vậy mà lại trồng được một bồn thập bát học sĩ, khiến nàng mừng rớt nước mắt.

** Thập Bát Học Sĩ, hay còn gọi là Náng Hoa Trắng, cây Tỏi lơi, cây chuối nước,...thuộc họ Thủy tiên. Đây là một loại thảo dược.

Mắt thấy bồn Thập Bát Học Sĩ kia sắp nở hoa rồi, Khúc Thấm liền suy xét đưa đến cho đệ đệ Khúc Loan, mỗi khi hắn học tập mệt mỏi thì có thể ngắm nhìn để giảo tỏa, thư giãn.

Nghĩ là làm, Khúc Liễm liền phân phó Bích Xuân tự mình đưa sang.

Tới chạng vạng, Khúc Loan tan học liền đến Thu Uyển cư.

Đầu tiên hắn hỏi thăm tình huống của Khúc Thấm, rồi mới nói với Khúc LIễm: “Nhị tỷ, sao tỷ lại đem bồn Thập Bát Học Sĩ đến chỗ đệ? Đây không phải là chậu cây tỷ yêu thích nhất sao? Bình thường đệ cũng bận, không có thời gian chăm sóc nó đâu, tỷ vẫn là mang về ngắm đi.”

Khúc Liễm cười nói: “Không có việc gì, loại hoa đó chẳng phải được trồng để người ta ngắm cảnh sao, tỷ cho thì đệ cứ nhận lấy đi. Hơn nữa tỷ cũng chỉ là ngồi nói cách làm thôi, còn người chăm sóc là Bích Xuân các nàng. Nếu mà để cho tỷ ngắm thì chưa được hai ngày nó đã chết rồi. Đệ cũng biết mà, không hiểu sao mỗi lần tỷ chăm hoa, chỉ là tưới nước, xới đất, ta đều làm theo từng bước, vậy mà hoa nào qua tay ta cũng đều không sống nổi. Chỉ có để bọn Bích Xuân giúp ta trồng thì nó mới lớn được, rõ ràng là bắt nạt ta mà.”

Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt nàng có chút khó chịu.

Khúc Thấm cùng Khúc Loan đều nhịn không được cười rộ lên.

Bọn họ đều biết Khúc LIễm rất thích trồng và chăm sóc hoa cỏ, nhưng mà cố tình mỗi lần nàng tự mình làm thì chỉ có thể dưỡng chết cây, còn nếu nàng chỉ huy người làm thì bộ dạng của những bông hoa này đều tươi tắn rạng rỡ, ngay cả mẫu đơn song màu cũng đều đều dưỡng ra, lúc ấy làm Khúc Đại phu nhân cực kỳ kinh ngạc.

Khúc Loan biết đó là tấm lòng yêu quý của nàng, trong lòng dào dạt cảm xúc, thận trọng tạ ơn.

Khúc Liễm sờ sờ đầu đệ đệ, như thường lệ hỏi công khóa của hắn, rồi tỷ đệ ba người liền đi Đào An cư bồi Quý thị dùng bữa.

Bữa tối qua đi, Quý thị liền cùng hai nữ nhi thương lượng chuyện hôn sự của Khúc Hàm.

“Hàm nha đầu là cô nương đầu tiên của đại phòng xuất giá, lại là con vợ cả, nên hôn lễ tự nhiên phải long trọng một ít.” Quý thị cân nhắc nói: “Đến lúc đó Tam phòng chúng ta tặng lễ cũng không thể keo kiệt, hai đứa có ý tưởng gì không?”

Quý thị mặc dù không có chính kiến gì, nhưng mà Khúc Thấm cùng Khúc Liễm thường được Lạc gia đón vào kinh ở một thời gian, được Lạc gia lão phu nhân tự mình dạy bảo, cũng được ma ma từ Lạc phủ phái đến dạy lễ nghi nên kiến thức tất nhiên là khác biệt, cũng không biết từ khi nào, mọi quyết định của Tam phòng đều là từ hai cô nương chưa lấy chồng này.

Khúc Liễm ngồi một bên, trên khuôn mặt non nớt mang theo tươi cười, cũng không cảm thấy mẫu thân hỏi ý mình có gì không đúng.

Ở trong lòng bọn họ, mẫu thân rất ngây ngô khờ khạo, cũng không thích cùng người ngoài tiếp xúc, mà con cái đều ở phía trước che chắn cho nàng, cho nên nàng cũng không cần bận tâm suy nghĩ gì cả.

Khúc Thẫm nghĩ đến chuyện Khúc Hàm lấy chồng ở đời trước, trong lòng cân nhắc, rất nhanh liền định ra lễ vật của Tam phòng. Bởi vì hôn sự của Khúc Hàm đang tới gần, nên trong lòng nàng lại nhớ tới một sự kiện.