Chương 23: Gặp lại

May mắn, qua vài ngày sau, tuy sắc mặt Quý thị vẫn không tốt lắm nhưng mà cũng không có say nhiều, chỉ là cả ngày mệt mỏi, tinh thần rất kém.

Về việc muốn làm cho tinh thần của bà hoàn toàn tốt lên thì sợ là phải hạ thuyền mới được, bằng không dù biết rõ mình đang ở trên thuyền, cho dù thuyền chạy vững vàng khiến người ta có cảm giác như đi trên đất bằng thì vẫn luôn cảm thấy buồn nôn khó chịu.

Để dời đi lực chú ý của Quý thị, Khúc Liễm liền gọi mấy nha hoàn tới, mọi người cùng nhau đánh bài.

Mới đầu chỉ có Khúc Liễm và bọn nha hoàn đánh bài với nhau, Quý thị liền ngồi ở một bên không hiểu mà nhìn. Sau lại có Khúc Thấm đến thỉnh an Quý thị, không biết thế nào cũng bị muội muội lôi kéo vào chơi, người cuối cùng tới thỉnh an Quý thị là Khúc Loan, cũng bị túm lấy ngồi xuống trước bàn.

Một nhà bốn người liền ra quy định, ai thua thì phải uống nước ô mai không đường.

Mới đầu, khi Khúc Liễm đưa ra trừng phạt này thì chỉ nói người thua uống nước ô mai, mọi người đều không để bụng bởi nước ô mai là thứ giải nhiệt rất tốt, mùa hè lúc nào cũng uống, tuy rằng bây giờ mới cuối xuân, tiết trời còn chưa nóng nhưng uống một chén nhỏ cũng chẳng sao, phân lượng còn không đến nửa chén rượu. Nhưng mà, đương Khúc Loan là người đầu tiên thua, Tần ma ma bưng một chén nhỏ nước ô mai tới thì Khúc Loan vẫn uống như bình thường, một ngụm uống cạn, nhưng hắn còn chưa nuốt xuống thì vội phun ra.

Khúc Loan xưa nay là đứa nhỏ rất ngoan, tuy rằng tuổi không lớn, đọc sách vài năm cũng đã hiểu được những chú ý của người đọc sách, cho nên dưới tình huống không kịp phòng bị, làm ra loại chuyện không hợp hình tượng này thì đều khiến Quý thị sững sờ.

Khúc Loan không chỉ phu nước trong miệng ra mà khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhăn lại giống con chó nhỏ, nhìn giống hệt nếp gấp bánh bao.

Khúc Liễm thấy thảm trạng của đệ đệ, một bộ biểu tình vô cùng thê thảm thì ra vẻ giống như không đành lòng mở mắt nhìn.

Khúc Thấm đời trước đã nhìn thấy loại chuyện này, cảm thấy muội muội chính là muốn trêu đùa thôi, cũng chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra chủ ý đùa giỡn này.

Có điều, thú vị là được.

Lần này vào kinh, lại khiến nàng nhớ đến những việc đời trước, nhưng mà đời trước nàng không bởi vì rơi xuống nước mà sinh bệnh, hôn lễ của Khúc Hàm vẫn rất tốt, ngoại tổ mẫu cũng không phái Thượng ma ma đến phủ Thường Châu thăm nàng và bảo nàng vào kinh sớm. Phải đến tận mùa thu thì Lạc gia mới phái người tới đón nàng, như thế nên bọn họ đã cùng Khúc Đại phu nhân ngồi thuyền vào kinh.

Lúc ấy, Quý thị cũng say tàu, nôn thật sự lợi hại, cuối cùng vẫn là Khúc Liễm kêu mọi người cùng nhau đánh bài thì mới dời được lực chú ý của Quý thị, lúc đó nước ô mai cũng là hình phạt lợi hại.

Nghĩ đến đây, ý cười nhuộm đầy mắt nàng, khiến khuôn mặt bởi vì luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ lễ nghi mà có vẻ đoan trang trở nên giống một đóa mẫu đơn đang nở rộ rực rỡ.

Thấy hình thảm trạng của Khúc Loan, mọi người đều đánh bài có chút cẩn thận hơn, thật sự không muốn uống nước ô mai chua ê răng kia đâu.

Quý thị là người thứ hai thua, cũng uống một chén ô mai nhỏ, cho dù nàng bị say tàu, buồn nôn, cũng ăn được ít đồ chua nhưng mà cũng không thể chịu nổi cái chua này.

Tiếp theo Khúc Thấm cũng thua, cũng được nước ô mai phục vụ.

Đánh được vài trận, tất cả mọi người đều có thua có thắng, đặc biệt là ba người Khúc Loan, Khúc Thấm cùng Quý thị thay phiên nhau uống nước ô mai, khiến đám nha hoàn bà tử đang bưng nước ô mai đứng một bên cười không ngừng.

Chỉ có mỗi Khúc Liễm là không có bại.

“Nhị tỷ như thế nào vẫn luôn thắng?” Khúc Loan không khỏi hoài nghi nhìn về phía Nhị tỷ mình, cảm thấy vạn phần không bình thường.

Quý thị cũng cảm thấy tiểu nữ nhi rất lợi hại đi, đến tận bây giờ cũng chưa từng thua.

Còn Khúc Thấm lại rất bình tĩnh, đời trước nàng đánh bài cũng bại không biết bao nhiêu lần trước muội muội, hơn nữa muội muội là người duy nhất được mọi người trong phủ tán dương là mỗi lần đánh bài nàng rất ít thua, mặc kệ nàng bốc được lá bài gì thì cũng sẽ không là người cuối cùng. Nếu không phải nàng có năng lực tính nhẩm thì chính là vận khí cực tốt.

Khúc Liễm nhìn bọn họ, cười hì hì nói: “Đó là do ta vận khí tốt a!”

Khúc Loan không phục, muốn đánh thêm mấy trận nữa.

Từ hừng đông đánh đến khi bầu trời tối đen, bọn nha hoàn cũng đã đốt đèn lên, Quý thị cũng ngạc nhiên phát hiện thời gian trôi qua lại nhanh như vậy, lo lắng ảnh hưởng đến mấy đứa nhỏ liền giục chúng đi nghỉ ngơi, thu lại những quân bài, nói: “Được rồi, sắc trời cũng tốt rồi, mấy đứa đi nghỉ đi.”

Sau khi nghe xong, tỷ đệ ba người đều ngoan ngoãn nghe lời.

Bọn họ bình thường đều là người biết kiềm chế, nên sẽ không ham chơi quên mình, nếu không phải thân thể Quý thị không thoải mãi, muốn dời lực chú ý của bà vào việc khác thì bọn họ cũng sẽ không chơi lâu như vậy. Bây giờ thấy sắc mặt Quý thị không có nhợt nhạt xanh xao như mấy ngày trước nữa thì cảm thấy việc dời sự chú ý này không tồi.

Sau đó, bọn họ liền về phòng đi ngủ.

Mấy ngày kế tiếp đều như vậy, ban ngày Khúc Liễm đến chỗ Quý thị bồi bà, không phải tìm bà đánh bài thì chính là hai mẹ con cùng nhau thêu thùa may vá, hoặc nói một ít nhàn thoại thì tình trạng say tàu của Quý thị cũng đỡ hơn rất nhiều. Khúc Thấm cũng đến đây, tuy rằng không có ở lâu như Khúc Liễm nhưng mà cũng vẫn quan tâm Quý thị, khiến bà cực kỳ cảm động.

Khúc Loan cũng không giống ngày đó đến đánh bài, mà chỉ thỉnh an Quý thị. Ở trên thuyền được mấy ngày, hắn cảm thấy thân thể mình không có chỗ nào không khỏe nên quyết định về phòng đọc sách, khi nào mệt liền nghỉ, hoặc đứng ở mạn thuyền ngắm cảnh, hoặc thả câu ở trên thuyền.

Cuộc sống trên thuyền có chút buồn tẻ, may mắn là người một nhà đều ở cùng nhau. Tuy Khúc Loan cùng Quý thị đều chưa từng xa nhà nhưng dọc đường đi có Từ Sơn là quản sự, bọn hắn thường hộ tống Khúc Thấm vào kinh nên rất có kinh nghiệm, dọc đường sắp xếp mọi chuyện rất gọn gàng ngăn nắp. Mỗi lần đến điểm dừng chân để bổ sung lương thực và nước dự trữ thì cũng vào thành mua một ít đồ ăn vặt đặc sắc cho bọn họ, trên đường đi cũng không nhanh, mà thoải mái tiêu dao.

***

Thuyền đi được bảy tám ngày thì tới một cửa khẩu của phủ Thanh Châu, Khúc Loan tính là muốn cùng quản sự đặt mua đồ hàng ngày rời thuyền, vào phủ Thanh Châu nhìn xem.

Quý thị cùng Khúc Liễm có chút lo lắng, Khúc Liễm cảm thấy đệ đệ mà đặt ở hiện đại thì chính là học sinh tiểu học, mà bây giờ, việc vực dậy cả Tam phòng bọn họ đều đặt trên vai hắn, thật sự là rất mệt mỏi, rất áp lực.

Khúc Thấm như nghĩ đến điều gì, liền cười đồng ý, nói với Từ Sơn: “Thiếu gia liền giao cho ngươi, ngươi phải chiếu cố hắn thật tốt, đừng để hắn xảy ra chuyện gì.” Sau đó lại nói với Khúc Loan: “Đọc ngàn quyển sách cũng không bằng đi vạn dặm đường, đệ có thể nghĩ như vậy là rất tốt, không thể lúc nào cũng chỉ cắm mặt vào sách, đọc nhiều thành một con mọt sách là sai lầm, phải vừa đọc sách, vừa đi nhiều nơi thì mới thành tài được. Nếu đệ muốn thăm thú thì phải nghe quản sự an bài, không được tùy tiện chạy loạn.”

Khúc Loan hướng tỷ tỷ cười, nói: “Mọi người yên tâm, đệ sẽ nghe theo sự sắp xếp của quản sự, sẽ không đi loạn đâu.”

Thấy Khúc Thấm đã quyết định thì Quý thị cũng không tiện phản đối nữa, chỉ có thể từ bỏ.

Khúc Liễm lại cảm thấy xấu hổ, nàng đã luôn quên mỗi thời đại đều có sự khác biệt của nó. Ở trong mắt tỷ tỷ, đệ đệ là nam nhân duy nhất trong nhà, về sau Tam phòng phải giao cho hắn, cho nên bất giác đối xử với hắn như người lớn, cũng tôn trọng hắn, đối với ý kiến của hắn cũng cực coi trọng, sẽ không bởi vì hắn còn nhỏ tuổi mà tự quyết định thay hắn.

Xem ra trong việc bồi dưỡng đệ đệ, nàng cứ nghe theo vị tỷ tỷ đã sống không biết bao nhiêu năm này đi.

Khúc Loan một mình xuống thuyền, ai ngờ khi quay lại là cùng người khác kết bạn mà về.

Khi nhìn thấy thiếu niên cẩm y như ngọc kia được đệ đệ thỉnh lên thuyền, cả người Khúc Liễm đều cảm thấy không tốt lắm.