Chương 21: Suy đoán

Hôm sau, Thượng ma ma liền lên đường hồi kinh.

Vừa tiễn Thượng ma ma, Quý thị liền đi thỉnh an lão phu nhân, đem ý của Lạc lão phu nhân truyền lại cho Khúc lão phu nhân, hơn nữa còn muốn thông báo chờ qua lễ tắm Phật thì bọn họ sẽ vào kinh.

Khúc lão phu nhân cũng không kinh ngạc, lấy sự cường thế của Bình Dương Hầu phủ, năm đó còn có khả năng can thiệp vào hôn sự của Khúc Tam lão gia nên bây giờ nhúng tay hôn sự của Khúc Thấm cũng là bình thường. Khúc Thấm tuy là cô nương Khúc gia nhưng cũng là ngoại tôn nữ của Bình Dương hầu phủ, Lạc lão phu nhân yêu thương Khúc Thấm như vậy nên tất nhiên sẽ không bạc đãi nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Khúc lão phu nhân không khỏi thở dài.

Lão thái gia vẫn là đi quá sớm, nếu mà lão thái gia vẫn còn sống thêm mấy năm, có hắn giúp đỡ thì bây giơ cũng có thể nhập các mà không phải là một tiểu cửu khanh. Phương gia tuy có quan hệ thông gia, vẫn luôn cùng Khúc gia giúp đỡ lẫn nhau nhưng lão thái gia bọn họ còn đang ở trong Nội các, tiểu bối Phương gia phần lớn đều có cơ hội hơn sau khi Phương lão thái gia lui xuống, còn khúc Đại lão gia sợ không có cơ hội này.

Cũng bởi vì nhân khí Khúc gia còn nhỏ yếu nên mới khiến Bình Dương Hầu phủ cường thế như vậy, đến cả việc hôn sự của cô nương trong nhà cũng cần phải xem ý của Lạc gia.

Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong nháy mắt, Khúc lão phu nhân cười nói với Quý thị: “Như vậy rất tốt, lão Đại cùng Nhị thúc tổ đều ở kinh thành nên khi các ngươi đến đó thì cũng có người giúp đỡ một hai, Loan nhi cũng lớn rồi, nên ra ngoài nhìn nhiều hơn chút. Sau khi hôn sự của Thấm nha đầu được định ra thì các ngươi trở về cũng không muộn.” Khúc lão phu nhân xoay xoay chiếc vòng tay hạt châu làm từ gỗ tử đàn, lại nói thêm: “Nhưng mà tốt xấu gì thì Thấm nha đầu cũng là cô nương Khúc gia chúng ta, không thể để nàng chịu ủy khuất được.”

Quý thị cười gật đầu, biết lão phu nhân cho phép họ vào kinh thì trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng lão phu nhân là người mặc kệ mọi việc, nhưng mà là trưởng bối, nếu bà không đồng ý thì Quý thị đi cũng không tốt, dù sao thì bốn phòng Khúc gia tuy không cùng một mẫu thân, nhưng mà trên danh nghĩa vẫn là người một nhà.

Lại ngồi nói chuyện với lão phu nhân một lát liền nghe Khúc Đại phu nhân cùng Khúc Tứ phu nhân đến đây.

Hôn sự của Khúc Hàm xong liền đến lễ tắm Phật, cũng chính là mồng năm tháng tư. Theo hôn kỳ ngày càng đến gần, Khúc Đại phu nhân cũng ngày càng vội hơn, cả ngày đều vội vội vàng vàng giống như một con quay nên Khúc Tứ phu nhân cũng bị kéo đi hộ trợ, nhưng phải là Khúc Tứ phu nhân cam nguyện là được.

Hai người song song mà đến, tất nhiên cũng vì hôn sự của Khúc Hàm, lại gặp Quý thị đang ở đây. Khúc Đại phu nhân đã biết chuyện nên cũng không thấy kỳ quái, ngược lại là Khúc Tứ phu nhân thì nhịn không được liếc nhìn nàng nhiều lần, nhưng mà thấy bộ dáng Khúc Đại phu nhân thực bình tĩnh thì trong lòng không khỏi thầm suy xét.

***

Thu Uyển cư, Khúc Liễm đang kêu nha hoàn lấy tất cả hòm xẻng của nàng ra kiểm kê một lần nữa.

Làm một cô nương được dưỡng trong khuê phòng, Khúc Liễm ngoài trừ mỗi tháng lĩnh tiền tiêu vặt thì những thứ khác là được trưởng bối ban cho, vốn riêng của nàng ít đến đáng thương. Nàng tính ngân lượng hàng tháng, cũng được hơn mười năm, hơn nữa ngày lễ, Tết thì cũng được trưởng bối thưởng vàng, ngân lượng linh tinh nhưng cũng chỉ được một ngàn ba trăm hai mươi thôi, con số này so với một ít cô nương thế gia khác mà nói thì rất lớn rồi, đó cũng là vì năm rồi nàng theo tỷ tỷ vào kinh, đi chúc Tết cùng Bình Dương Hầu phủ nên mới được thưởng nhiều ngân lượng như vậy.

Lúc Quý thị gả đến đây thì cũng không có đồ cưới gì, vẫn là Khúc gia giúp đỡ đặt mua một ít. Tuy rằng những năm này nàng cũng có kế hoạch muốn để dành đồ cưới cho hai nữ nhi nhưng mà không bột đố gột nên hồ, chỉ trông chờ vào tiền bạc hàng tháng mà sản nghiệp trượng phu để lại thì tuy không phải lo về bạc hàng ngày nhưng cũng không có giàu có.

Kiểm kê bạc, lại kiểm tra lại trang sức thì Khúc Liễm cũng nắm rõ được tiền riêng của mình, không thể không cảm khái, mình so với Khúc Hàm, Khúc Thấm, Khúc Tịch thì thật sự là quá nghèo.

Khúc Hàm có Đại phòng, Khúc Thấm có Lạc phủ, Khúc Tịch có Tứ phòng, đều có thể giúp các nàng tích góp, so sánh với họ thì thật sự không ai có thể tích góp cho nàng.

Khúc Liễm biết đồ cưới rất quan trọng đối với nữ tử, lại nghĩ đến hiện tại mình mới có mười hai tuổi, ngày tháng vẫn còn dài nên cũng không cần gấp. Sau đó lại tìm tìm, liền tìm được một bộ trang sức bảo thạch mà lúc trước Đại phu nhân Bình Dương Hầu phủ thưởng cho mình, nàng tính đem bộ này làm đồ thêm trang cho Khúc Hàm.

“Cô nương, có muốn nô tỳ đi tìm hiểu một chút xem Ngũ tiểu thư thêm trang cho Đại tiểu thư cái gì không?” Bích Xuân săn sóc hỏi, chỉ sợ Khúc Liễm đưa cái gì đó keo kiệt, đến lúc đó lại mất mặt trước đám tỷ muội.

“Không cầm, Đại tỷ cũng biết tình hình của ta nên sẽ không trách đâu.” Khúc Liễm nàng mới không muốn phùng má giả làm người mập đâu.

Hai nha hoàn nghe xong liền nhìn nhau, chỉ có thể từ bỏ.

Khúc Liễm xem hết tiền riêng của mình liền để Bích Xuân, Bích Hạ đem đồ vật cất lại cẩn thận.

Khi Khúc Thấm đến đây thì thấy hai nha hoàn đang bận rộn, nhìn liếc qua liền hỏi: “Đang làm cái gì vậy?”

Khúc Liễm thấy nàng đến, liền tự mình rót trà cho nàng, cười khanh khách nói: “Đại tỷ sắp xuất giá rồi, đến lúc đó cũng phải thêm trang cho nàng, nên muội mới tìm xem có cái gì thích hợp không ấy mà.”

Sau khi nghe xong, Khúc Thấm lại không để việc thêm trang trong lòng, mà là đánh giá khuôn mặt tươi cười vui vẻ của muội muội, có chút đăm chiêu.

Nàng nghĩ đến Kỷ Lẫm cùng Chu Lang, nếu là Từ Sơn không có nhìn lầm, thì Kỷ Lẫm cùng Chu Lang đều chưa rời khỏi phủ Thường Châu.

Từ Sơn là quản sự mà mẫu thân thân sinh của Khúc Thấm để lại, hắn ta cũng giúp Khúc Thấm quản lí của hồi môn của mẫu thân Lạc thị. Có người của Lạc phủ can thiệp nên hồi môn của Lạc thị cũng sớm thuộc về Khúc Thấm, quản sự này cũng là nghe lệnh Khúc Thấm, Khúc Thấm cũng có thể sử dụng một ít người, có khả năng tìm hiểu tình hình bên ngoài giúp nàng.

Vừa rồi, lúc Từ Sơn mang sổ sách đến thì có nói với nàng việc hắn nhìn thấy Kỷ Lẫm ở phủ Thường Châu.

Khúc Thấm đối với chuyện của hai người Kỷ Lẫm cùng Chu Lang cực kỳ để tâm, qua sinh thần của Chúc lão thái quân mấy ngày nàng đã nghe Chúc Kiêm nói hai người họ đã cáo từ, rời khỏi Chúc gia, vốn tưởng rằng bọn họ muốn trở về kinh thành nhưng lại không nghĩ rằng họ vẫn đang ở phủ Thường Châu.

Trước không nói đến mục đích Kỷ Lẫm đến phủ Thường Châu lần này, mà Chu Lang, cũng không biết hắn đối với Chúc Kiêm có cái nhìn như thế nào. Có thể hay không, nếu Chu Lang vẫn giống đời trước, không nắm chắc thời cơ thì hắn và Chúc Kiêm vẫn vô duyên với nhau, còn không bằng hai người sau này không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Nhưng mà, từ chỗ muội muội, nàng biết được Kỷ Lẫm tặng muội ấy một miếng huyết ngọc thì nàng liền đối với việc Kỷ Lẫm đến phủ Thường Châu không khỏi có chút suy đoán.

Lúc này, Kỷ Lẫm hẳn là biết hắn cùng muội muội có hôn ước, cho nên mới đến phủ Thường Châu nhìn muội muội.

Kỷ Lẫm là người luôn có tính toán trước, nếu hắn không thích thì cho dù là bậc trược bối có định ra hôn ước cho hắn thì hắn cũng có biện pháp giải trừ. Nếu mà hắn thích ai thì ai cũng đừng hòng giải trừ hôn sự.

Nàng nhớ rõ đời trước đã nghe muội muội nói qua, kỳ thật Kỷ Lẫm trước đây cũng từng gặp gặp muội ấy, chính là khi phụ thân qua đời, lúc đó muội muội bị dọa sợ, mà Khúc gia ại đang loạn thành một đống nên nàng được Lạc gia đón đến kinh thành, cũng không có cha mẹ bên người, Quý thị lại không trông cậy được, đệ đệ mới hai tuổi nên cũng không có ai chú ý đến người nào. Nghĩ đến muội muội tuổi cũng nhỏ, hẳn là không nhớ được hắn.

Đây cũng coi như là duyên phận đi.

Có điều, tính huống lúc phụ thân qua đời là như thế nào thì cũng còn cần tìm người phụ ta bên người ông thì mới có thể hỏi rõ ràng được.

***

Hai thiếu niên mà Khúc Thấm đang thầm suy nghĩ, lúc này đang ở khách điếm trong phủ Thường Châu, ăn ngon uống tốt.

So sánh với Kỷ Lẫm cách mấy ngày đều đi bái phỏng Minh Phương đại sự thì Chu Lang phố lớn ngõ nhỏ đều đi qua, rất có bộ dáng đi du sơn ngoạn thủy, sau đó lại thuận tiện đi đến Chúc gia trong hẻm Song Đào, có ý đồ rình coi.

Hôm nay hắn nghe nói Kỷ Lẫm không có xuất môn liền hưng trí bừng bừng đi tìm hắn ta, liền tìm được Kỷ Lẫm đang nhàn nhã uống trà ở dưới giàn nho.

Thiếu niên ôn hòa đang đắm mình trong làn gió mát, tinh xảo lại còn trong trẻo, không giống người phàm chút nào.

“Huyên Hòa, ngươi tính bao giờ thì quay lại kinh thành?”

Kỷ Lẫm đang uống trà, hương thơm nồng đậm, lượn lờ trong không khí, cuốn lấy khứu giác của Chu Lang, hăn có thể cảm nhận được, trà này với trà hàng ngày bọn hắn uống thì hoàn toàn bất đồng. Hắn cũng không nói được đó là cảm giác gì nhưng mà khiến hắn nhịn không được uống một ngụm, uống xong chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhịn không được muốn uống tiếp.

“Qua lễ Tắm Phật đi.” Thanh âm Kỷ Lẫm ôn ôn hòa hòa, lại thêm bộ dáng cúi đầu uống trà khiến không gian càng thêm tú lệ, “Ta còn có chuyện muốn thỉnh giáo Minh Phương đại sư, trước khi đi thì tổ mẫu ta có nói, đến lễ Tắm Phật thì sao chép kinh thư dâng lên cung phụng ở Tế Minh tự, sau đó mới hồi kinh.”

Nghe đến Thục Nghi đại Trưởng công chúa phân phó thì Chu Lang không chút hoài nghi nào. Cúi đầu một lúc liền nhịn không được đỏ mặt, nói: “Huyên Hòa, ta hỏi ngươi, ngươi nói vị Tam tiểu thư Chúc gia như thế nào?"

“Ta lại chưa gặp qua, làm sao biết được?” Kỷ Lẫm lạnh nhạt nói.

Chu Lang có chút gấp gáp, vội nói: “Ta không phải hỏi ngươi cái này, ý ta là nếu ta thú nàng làm thê, ngươi nói xem....”

“Trữ Vương phi sợ là sẽ không đồng ý.” Kỷ Lẫm nói thẳng.

Chu Lang nhất thời im lặng, thừ người ngồi một chỗ.

Kỷ Lẫm cũng không để ý đến hắn, tiếp tục yên lặng uống trà, ánh mặt trời chiếu qua giàn nho tạo thành những vệt nắng loang lổ dưới nền đất.

Đột nhiên, Chu Lang nhảy dựng lên, “Ta nhất đinh phải tranh thủ một lần, nếu ngay cả tranh cũng không tranh thì còn xứng là nam nhân sao?”

Kỷ Lẫm nhìn về phía hắn, trong đôi mắt trong vắt như nhìn thấu mọi thứ, hơi hơi có nét cười.