Chương 9: Trăng thanh gió mát bỗng trở thành phông nền cho hắn.

Mấy ngày sau, Chúc gia đại phu nhân mang theo hai nữ nhi tới bái phỏng Khúc gia đại phu nhân.

Chúc gia cũng là danh môn thế gia ở phủ Thường Châu, còn có quan hệ qua lại thân thiết với Khúc gia.

Chúc đại phu nhân hôm nay tới trừ bỏ bái phỏng Khúc gia đại phu nhân thì cũng có chuyện muốn nói riêng với bà. Dạo này bà thường đến Khúc gia, ngầm lộ ý tứ muốn kết thông gia với Khúc gia. Bà đã nhìn trúng trưởng tử của đại phòng Khúc gia Khúc Trạch, nếu trưởng nữ của mình có thế gả đến đây, vậy thì tương lai sẽ là trưởng tức phụ đại phòng rồi, tương lai sẽ kế thừa Khúc gia, ý nghĩa không bình thường.

Khúc Hàm sắp xuất giá, cho nên Khúc Đại phu nhân cũng không có thời gian tiếp khách, đành kêu Khúc Thấm cùng Khúc Liễm đến bồi.

Tỷ muội Khúc Liễm tất nhiên là vui vẻ đáp ứng.

Nhưng mà khi trở về phòng thay quần áo, Khúc Liễm không khỏi nói thầm với tỷ tỷ: “Chỉ kêu chúng ta mà không kêu ngũ muội, đến lúc đó kiểu gì Tứ thẩm cũng sẽ không cao hứng.”

Khúc gia ngũ tiểu thư- Khúc Tịch là trưởng nữ tứ phòng, năm nay mười tuổi, tính tình có hơi thẹn thùng, cùng Khúc Tứ phu nhân lanh lợi hoàn toàn khác nhau.

Khúc Thấm cười lạnh một tiếng: “Quan tâm nàng làm gì?”

Khúc Thấm không đem Khúc tứ phu nhân để vào mắt, Khúc tứ phu nhân cho dù thế lực nhà ngoại chỉ có một ít, nhưng thấy bọn họ không có phụ thân thì cũng ngầm chèn ép không ít. Nhưng bây giờ Khúc Thấm có nhà ngoại đắc lực nên Khúc Tứ phu nhân chưa bao giờ dám tỏ thái độ bên ngoài.

Khúc Liễm nhịn không được nhìn tỷ tỷ.

Đôi mắt sáng ngời long lanh ngập nước nhìn mình, ngay cả tâm nữ nhân cũng mềm như nước. Hai đời tới nay, Khúc Thấm đều không chịu nội bộ dáng của muội muội này, vỗ vỗ tay nàng, cười nói:

“Nghe ta, những lời nói linh tính khó ưa không nghe cũng thế.”

Khúc Liễm gật gật đầu, dù sao mình cũng không thích ra cửa, những lời bàn tán đó mình cũng chẳng nghe được.

Trang điểm xong, hai tỷ muội liền cùng nhau đi đến phòng khách của đại phòng.

Khuê danh của Chúc gia đại tiểu thư là Kiêm, có một muội muội song sinh nữa, hai tỷ muội mùa thu năm nay thì đến tuổi cập kê. Dung mạo hai người đều giống Chúc Phu nhân, cực kỳ tý mỹ, dịu dàng như cô gái Giang Nam, vóc người hơi thấp, nhưng xinh xắn lanh lợi, càng thêm vài phần đáng yêu.

Nhưng mà tỷ tỷ Chúc Kiêm tính tình một chút cũng không dịu dàng, ngược lại tính cách rất hoạt bát hiếu động.

Chúc Kiêm ríu rít nói chuyện với Khúc Thấm: “....Nghe nói vài ngày trước ngươi bị bệnh sao? Bây giờ thế nào rồi, khá hơn chưa? Ta cũng rất muốn đến thăm ngươi nhưng mà nương ta bắt ta ở nhà học nữ hồng, ngươi cũng biết ta không thích việc kia chút nào, không giống Liễm muội muội có thiên phú, ta chỉ cần cầm giá thêu là đã thấy buồn ngủ rồi. Nhưng mà nương ta cứ nói ta đã lớn rồi, không thể ham chơi như trước nữa, đỡ cho tương lai bị người ta nói không có giáo dưỡng. Giáo dưỡng cùng nữ hồng không có chút xíu quan hệ nào hết....”

Khúc Thấm mỉm cười lắng nghe, cũng không mở miệng tiếp lời.

Đối với tỷ muội Chúc gia, tâm tình nàng có chút phức tạp.

Tuổi của Chúc Kiêm tương đương nàng, hai nhà lại có quan hệ tốt, lại là bạn khuê phòng từ nhỏ đã chơi với nhau nên tình cảm không tồi. Đáng tiếc, sau đó lại xảy ra một chút chuyện, Chúc Kiêm lặng lẽ mà vào Ninh Vương phủ thành thϊếp Ninh Vương thế tử , nhưng mới hai mươi tuổi liền đi, hiện tại ngẫm lại, nếu nàng giúp Chúc Kiêm thì có phải nàng ấy sẽ không vào Ninh Vương phủ? Như vậy có phải sẽ không chết sớm như vậy?

Sau khi Chúc Kiêm chết, thế tử Ninh Vương thỉnh chỉ đi quan ngoại, sau này cũng không nghe thấy tin tức của hắn nữa, cũng không biết hắn có còn trở về không.

Mà Chúc Hà cũng gả cho một gia đình có tiếng, nghe nói cùng vị hôn phu cử án tề mi, cuộc sống phu thê mỹ mãn. Đáng tiếc được mấy năm thì phu quân bị bệnh cấp tính rồi qua đời, Chúc Hà ở Văn gia thủ tiết. Nhưng một năm sau thì nàng bị Văn gia đưa về Chúc gia, sau đó bị người có tâm tư đưa đến bên người thế tử Ninh Vương ở quan ngoại, tựa hồ là muốn Chúc Hà thay thế tỷ tỷ cùng Ninh Vương thế tử thành chuyện tốt, đem hắn trở lại kinh thành.

Vận mệnh của hai tỷ muội đều nhấp nhô giống nhau.

Khúc Liễm đang ngồi một bên nói chuyện với Chúc Hà.

So với tỷ tỷ bên ngoài kiều nhược ôn nhủ bên trong hoạt bát lanh lợi thì Chúc Hà mới chân chính là nữ tử ôn nhu như nước, cái loại dịu dàng này giống như được khảm vào tận xương cốt vậy, ôn nhu săn sóc khiến người ở chung cảm thấy rất dễ chịu, rất vui vẻ ngồi nghe nàng nói chuyện.

Tuy rằng hai người hơn kém nhau ba tuổi nhưng Khúc Liễm cùng tỷ muội Chúc gia vẫn có thể nói chuyện phiếm được.

Khúc LIễm cùng Chúc Gia thảo luận về hoa văn thịnh hành năm nay ở phủ Thường Châu, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của tỷ tỷ nhìn qua đây, trong lòng nàng lập tức phấn chấn lên.

Có chuyện hấp dẫn!

Hơn nữa còn về tỷ muội Chúc gia!

Tuy không biết là việc gì nhưng khẳng định rất nghiêm trọng, bằng không thì với tính tình của Khúc Thấm thì ánh mắt sẽ không phức tạp như thế.

Đang mải suy nghĩ liền nghe Chúc Kiêm mời các nàng mấy ngày nữa đến Chúc phủ chúc thọ Chúc lão phu nhân, nhân tiện cũng ngắm hoa luôn.

“Vừa lúc sắp đến sinh thần của tổ mẫu rồi, tuy rằng không phải thọ chẵn nhưng lão nhân gia sống hơn một ngày liền thiếu một ngày. Trưởng bối trong nhà đều nói muốn mời bạn bè thân thích đến mừng thọ cho náo nhiệt, đến lúc đó còn có gánh hát Đức Âm đến diễn kịch nữa, a Thấm, không phải ngươi thích xem kịch nhất sao? Đây là cư hội khó có được nha, ngươi nhất định phải tới đó. Còn có, nhà ấm trồng hoa ở nhà ta cũng trồng được một chậu hoa cúc tím, lão phu nhân thích lắm, đem bồn hoa cúc tím kia thưởng cho muội muội, nhớ tới Liễm muội muội cũng là người yêu thích hoa, nên mời các ngươi đến ngắm hoa luôn.” Chúc Kiêm một bên ríu rít nói chuyện với Khúc Thấm, một bên vội vàng quay đầu nhìn Khúc LIễm, toàn bộ phòng khách đều là thanh âm của nàng.

So với Khúc Liễm- người chỉ có thể nói chứ không thể động tay trồng hoa thì Chúc Hà mới chân chính là cao thủ. Ở trong nhà ấm của mình trồng được rất nhiều kì hoa dị thảo, đây là nơi mà tỷ muội Khúc gia yêu thích nhất.

Khúc Thấm cười nói: “Sinh thần của lão thái quân chúng ta nhất định sẽ đến chúc thọ nàng rồi.”

Khúc Liễm cũng đối với bông hoa cúc tím rất động tâm, vội gật đầu không ngừng, lại gần Chúc Hà nói chuyện chăm sóc hoa cúc tím.

Các cô nương đng nói chuyện náo nhiệt, Khúc Đại phu nhân và Chúc Đại phu nhân lại giống như đang đánh thái cực.

Chúc Đại phu nhân cũng là người lanh lợi, nghe Khúc Đại phu nhân uyển chuyển biểu đạt liền biết nàng ta cũng không muốn kết thân, trên mặt không khỏi có chút ngượng ngùng.

Kỳ thật nàng cũng không muốn gả nữ nhi đến Khúc gia, chỉ là thấy Khúc Trạch phẩm mạo ưu tú, người lại biết phấn đấu, hơn nữa mình cũng nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, hiểu tận gốc rễ. Mắt thấy nữ nhi dần trưởng thành nên mới nổi lên tâm tư đó. Lần này đến là thử thăm dò một lần, không nghĩ tói Khúc Đại phu nhân lại không vui, không khỏi có chút xấu hổ.

Khúc Đại phu nhân cùng Chúc Đại phu nhân có giao tình không tồi, chỉ là đối với hôn sự của trưởng tử nàng cũng không thể làm chủ, còn phải xem ý của trượng phu như thế nào đã. Trượng phu hình như đã có an bài đối với hôn sự của trưởng tử, nàng sợ hỏng an bài của hắn nên vẫn luôn không làm mai cho con trai. Hiện giờ nhi tử đã mười tám mà còn chưa làm mai, nói ra cũng làm người bàn tán. May mắn bọn họ đã thả tiếng gió đợi trưởng tử qua thi Hương thì mới định hôn sự cho hắn, mới có thể ngăn được miệng của những người đó.

“Sang năm sẽ có kết quả, trong lòng ta cũng sợ việc tình cảm sẽ làm hắn phân tâm, cho nên việc hôn sự của hắn vẫn không có sắp xếp, chính là muốn hắn tập trung mà ôn thi, tương lai có công danh thì mới làm mai tốt được...”

Khúc Đại phu nhân nói xong, chỉ có một ý tứ, đó chính là năm nay sẽ không làm mai cho con trai cả.

Chúc Đại phu nhân nghe hiểu, trong lòng có chút buồn bã, nhưng nàng biết chỉ sợ Khúc Đại phu nhân đối với hôn sự của con trai chắc cũng không làm chủ được, liền bỏ qua chuyện này, cùng nàng nói sắp đến sinh thần của Chúc lão phu nhân, thỉnh Khúc lão phu nhân cùng vài vị phu nhân, cô nương Khúc gia đến lúc thọ lão nhân gia người.

“Đây là tất nhiên rồi.” Khúc Đại phu nhân thực sảng khoái, “Đến lúc đó các ngươi không chê chúng ta ầm ĩ là tốt rồi.”

“Sao có thế thế được, lão nhân gia tuổi lớn, chính là thích náo nhiệt một ít.”

Hai người vừa dứt lời, liền đến viện Khúc lão phu nhân nói việc này, Khúc lão phu nhân tất nhiên đáp ứng, nói rõ đến lúc đó nhất định sẽ đến.

Chúc Đại phu nhân ở Khúc gia ngồi nửa ngày, mới cùng hai nữ nhi cáo từ về nhà.

Chúc phu nhân đi rồi, tỷ muội Khúc Thấm cũng trở về Thu Uyển cư, thay đổi xiêm y liền đến Đào An cư thỉnh an Quý thị, nói vói nàng chuyện sinh thần của Chúc lão phu nhân.

Quý thị nghe xong, tâm tư liền linh hoạt lên, không khỏi cẩn thận đánh giá Khúc Thấm.

Cô nương mười lăm tuổi, đúng là đang trong độ tuổi đẹp nhất, dáng người yểu điệu, bắt đầu tỏa ra nét ý vị của thiếu nữ, lúc này cũng là nên đính hôn rồi. Chính là bởi vì phu quân mất sớm, Tam phòng dựa vào Đại phòng mà sống, cũng không có người giúp đỡ nhìn xem, thậm chí nàng không biết Lạc gia bên kia sẽ có an bài gì, làm cho nàng mỗi khi nhớ tới lòng nóng như lửa đốt.

So với Khúc gia, Chúc gia cũng không kém, thậm chí bởi vì người của Chúc gia đông đúc thịnh vượng, lui tới với nhiều người thân phận thanh quý, Giang Nam, Giang Bắc, ngay cả Kinh thành cũng có người quen biết. Sinh thần của Chúc lão phu nhân tât nhiên không cần phải nói, người đến khẳng định sẽ rất nhiều. Đến lúc đó nàng có thể nhờ Khúc Đại phu nhân lưu ý một chút, nhìn xem có đối tượng thích hợp với Thấm nhi không, cho dù không có người thích hợp thì cũng không quan trọng, trong lòng cũng có danh sách đối tượng rồi.

Nghĩ đến đây, Quý thị không giống tính tình thường ngày không thích ra ngoài, lại cười cười nói: “Khúc gia cùng Chúc gia có quan hệ tốt như vậy, Chúc lão phu nhân lại là người hiền lành ôn hòa, nhất định chúng ta pải đến chúc thọ ngài rồi.”

Chờ sau khi hai nữ nhi rời đi, Quý thị sai người hầu hạ mình đổi một thân quần áo, liền đi đến Đại phòng.

Khúc Thấm nghe Hồng Nhụy bẩm báo, khóe miệng khẽ giật giật.

Nàng biết ý nghĩ của Quý thị, nhưng mà đời này như nàng đã nói, nàng không muốn lập gia đình, cho dù phải gả thì cũng phỉa là người nàng có thể nắm giữ trong lòng bàn tay.

Chính là thên đời này, nam tôn nữ ti, người có thể để nữ nhân dắt mũi, không phải tính tình yếu đuối thì cũng là người có bệnh không tiện nói ra, còn không bằng không lấy chồng.

Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy buồn bã.

Nhưng mà, đời này may mắn còn có muội muội, chỉ cần muội muội thuận lợi gả cho Kỷ Lẫm, thì đời này nàng cũng có thể hoàn thành một tâm nguyện rồi.

Sau khi biết được tâm tư của Quý thị, Khúc Thấm dù không để trong lòng, nhưng cũng suy tư một trận, gọi Hồng Nhụy tới phân phó nàng mấy câu.

***

“Ngày sinh thần của Chúc lão phu nhân cũng sắp tới rồi, ngươi hẳn sẽ đi chứ?”

Thiếu niên mặc cẩm bào màu xanh thêu hoa văn cát tường hỏi thiếu niên cẩm y ngồi trên giường La Hán, đối diện bức Tranh Hoa Điểu được chạm chổ, sơn đỏ.

Thiếu niên kia mặc y phục màu xanh nhạt, tay áo thêu hoa văn mai lan trúc, ngón tay thon dài như ngọc nhấc một tách trà lên, nụ cười ôn hòa, gió mát trăng sáng dường như đã trở thành phông nền của hắn, khiến cả người hắn sáng trong như nguyệt, rực rỡ mà xinh đẹp.

“Tất nhiên là đi rồi.” Thanh âm ôn nhuận như châu ngọc nói,” Tổ mẫu ta đối với Chúc lão phu nhân thập phần kính trọng, nếu người biết ta ở phủ Thường Châu mà lại không đi thỉnh an lão nhân gia thì chắc chắn sẽ rất tức giận.”

Thiếu niên vừa hỏi thập phần anh khí, mày rậm mắt to, ánh mắt phấn chấn, tuy rằng không so được với thiếu niên cẩm bào trời sinh tuấn tú, đẹp như ngọc không chút tỳ vết nhưng hắn một thân tinh thần phấn chấn, tư thế oai hùng khiến người trước mắt sáng ngời, âm thầm tán thưởng.

Người này chính là vì Chúc lão thái quân mà đến chúc thị, Trữ vương thế tử- Chu Lang.

"Ngươi nghĩ như vậy tất nhiên là tốt, nếu không phải ánh mắt ta lợi hại thì còn không biết ngươi đã đến phủ Thường Châu đâu.” Chu Lang tự châm một chén rượu, cười nói: “Ngươi cũng đặc biệt không nghĩa khí, chính mình đến đây du ngoạn cũng không nói cho ta biết một tiếng, thậm chí còn dám bỏ lại người của ta. Nói đi, ngươi tới phủ Thường Châu làm gì?”

Thiếu niên tựa như cười, ôn nhuận thanh nhã, “Tất nhiên là giống ngươi, vì chúc thọ Chúc lão phu nhân nên mới đến.”

Chu Lang khẽ liếc hắn, đối mặt với gương mặt trắng trẻo không chút tỳ vết, trong lòng có chút ăn không tiêu, nói đùa: “Đừng nói kiểu thành khẩn như vậy, người đời nói Kỷ Huyên Hòa ngươi là chính nhân quân tử, ta và ngươi cùng nhau lớn lên, ngươi là dạng người gì ta còn không biết sao? Sợ là không đơn giản như vậy đi.”

Thiếu niên cười nhưng không nói.

Nhìn bộ dáng của hắn, Chu Lang càng vô lực, biết là sẽ không hỏi ra được chuyện gì, kêu lên: “Bỏ đi bỏ đi, ngươi hiện tại không nói cũng không sao, ta sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi.”