Chương 7: Lock [1]

Nhìn chằm chằm vào cửa lớp, tôi thở dài.

[A25].

Chữ cái "A" tượng trưng cho tầng từ A đến E, và số "25" ám chỉ số lớp học.

Có lý do thì tôi mới thở dài.

Tôi biết lớp học này chứ.

Tất nhiên là tôi biết lớp học này. Đây là lớp học của nhân vật chính và các nhân vật khác đã ở trong tiểu thuyết của tôi. Rất nhiều kế hoạch và mưu mô từ các đối thủ ganh tị của nhân vật chính sẽ xảy ra trong lớp này.

Dù cho tôi không muốn dính líu gì nhiều đến dàn nhân vật chính đến mức nào đi nữa, bây giờ khi tôi thấy mình trong lớp này, tôi rất có thể sẽ bị cuốn vào dù muốn hay không.

"Yo, có vào hay không?"

Lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ là một giọng nói nữ tính cục súc.

Chậm rãi quay đầu lại, tôi nhất thời sững sờ.

Đẹp thôi sẽ không đủ để miêu tả. Đứng ngay trước mặt tôi là một cô gái trẻ với mái tóc ngắn màu nâu. Cô ấy có đôi mắt xanh pha lê, chiếc mũi nhỏ nhưng không quá nhỏ và khuôn mặt rất cân đối. Làn da trắng ngần không chút khuyết điểm cùng với vẻ ngoài xinh như búp bê khiến ai nhìn vào cũng phải xiêu lòng trước vẻ đẹp của cô ta. Cô ta có một cơ thể phát triển rất tốt, những chỗ cần phát triển đều rất phát triển và phong thái thanh lịch nhưng hơi kiêu kỳ càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ.

Hiện tại, đôi môi đỏ anh đào của cô ấy tỏ vẻ khó chịu khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tránh ra!"

Thấy tôi đang đờ đẫn nhìn cô ấy, cô ấy bực bội xô tôi sang một bên rồi bước vào lớp.

Nở một nụ cười chua chát, tôi lắc đầu.

"Đó là Emma đấy mọi người."

Một trong những nữ chính của cuốn tiểu thuyết. Emma Roshfield, con gái của thị trưởng thành phố Ashton, người cũng là Phó giám đốc của Hiệp Hội Liên Minh, và ông cũng là một chiến binh hạng S. Một trong những người quyền lực nhất trong lãnh thổ loài người hiện giờ.

Khi tôi thiết kế cô ấy, tôi đã tạo cô ấy theo theo phong cách "tomboy". Cô ấy đôi khi thô lỗ và thiếu kiên nhẫn, nhưng đôi khi cũng khá tốt bụng, khiến cô ấy trở thành một trong những nhân vật yêu thích của độc giả của tôi.

Mặc dù thực tế thì tôi đã biết là cô ấy rất xinh đẹp, nhưng khoảnh khắc tôi nhìn vào cô ấy tôi đã bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp hút hồn ấy. Ngay cả trong thế giới trước đây, tôi cũng chưa từng thấy ai đó xinh đẹp như vậy.

Nhìn bóng dáng cô ấy bước vào lớp, tôi không khỏi ngưỡng mộ cô ấy. Ngay cả những nữ diễn viên nổi tiếng mà tôi nhìn thấy trên TV cũng sẽ cảm thấy xấu hổ nếu so với Emma.

Tôi mất vài giây để suy nghĩ rồi mỉm cười cay đắng.

Tôi bị cái quái gì thế?

Một thằng đàn ông 32 tuổi mà bị mê hoặc bởi một đứa trẻ 16 tuổi à?

Tôi bắt đầu cảm thấy đồng cảm với tất cả các nhân vật chính isekai trong đống tiểu thuyết ngoài kia, những người trải qua điều tương tự.

Vì tôi được đầu thai vào một cơ thể trẻ hơn, vẫn còn ở tuổi thiếu niên, tôi không thể kím được cảm giác gì gì gì gì đó khi nhìn Emma vô cùng xinh đẹp kia.

Tôi nghĩ rằng quan niệm sai lầm lớn nhất của các độc giả về các nhân vật chính trong mấy bộ isekai là họ thường cho rằng chỉ vì mấy nhân vật chính đã già cả sức yếu nên không còn ham muốn gì nữa.

Bạn phải hiểu rằng những người lớn tuổi không phải là mấy ông sư thầy không có ham muốn tìиɧ ɖu͙© đâu, trên thực tế, lý do duy nhất khiến ham muốn tìиɧ ɖu͙© của họ giảm theo thời gian là do cơ thể của họ già đi thôi. Chả có liên quan gì đến tâm lý của họ hết.

Vậy hãy thử đặt bạn vào vị trí của tôi đi, người đã được đầu thai vào một cơ thể đang có đống hốc-môn tuổi dậy thì xem.

Phản ứng của tôi là hoàn toàn dễ hiểu chứ bộ.

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là tôi thực sự yêu Emma đâu nha. Tôi chỉ choáng váng trước vẻ đẹp của cô ấy thôi.

Ý tôi là, một, việc cô ấy 16 tuổi là đã chả ổn với tôi rồi, và thứ hai, cô ấy là một trong những nhân vật nữ chính sau này yêu nam chính, mắc quái cô ấy lại bị thu hút bởi một kẻ không hề xứng đáng như tôi?

"huuu"

Hít một hơi, tôi từ từ mở cửa bước vào lớp.

Nhìn vào lớp học, tôi nhận ra nó đẹp không tì vết vì nó gần như lấp lánh.

Lớp học được chia thành hai dãy giảm dần và mỗi dãy có một ghế có thể thu vào mà một người có thể ngồi được.

"Mình nên ngồi ở đâu nhỉ?"

Khi tôi nhìn quanh lớp để tìm một chỗ ngồi, sự chú ý của tôi ngay lập tức đổ dồn về phía hai người.

Ngồi ở hàng cuối cùng bên phải là một thanh niên tóc vàng với đôi mắt xanh lục trong veo và khuôn mặt trang nghiêm. Mái tóc hơi dài của cậu ấy nhẹ nhàng buông xoã trên bờ vai rộng, và cái cằm hoàn hảo nam tính của cậu ấy dường như được điêu khắc bởi một bậc thầy nghệ nhân.

Đôi lúc có thể thấy vài cô gái lén nhìn vào khuôn mặt điển trai của cậu ấy khi họ ngượng ngùng đỏ mặt và quay đầu đi bất cứ khi nào ánh mắt họ chạm nhau.

Jin Horton.

Đối thủ của nhân vật chính.

Là thừa kế của gia đình Horton hiện đang sở hữu phần lớn cổ phần của bang hội lớn thứ hai trong lãnh thổ nhân loại, Bang ‘Starlight’.

Chắc cũng có thể nói cậu ta là một trong những kiểu nhân vật thiếu gia kiêu ngạo điển hình.

Tôi nghĩ khi nhìn cậu ta từ khóe mắt. Có thể thấy rõ thái độ trịch thượng một cách sinh động qua cách cậu ta coi thường hầu hết tất cả mọi người trong lớp.

Sinh ra đã ở vạch đích, và có được bất cứ thứ gì cậu ta muốn, nên chả trách sao tính cách của cậu ta trở nên như vậy.

Nhưng đừng hiểu lầm, mặc dù nghe như một nhân vật phản diện, nhưng cậu ta thực sự là một phần của dàn nhân vật chính.

Chỉ sau khi tôi thực hiện một số điều chỉnh cho tính cách nhân vật của cậu ấy, cậu ấy mới bắt đầu trở thành một nhân vật được độc giả hâm mộ yêu thích.

Bây giờ thì cậu ta có thể là một nhân vật phản diện, nhưng rồi khi cốt truyện càng tiến triển thì nhân vật của cậu ta trải qua một loạt các trở ngại mới, và cậu ta bắt đầu trưởng thành và tính cách từ từ trở nên dễ chịu hơn.

Cũng thu hút hầu hết sự chú ý của cô gái, ngồi trước mặt cậu ta là một người đẹp body siêu chuẩn như với ngoại hình của Emma, và thu hút phần lớn ánh nhìn của các chàng trai khác. Mái tóc đen bóng mượt của cô ấy, được kẹp lại bằng một chiếc kẹp tóc nhỏ, dài đến tận eo. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế không cần trang điểm tạo nên một vẻ đẹp tự nhiên và ngây thơ khiến bất cứ ai ở gần cô ấy đều muốn bảo vệ cô ấy.

Lờ tất mọi người đang cố gắng nói chuyện với mình, cô gái trẻ tập trung đọc sách. Xung quanh cô có một bầu không khí lạnh lùng và xa cách khiến cô vô cùng khó gần.

Amanda Stern.

Con gái của Edward Stern. Chủ bang hội ‘Demon Hunter’, bang mạnh hàng đầu hiện tại lãnh thổ nhân loại.

Giống như Jin, cô cũng sinh ra đã ở vạch đích, nhưng không giống như cậu, cô ấy không trở nên kiêu kỳ. Trên thực tế thì cô ấy hoàn toàn trái ngược với Jin, cô ấy lịch thiệp, thông minh và đôi khi rất tốt bụng. Bất cứ khi nào nhân vật chính gặp khó khăn, cô luôn tìm mọi cách để giúp đỡ cậu ta.

Tuy nhiên, nếu tôi phải chỉ ra một khuyết điểm ở cô ấy, thì đó chính là việc cô ấy rất lạnh lùng. Lạnh như Bắc Cực vậy.

Sinh ra trong một gia đình danh giá như vậy, cô không còn cách nào khác ngoài việc tìm hiểu và buộc phải chịu đựng mọi âm mưu tâm đồ nhắm vào gia đình mình. Thông thường, cô ấy sẽ bị nhắm đến bởi các bang hội hoặc tổ chức khác để họ có thể lợi dụng cô ấy làm đòn bẩy.

Vì cô ấy thường xuyên chứng kiến với những âm mưu và hành động như vậy, cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trưởng thành sớm hơn những người bình thường khác, tạo nên tính cách lạnh lùng kia.

Thấy cô ấy xa cách như vậy, tôi chỉ lắc đầu và tìm một chỗ ngồi.

Liếc nhìn xung quanh vài giây, tôi quyết định ngồi xuống hàng ghế thứ hai bên trái. Càng xa đám nhân vật chính càng tốt.

Thề là tôi sẽ không tương tác với bọn họ đâu.

Tôi sẽ ngồi đây như một thằng NPC trong game và giả vờ là không khí.

Tại sao?

Đơn giản thôi. Dàn nhân vật chính là nam châm hút tai họa theo đúng nghĩa đen luôn!

Bất cứ chuyện gì cũng sẽ trở xấu nếu ở cùng họ. Tôi đếch quan tâm! Tôi ở đây để sống chứ không phải để chết.

Chà, ngay cả khi tôi mà cố gắng tương tác với họ thì rất có thể tôi sẽ bị lờ đi thôi.

Hiện tại là 7:30 sáng và lớp học sẽ bắt đầu lúc 8:00

Thấy rằng tôi có 30 phút rảnh rỗi trước khi lớp học bắt đầu, tôi gối đầu lên cánh tay và nhắm mắt lại.

Tôi đã đến học viện một giờ trước rồi.

Khi tôi quay trở lại từ dãy núi Clayton, lúc đó đã 6:45 sáng và vì không thể bỏ tiết nên tôi đã tắm nhanh, mặc đồng phục mới và vội vã đi về phía lớp.

Thành thật mà nói, tôi kiệt mẹ sức rồi.

Tôi đã không ngủ trong suốt gần 24 giờ, và thành thật mà nói, tôi thậm chí không biết liệu mình có thể mở mắt trong giờ học nỗi hay không.

May mắn thay, hôm nay là buổi định hướng nên họ sẽ không nên nói nhiều, điều này rất hợp với tôi.

"Chú ý này!"

Khi tôi đang ngủ ngon trên bàn, một giọng nói lớn vang lên khắp lớp đánh thức tôi.

Khi tôi mở mắt ra, giáo viên đang đứng sau bục và nhìn vào lớp.

"Hôm nay là ngày đầu tiên của cô cậu, nên không có gì đặc biệt cả, nhưng tôi mong các cô cậu sẽ không chểnh mảng trong khoảng thời gian ngắn này. Làm thế nào mà mấy cô cậu có thể mong đợi tốt nghiệp khỏi đây nếu suốt ngày cứ chây lì thế?"

- Đùng

Đập tay lên bàn, một làn sóng xung kích nhỏ lan truyền khắp lớp học. Ngoài Emma, Jin, Amanda và một vài học sinh khác, tất cả mọi người trong lớp đều bị đẩy lùi lại, kể cả tôi.

"Sẽ không có chuyện ai được phép lười biếng trong lớp học của tôi!"

Quét mắt toàn bộ lớp học, đôi mắt cô ấy dừng lại ở Emma, Jin và Amanda, và một vài người khác có thể chịu được sóng xung kích của cô ấy. Nếu nhìn kỹ, bạn có thể thấy chút hài lòng trên khuôn mặt cô ấy khi cô ấy nhìn bọn họ.

Đặt cả hai tay lên bục, cô nhìn xuống lớp.

"Bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu với phần giới thiệu bản thân. Tôi là Donna Longbern, giáo viên của bạn trong năm nay và có thể sẽ là những năm tới trong tương lai."

Cái tên đó, tôi biết chứ.

Tất nhiên, tôi biết rồi. Cô ấy là một trong những nhân vật mà tôi dành nhiều thời gian để thiết kế nhất. Cô ấy trông giống hệt như tôi tưởng tượng.

"Phù thủy tai ương, Donna Longbern"

Tôi lẩm bẩm khi cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập điên cuồng của mình.

Mái tóc đen của cô nhẹ nhàng xõa dọc vai dừng lại ngay trên cặp mông nhô cao như một quả đào chín mọng. Cơ thể quyến rũ có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào phát điên, hút hồn mọi nam sinh trong lớp khiến trái tim họ sôi sục điên đảo.

Nhưng điều thực sự nổi bật nhất ở cô ấy, không phải là vóc dáng của cô ấy, mà là đôi mắt tím huyền ảo của cô ấy khiến nhiều người mất tự tin nếu họ nhìn vào chúng quá lâu.

Từ khi còn trẻ, cô đã luyện tập một nghệ yểm bùa cực kỳ hiếm có, khiến cô trở nên cực kỳ quyến rũ với những người khác giới, cũng như ác quỷ.

Điều khiến cô ấy đặc biệt đáng sợ là cô ấy hoàn toàn có thể lật ngược thế trận bằng cách khiến phe địch tự tiêu diệt nhau.

Hiện tại, cô chỉ mới 28 tuổi, còn khá trẻ nếu tính đến thời điểm hiện tại, con người đã sống tới 200 tuổi, hơn gấp đôi so với trước khi xảy ra đại tận thế.

Mỗi nhất cử nhất động của cô đều vô cùng quyến rũ, và nếu muốn, cô có thể biến bất kỳ đứa con trai nào trong lớp thành con rối theo ý mình. Ngay cả khi đứng trước bục giảng, mọi cử động của cô đều thu hút ánh nhìn của mọi nam sinh trong lớp. Ngay cả Jin cũng không phải là một ngoại lệ khi mặt cậu ấy cũng trở nên đỏ bừng.

Còn tôi thì sao?

Tôi cửng luôn.

Cũng may cho tôi là tôi giấu kỹ không ai thấy, nếu không tôi chết vì bách nhục xuyên tâm quá.

Nhưng biết sao giờ. Cô ấy thực sự là hiện thân của những ham muốn tìиɧ ɖu͙© của tôi.

Tất nhiên, tôi sẽ không ngu ngốc đến mức tán tỉnh cô ấy. Cô ấy không chỉ mạnh mẽ mà còn thực sự là một thành viên cấp S của hiệp hội liên minh, và xếp hạng 156 trong bảng xếp hạng Anh Hùng.

Hơn nữa, cô ấy có khá nhiều người xin một tay cầu hôn. Tán tỉnh cô ấy chả khác quái nào tự sát hết.

"Tôi chắc rằng tôi không cần phải nói thêm gì về mình, vì hầu hết các cô trò có thể đã biết về tôi rồi."

Donna bình tĩnh nói khi nhìn quanh lớp.

Cô dường như đã quen với phản ứng của các cậu nhóc ở đây, nên cô giả vờ không biết gì trước khuôn mặt đỏ bừng của họ.

"Vì đây là ngày đầu tiên của các trò nên tôi sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của mấy đứa. Tôi có thể thấy một số người trông có vẻ khá mệt mỏi trong lớp học. Có lẽ họ ngủ không đủ vì quá phấn khích hoặc họ luyện tập cả đêm, nên ngày đầu sẽ ngắn thôi."

Một thiên thần giáng trần

Cô ấy là một thiên thần được gửi đến từ địa đàng hả.

Tôi đã mắc tội lớn rồi. Làm sao tôi có thể có những suy nghĩ dơ bẩn về một thiên thần thánh thiện như vậy?

Cô ấy thậm chí có thể biết tôi đã kiệt sức như thế nào và đang cố gắng quan tâm đến tôi và những người khác.

A di đà phật.

Thiện tai.

"Được rồi, việc đầu tiên, chúng ta sẽ điểm danh lớp."

Lấy ra một máy tính bảng nhỏ, cô nhanh chóng gọi tên

"Hạng 1750, Ren Dover"

Nghe thấy tên tôi, tôi hăng hái giơ tay và nói

"Có mặt!"

Gật đầu cô ấy tiếp tục

"Hạng 1232, Troy Morrison"

"Có mặt!"

"Hạng 845, Julius Halfwing"

"Có mặt!"

"..."

"..."

Cô ấy đang đọc tên theo thứ tự xếp hạng tăng dần, phải không nhỉ...

Khi cô ấy đọc những cái tên trong danh sách, tôi chợt nhận thấy thứ hạng ngày càng cao hơn. Và vì tôi là người đầu tiên cô ấy gọi, nên có thể cho rằng tôi là người yếu nhất trong lớp.

Tôi nên nhận ra điều này trước đây. Thở dài một tiếng, tôi ngồi phịch xuống bàn và lặng lẽ đợi cô ấy đọc hết tên.

"Hạng 15, Emma Roshfield"

"Có mặt"

"Hạng 12, Timmothy Bartman"

" Có mặt"

"Hạng 8, Amanda Stern"

" Có mặt"

"Hạng 5, Han yufei"

" Có mặt"

"Hạng 3, Jin Horton"

" Có mặt "

"Hạng 2, Melissa Hall"

" Có mặt "

"Hạng 1, Kevin Voss"

"..."

"Hạng 1, Kevin Voss"

Nhướng mày, Donna nhìn quanh lớp và hỏi lại một lần nữa

"Hạng 1 Kevin Voss có trong lớp học không?"

Một bầu không khí im lặng tuyệt đối. Thậm chí không thể nghe thấy tiếng ghim.

Mọi người nhìn xung quanh, nhưng tất cả đều lắc đầu.

Nhìn vào máy tính bảng của mình, Donna cau mày. Ngay khi cô định gạch tên Kevin ra khỏi danh sách, cánh cửa lớp từ từ mở ra.

Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện ở ngưỡng cửa, và ngay lập tức sự chú ý của cả căn phòng đổ dồn vào cậu ta.

Tóc đen ngắn, mắt đỏ đậm, cơ hàm vạm vỡ và thân hình tráng kiện. Toàn bộ sự hiện diện và hào quang của cậu ta giống như một thanh kiếm mới rèn từ lò luyện ra, với nét mặt sắc sảo đe dọa chém bay bất cứ thứ gì cản trở đường đi của cậu ta. Vẻ ngoài của cậu ấy sánh ngang với Jin Horton, người có thể được coi là một trong những nam thần toàn học viện, và ngay lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết các cô gái trong lớp.

"Xin thứ lỗi cho sự chậm trễ của em. Em đã gặp một tai nạn nhỏ trước khi đến đây, vì vậy em đã không thể đến kịp giờ."

Cúi đầu một cái, mắt cậu không rời khỏi mắt Donna.

Nhìn thoáng qua Kevin, Donna không khỏi choáng váng trước thái độ dửng dưng của cậu ta đối với cô, người đã đang tập quyến rũ thuật 4 sao cực kỳ hiệu quả.

"Thú vị đấy."

Nở một nụ cười nhỏ, cô ấy gật đầu

"Tốt lắm, tìm một chỗ và ngồi xuống đi"

"Cảm ơn cô."

Gật đầu, Kevin đi về phía hàng đầu tiên bên phải lớp học và ngồi xuống.

"Huuu"

Thở dài một tiếng, tôi cay đắng lắc đầu.

Đó là nhân vật chính đấy.

Dù cậu ấy có làm gì đi nữa thì cũng không ai trách mắng gì cậu ta vì cậu ta vừa đẹp trai lại vừa có năng lực tốt nữa.

Thế giới này chẳng công bằng gì hết.

Nếu tôi là người đến muộn, có lẽ bây giờ tôi đã bị tế sống nãy giờ.

Mà thôi, dân đen làm gì so được với hào quang nhân vật chính.