Chương 22: Ly biệt

Hôn sự xủa Khúc Hàm ngày càng đến gần, Khúc gia xưa nay điệu thấp cũng náo nhiệt, nhộn nhịp hẳn lên. Những thế gia có quan hệ tốt với Khúc gia đều nườm nượp đến chúc mừng.

Chỉ là, Khúc Đại lão gia không có cách nào từ kinh thành về chủ trì hôn lễ cho nữ nhi.

"Đại bá không trở về tham gia hôn lễ của Đại tỷ sao?" Khúc Thấm cực kỳ kinh ngạc.

Khúc Hàm là trưởng nữ Đại phòng, cũng là cô nương dòng chính đầu tiên thành thân, lại gả cho trưởng tử Đại phòng Phương gia. Mà Khúc Đại lão gia hiện giờ cũng là đại gia trưởng, nói thế nào thì cũng nên trở về một chuyến, chẳng lẽ ở kinh thành có việc quan trọng quấn thân sao??

Khúc Loan uống một ngụm trà, gật đầu nói: "Hạo ca nói Đại bá thật sự không thể thu xếp được, không thể nào xin nghỉ được. May mà còn có Trạch ca ở đây, nhưng mà thật ra chuyện đó cũng không quan trọng.

Khúc Trạch năm nay mười tám, cũng coi là trưởng thành rồi, đưa muội muội xuất giá cũng có thể.

Tuy rằng không biết Khúc Đại lão gia vì cái gì mà không thể trở lại được, nhưng mà thấy Khúc Đại phu nhân vẫn bình thường, không có gì khác lạ, đối với việc Đại lão gia không về được cũng không tỏ thái độ nên mọi người chỉ có thể tin cách nói bên ngoài. Mà khúc Liễm lại là người rất hay suy nghĩ tưởng tượng, trộm nhìn Khúc Thấm thì thấy tỷ ấy đối với lời nói của đệ đệ thì không cho là đúng.

Được rồi, chắc là lại có nội tình gì đi.

Quả thật chuyện này có ẩn tình, theo Khúc Thấm biết, nguyên bản Đại bá đã muốn thu xếp để trở về, ngoài chuyện tham gia hôn sự cho nữ nhi thì còn muốn chủ trì việc tu sửa lại từ đường. Lại không nghĩ tới, trong triều phát sinh một đại án tử, vậy nên mới bị giữ lại, không thể thoát ra được. Về phần án tử này....Bây giờ còn không nghe thấy tiếng gió gì, chứ đợi đến khi Khúc Thấm vào kinh, làm bạn với Lạc lão phu nhân ở Lạc gia thì có mơ hồ nghe được cữu cữu nói chuyện, giống như là có liên quan tới việc Tĩnh An Thân vương đã qua đời.

Tĩnh An Thân vương này là Thái tử thời Tiên đế, sau này phạm vào đại sự nên bị phế đi, bị giam cầm trong cung, không đến vài năm liền thệ. Tiên đế chịu đả kích nên cũng đi theo nhi tử không lâu sau đó, vậy nên Hoàng đế hiện tại mới có thể thừa kế tước vị.

Khúc Thấm lúc đầu cũng không đem chuyện này để trong lòng, nhưng mà lúc này đột nhiên lại liên tưởng đến cái gì đó, sắc mặt có chút âm trầm.

Khúc Liễm cẩn thận quan sát, thấy sắc mặt tỷ tỷ không tốt liền nghĩ đến đây chắc cũng là chuyện xấu, chẳng lẽ cùng Đại bá lần này không về nhà có quan hệ? Ngàn vạn lần đừng quá không ổn.

***

Tuy Đại lão gia không thể trở về, nhưng mà hôn lễ vẫn phải tiếp tục.

Đội ngũ đón dâu của Phương gia trực tiếp xuất phát ở Giang Bắc, trước hôn kỳ liền tới rồi, sau đó liền sai người đến thúc giục.

Hôm sau, là ngày Khúc Hàm lấy chồng, cả Khúc gia đều vô cùng nào nhiệt, tất cả nhưng người có uy vọng ở phủ Thường Châu liền đến đây. Mãi đến khi Phương gia đón tân nương đi thì mới tiễn bước các tân khách đến uống rược mừng về, Khúc gia lại lần nữa khôi phục dáng vẻ yên lặng ngày thường.

Sau khi Khúc Hàm lấy chồng, còn có hai ngày nữa là đến lễ Tắm Phật, sau lễ Tắm Phật thì bọn họ liền phải xuất phát đến kinh thành.

Khúc Liễm sớm biết ngày bọn họ xuất phát, nhưng mà nghĩ một chút lại nói thầm với tỷ tỷ: “Chúng ta không đợi ngày Đại tỷ lại mặt sao? Đại bá mẫu bên kia không có gì đáng ngại ạ?”

Khúc Thấm lơ đễnh nói: “Khoảng cách đi từ Giang Bắc đên Thường Châu cũng phải mất bảy, tám ngày đi thuyền, Đại tỷ phải một tháng sau mới lại mặt được. Chúng ta không có khả năng chờ được, nếu Đại bá mẫu biết thì cũng sẽ thông cảm thôi, muội không cần lo lắng.” Sau đó, lại nhéo nhéo mặt nàng, cười nói: “Muội nha, tiểu hài tử chỉ cần vui vui vẻ vẻ mà sống thôi, không có việc gì đừng nghĩ nhiều.”

Khúc Liễm cảm thấy chính mình cũng không quan tâm, mà là mẫu thân quan tâm thôi, ở bên tai nàng đã nói đi nói lại mấy lần rồi, cho nên, làm một nữ nhi hiếu thuận thì tất nhiên phải hỏi giúp bà rồi.

Khúc Thấm cảm thất muội muội bình thường im lặng mềm mại, nhưng kỳ thực là người rất mẫn cảm, lại hay suy nghĩ, không khác Quý thị lắm. May mắn có nàng che chở từ nhỏ, lại nghiêm khắc dạy bảo thì mới không khiến nàng lớn lên giống như Quý thị, nếu tính tình của muội muội mà giống Quý thị thì nàng sẽ phát điên lên mất.

Khúc Thấm lại nhéo nhéo khuôn mặt trẵng nõn mềm mại, cảm thấy xúc cảm thật là tốt quá, nhịn không được lại nhéo thêm mấy cái nữa, nhéo đến khi mắt nàng ngập nước mới cười nói: “Được rồi, việc này muội đừng quan tâm, đã có ta lo rồi. Đúng rồi, muội đã thu thập thế nào rồi? Không thiếu cái gì chứ?” Nàng vẫn là lo lắng nha hoàn bà tử trong phòng muội muội không dùng được, chỗ này quên cái này, chỗ kia quên thứ kia, liền hận không thể tự mình đi xem, đem mọi việc đều xử lí thỏa đáng mới tốt.

Cho dù sống lại thì khi đối mặt với người nhà, Khúc Thấm vẫn là người rât thích quan tâm này nọ.

Khúc Liễm vội gật đầu không ngừng, tỏ vẻ người hầu của mình đã thu thập tốt lắm rồi, các loại quần áo, trang sức đều cẩn thận cất vào hòm nên sẽ không để quên.

Khúc Thấm lúc này mới vừa lòng gật đầu, sau đó lại đến chỗ đệ đệ.

Khúc Liễm thấy nàng giống như một nữ đấu sĩ, đột nhiên phát hiện, tỷ tỷ tuy rằng đối với lần đến kinh thành này tâm trạng rất phức tạp, lại có chút thống hận, nhưng mà mỗi khi nói đến đi kinh thành thì tinh thần cũng tăng lên, cũng không biết tương lai sắp sửa sẽ đối mặt với cái gì nữa.

Bận rộn vài ngày, hết thảy đã chuẩn bị xong thì bọn họ rốt cục cũng xuất phát.

Biết bọn họ muốn vào kinh, những người có giao hảo với Khúc gia đều đến tặng lễ, tỷ muội song sinh Chúc Kiêm cũng đến tặng lễ vật cho hai tỷ muội Khúc Liễm.

Đến ngày xuất phát, Quý thị mang theo ba nhi nữ đến chào từ biệt Khúc lão phu nhân, mọi người đều đến Hạc Minh viện của lão phu nhâ, có Đại phu nhân, Tứ phu nhân, Tứ lão gia, còn có mấy huynh đệ tỷ muội nữa, đều tới tặng lễ vật chia tay, nhưng một lời cáo biệt cũng không hề nhắc tới.

Từ biệt người nhà, đoàn người liền xuất môn, còn có huynh đệ Khúc Trạch và Khúc Hạo tự minh đưa bọn họ đến bến tàu ngoại thành phủ Thường Châu.

Lần này bọn họ vào kinh là dùng quan thuyền của Khúc Đại lão gia, Khúc Đại phu nhân còn đưa cả danh thϊếp của Đại lão gia cho bọn họ mang theo, như vậy thì cũng sẽ an toàn hơn một ít, chỉ cần là người có ánh mắt thì sẽ không dễ sinh sự, so với thuyền của thương nhân thì an toàn hơn nhiều.

Quý thị mang hai nữ nhi lên thuyền, Khúc Loan thì đi cảm tạ Khúc Trạch của Khúc Hạo đã đến đưa tiễn.

Khúc Hạo hé khuôn mặt tròn tròn nhìn Khúc Loan, cảm thấy cực kỳ hâm mộ, nói: “Đợi đến mùa thu thì ta cùng với nương cũng sẽ vào kinh, đến lúc đó huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau đọc sách tiếp. Ngươi cần phải hảo hảo đọc sách nha, đừng để phồn hoa ở kinh thành che mờ mắt, không tìm được phương hướng mà bỏ bê sách vở. Phải biết rằng, Tam thẩm cùng hai vị tỷ tỷ sau này còn phải trông cậy vào ngươi đó. Nhưng là ngươi cũng không thể chỉ cắm cúi đọc sách, cả ngày giống như cô nương không ra khỏi cửa, thừa dịp mấy ngày này ngươi cũng nên quen thuộc với kinh thành đi, đợi đến khi ta vào kinh thì ngươi phải mang ta đi du ngoạn một phen đó...”

“A Hạo!” Khúc Trạch có chút khiển trách, cảm thấy đệ đệ càng nói càng kỳ cục. Khúc Loan cũng không phải vào kinh để chơi, hơn nữa lấy sự ổn trọng của hắn thì không cần người thúc giục hắn cũng sẽ cố gắng, chăm chỉ, không giống đệ đệ này của hắn bị mẫu thân chiều hư. Lại càng không nói đến nếu việc hôn nhân của Khúc Thấm sớm được định ra thì mùa thu bọn họ sẽ trở lại.

Khúc Hạo từ sau lưng huynh trưởng trộm hướng Khúc Loan nháy mắt ra hiệu, khiến Khúc Loan cảm thấy hơi buồn cười.

Hắn với Khúc Hạo tuổi gần nhau, lại cùng đọc sách ở tộc học, bình thường tiếp xúc cũng nhiều nên cảm tình tất nhiên là không cần bàn rồi, vậy nên Khúc Hạo mới có thể nói thoải mái mà không cần kiêng kị như vậy.

Chờ thuyền sắp khởi hành, Khúc Hạo thừa dịp Khúc Trạch không để ý, lại nói nhỏ bên tai Khúc Loan: “A Loan, ngươi còn nhớ hai vị công tử đến từ kinh thành tới chúc thọ Chúc lão phu nhân không? Chính là hai người họ Chu và họ Kỷ đó, cái vị Kỷ công tử lớn lên như ngọc, rất tuấn tú. Nghe nói mấy ngày này bọn họ cũng sẽ rời kinh, nếu mà bọn họ đi chậm thì không chừng các ngươi cũng có thể gặp được đấy.”

Khúc Loan có chút kinh ngạc, thấp giọng hỏi: “Huynh nói chính là bọn họ...Sao huynh biết được?” Tuy rằng Chúc gia đối với thân phận của Chu công tử và Kỷ công tử giữ kín như bưng, nhưng mà từ ngôn hành cử chỉ của bọn họ, cách nói năng khí độ, còn có thái độ cung kính của người Chúc gia thì ít nhiều cũng có thể đoán được thân phận của hai người họ bất phàm. Chỉ là, Khúc Hạo cùng bọn họ quen biết? Ngay cả hành trình của bọn hắn cũng đều hiểu?

Khúc Hạo cười hăc hắc hai tiếng, :”Ngươi đừng xem thường ta, việc ta biết còn nhiều lắm đây. Đến lúc đó nếu các ngươi gặp trên đường thì ngươi nhớ là phải nắm chắc cơ hội đó....Quên đi, nếu mà chủ động quá thì cũng không tốt, vẫn là kết giao thông thường đi.” Khúc Hạo sợ mình nghĩ ra cái chủ ý ôi thiu gì, vạn nhất chỉ dạy sai lệch cho Khúc Loan thì hai tỷ tỷ của Khúc Loan nhất định sẽ tìm cơ hội sửa trị hắn.

Đừng nhìn Khúc Liễm kiều kiều mềm mại mà lầm, đánh người không nhẹ đâu. Khúc Hạo là người bướng bỉnh, trước kia không ít lần giựt dây Khúc Loan trốn học, sau khi Khúc Liễm biết liền trực tiếp dẫn người đến đánh hắn, hắn đến giờ vẫn còn nhớ rõ bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn kia nện từng quyền đau đớn lên người mình. So sánh với Khúc Thấm lạnh lùng thuyết giáo, tuy rằng ngôn từ sắc bén nhưng mà còn tốt hơn Khúc Liễm trực tiếp động thủ.

Khúc Loan cũng không để lời nói của hắn trong lòng, chỉ cười cười. Thấy thời gian cũng không sai biệt lắm liền cùng bọn họ cáo từ.

Chờ hắn trở lại thuyền, vào khoang liền thấy nhóm bà tử đang chỉnh lí hòm xiểng, còn mẫu thân và hai tỷ tỷ thì đã vào khoang thuyền nghỉ tạm.

Khúc Loan đi thăm mẫu thân trước, sau đó lại đi nhìn hai vị tỷ tỷ. Vừa vào phòng Đại tỷ thì thấy hai vị tỷ tỷ đều ở đây, đang ngồi uống canh hạt sen bách hợp.

Thấy hắn lại đây, Khúc Thấm vội kêu hắn đến uống canh, cười hỏi: “Hai vị đường huynh đã nói gì vậy?”

Khúc Loan vừa uống canh, vừa trả lời: “Cũng không có gì quan trọng đâu ạ, chỉ là dặn dò đệ một vài chuyện, bảo để chiếu cô mọi người nhiều hơn.”

Khúc Thấm hơi nở nụ cười, không hỏi lại nữa.

Chờ sau khi uống xong canh, Khúc Thấm liền giục đệ đệ muội muội đi nghỉ tạm, lại nói với hắn: “Tuy rằng quan thuyền đi cũng ổn, nhưng mà không nên ở trên thuyền đọc sách, nếu không sẽ bị say xe đấy, đọc sách không thể vội nhất thời được.”

Khúc Loan tất nhiên là đồng ý.

Đợi đến trưa, Khúc Liễm ngủ trưa tỉnh lại thì có nha hoàn đến báo, Quý thị bị say tàu, may mắn Đại tiểu thư đã sớm chuẩn bị, sai người nấu trà chanh thì Quý thị mới không nôn nữa.

Khúc Liễm vội đến chô mẫu thân xem tình hình.

Cũng không nghĩ tới Khúc Thấm đã ở đây, đang ngồi trước giường Quý thị nói chuyện. Quý thị thoạt nhìn tinh thần có chút không tốt, sắc mặt có chút xanh xao, hiển nhiên thập phần không khỏe. Khúc Liễm nghĩ nghĩ, phát hiện hình như đây là lần đầu tiên mẫu thân đi tàu, lại không nghĩ tới bà sẽ bị say, lại nhìn Khúc Thấm chuẩn bị gì đó thì trong lòng hiểu rõ.

“Nương, người không sao chứ?” Khúc Liễm ngồi trên ghế nhỏ nha hoàn đưa đến, quan tâm hỏi.

Tinh thần Quý thị không tốt lắm, nói chuyện cũng mệt mỏi, “Ta không sao, ít nhiều cũng có trà chanh của tỷ tỷ ngươi nên mới không khó chịu như vậy nữa, sợ là qua mấy ngày nữa ta mới có thể thích ứng được. Các ngươi không cần lo lắng quá, ta sẽ rất nhanh khỏe lại thôi.” Nói xong, lại cảm thấy áy náy, cảm thấy để nữ nhi chiếu cô mình, khiến lòng nàng rất băn khoăn.

Khúc Liễm tuy rằng lo lắng, nhưng thấy Khúc Thấm lo lắng khắp nơi thì cùng kiềm chế muốn tự mình chăm sóc.