Chương 6: Kiếm Thuật [2]

"Hộc ... Hộc ... Hộc"

Với đôi mắt đỏ ngầu, tôi tiếp tục đi xuống dây.

Tôi không biết tôi đã ở đây bao lâu, nhưng tôi đoán ít nhất đã hai ngày trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu đi xuống dây này.

Bàn tay nổi đầy vết phồng rộp bắt đầu chảy máu khắp dây thừng, để lại một vệt đỏ dài cả dây. Các cơ của tôi bị co thắt mỗi phút khiến tôi suýt buông khỏi sợi dây trong một vài trường hợp.

Cảm giác như thể tôi đã quay trở lại quá khứ, lúc mà tôi chỉ biết gõ bàn phím một cách đơn điệu mà không có mục đích.

Tôi cứ tiếp tục đi xuống mãi, cho đến khi ý thức về thời gian và lý trí mờ nhạt dần. Ngay cả cơn đau cũng từ từ giảm xuống khiến tôi có cảm giác như mình là robot vậy.

Đáng buồn thay, robot thì sẽ hết pin. Và đó chính xác là những gì đang xảy ra với tôi.

Tầm nhìn của tôi ngày càng mờ đi và tay tôi dần mất đi khả năng nắm lấy sợi dây.

...

Có vẻ như tôi đã chết một lần nữa rồi thì phải?

Thật kỳ lạ là nó không giống như cái chết đầu tiên của tôi, lúc đó tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn vô tận.

Lần này, một cảm giác ấm áp bao trùm khắp cơ thể khiến tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng. Cảm giác như thể tôi nằm trong lòng mẹ, dưới sự nuôi dưỡng và bảo vệ không ngừng của mẹ. Không tệ lắm nhỉ....

-Dong! -Dong! -Dong!

Đột nhiên tôi nghe thấy âm thanh lớn của tiếng chuông, khiến đầu óc tôi quay cuồng và mắt tôi mở to.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Đột ngột ngồi thẳng dậy, tôi thấy cơ thể mình ướt đẫm mồ hôi. Sờ sờ sờ soạng cơ thể mình, tôi nhận ra mình đang ở trên một chiếc giường nhỏ với ga trải giường ẩm ướt vì mồ hôi. Nhìn xuống tay, tôi không thể thấy bất kỳ vết thương nào do leo xuống dây cả.

Liếc nhìn xung quanh, cuối cùng tôi cũng để ý đến không gian xung quanh mình. Tôi đang ở trong một căn phòng nhỏ, trông có vẻ như là sàn trải chiếu tatami của Nhật Bản. Căn phòng khá trống trải, ngoài chiếc bàn trà nhỏ và chiếc đồng hồ cổ lớn liên tục vang lên ở góc phòng thì không hề có đồ đạc nào khác.

"Tỉnh rồi hả nhóc?"

"Huh?"

Ngửa đầu sang phải, nơi phát ra giọng nói là một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh bàn trà đang chuẩn bị một ít trà. Những cử động vô tư và phong thái điềm tĩnh của ông khi pha trà hòa quyện với khung cảnh yên tĩnh xung quanh.

Hương thơm từ trà bao trùm khắp căn phòng khiến tôi cảm thấy rất thư giãn trong giây lát. Nhưng không được bao lâu, tôi lập tức nhảy ra khỏi giường và cảnh giác nhìn người lạ trước mặt.

Ông ta có mái tóc đen tuyền, đôi mắt đen sâu thẳm, và khuôn mặt nghiêm nghị nhưng lại rất nhân hậu.

"Thư giãn đi nhóc, ta sẽ không làm gì cậu đâu"

"Ông là ai?"

Tôi thận trọng hỏi mà không lờ là cảnh giác.

Nếu mà tôi đã cảm nhận được ông ta thì tôi đã không cảnh giác cao như bây giờ.

Là một bậc thầy.

Ông ấy chắc chắn là một bậc thầy vượt xa cấp độ hiện tại của tôi.

Chỉ ai đó ở cấp hoàn toàn cao hơn tôi thì mới có thể đột nhiên xuất hiện từ hư không mà tôi không nhận ra.

Siết nắm tay, người đàn ông trung niên có vẻ ngoài nghiêm nghị nhìn tôi và nói "À! Đúng rồi! Ta vẫn chưa tự giới thiệu về mình nhỉ?" Nhẹ nhàng mỉm cười, ông ấy đưa tay phải về phía tôi "Rất vui được gặp cậu, tên ta là Toshimoto Keiki"

Ngay lập tức đồng tử của tôi giãn ra, và miệng tôi chùng xuống.

"N-Nhưng n-nhưng mà sao thế được? Ông vẫn chưa chết sao!"

Tôi lắp bắp và cơ thể tôi run lên khi tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

"Này nhóc, đừng như vậy chứ."

Cười khổ trước phản ứng của tôi, Đại sư thầy Keiki bình tĩnh đặt ấm trà xuống và thổi vào tách trà trên tay.

"fuuu ... Đúng về mặt lý mà nói thì ta có thể được coi là đã chết nhưng ... ai đó đã đột nhập vào nhà ta, và đánh thức linh hồn vương vấn mà ta đã để lại khi qua đời."

"L-linh hồn vương vấn ư!"

Khi một bậc thầy đạt đến một cấp bậc nhất định, họ có thể học một kỹ thuật cổ xưa của Trung Quốc được gọi là {Phân tách linh hồn}. Mục đích chính của nó là tách một phần linh hồn và đưa nó vào một vật thể bất kỳ nào đó, cho phép một người khác có thể tương tác với người thi triển thuật trong thời gian ngắn. Tóm cái quần lại thì, về cơ bản nó là một bản ghi âm trực tiếp mà bạn có thể tương tác được với nó ấy.

Nó không có sức mạnh tấn công nào cả, nó chỉ có tác dụng kế thừa ký ức của người thi triển thôi chứ ngoài ra thì không có tính năng đặc biệt nào khác.

Biết được điều này, tôi cố gắng lấy lại tinh thần.

"Khụ ... Xin lỗi về điều đó."

Buồn cười vì hành vi lạ thường của tôi, Đại sư thầy Keiki bật cười sảng khoái. "Hahahaha đừng lo, ta cũng biết kiểu gì cũng sẽ có người tìm ra nơi an nghỉ của ta mà thôi."

"Ren"

"Hửm?"

Bối rối. Đại sư thầy Keiki nhướng mày nhìn tôi đang đưa tay ra.

"Tên cháu là Ren. Ren Dover"

"A! Đúng rồi! Thật là thô lỗ quá, ta vẫn chưa hỏi tên của cậu ... rất vui được gặp cậu, Ren!"

Nắm chặt tay tôi, cả hai chúng tôi nhìn nhau và bắt tay nhau.

"Vui lòng ngồi xuống đi."

Ra hiệu cho tôi ngồi xuống bên cạnh bàn trà, Đại sư thầy Keiki lấy ấm trà sứ và đổ đồ ướng trong đó ra.

"Trà xanh hay trà đen?"

"ehmm ... chắc trà xanh đi ha."

Khẽ mỉm cười, Đại sư thầy Keiki cho lá trà vào bình ủ và từ từ đổ nước nóng vào bên trong bình.

Nhìn mặt nước dần dần tối đi, đại sư thầy Keiki thở dài buồn bã và một vẻ hoài cổ hiện lên trên khuôn mặt ông.

"Cậu biết đấy, ta cũng đã từng trẻ và bồng bột như cậu... trong thời của ta, ta sống ở một đất nước được gọi là Nhật Bản. Đó là một trong những nơi đẹp nhất trên thế giới. Nhật Bản có những ngọn núi cao và đẹp với những con suối màu hồng đẹp đẽ do hoa anh đào rơi xuống, và thức ăn thì tuyệt vời cùng bầu trời đầy sao đầy mê hoặc ... một số thậm chí khẳng định gọi nó là thiên đường trên trái đất nữa cơ đấy."

Nhìn thấy đại sư thầy Keiki hồi tưởng về quá khứ của mình, tôi lập tức ngồi thẳng dậy và chú ý lắng nghe những gì ông ấy đang nói.

Hơn cả việc tôi muốn biết thêm về quá khứ của ông ấy, điều mà tôi đã thừa biết, tôi muốn tập trung chú ý và tỏ ra quan tâm hết lòng với ông vì sự tôn trọng của tôi dành cho ông ấy.

Mặc dù ông ấy có thể là một nhân vật hư cấu mà tôi đã viết ra, nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa.

Ông ấy không còn là một nhân vật hư cấu nữa, và thế giới này không còn là một cuốn tiểu thuyết nữa. Tất cả điều này là có thật ... và người đàn ông trước mặt tôi là Đại Sư Thầy Keiki, một chiến binh huyền thoại đã hy sinh mạng sống của mình vì an nguy của hàng triệu người.

Nhìn lên trần khi hồi tưởng lại quá khứ của mình, đại sư thầy Keiki nở một nụ cười buồn và bi thảm.

"Trước khi xảy ra đại tận thế, ta có một người vợ và một cô con gái xinh đẹp. Hồi đó ta là huấn luyện viên Kendo và dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng ta đã rất hạnh phúc. Một cuộc sống đơn giản nhưng đầy đủ."

"Nhưng ... rồi tấn bi kịch bỗng dưng ập đến bất thình lình. Những trận động đất lớn khủng khϊếp đã nhấn chìm Nhật Bản và tạo ra sóng thần ở khắp mọi nơi. Một sự hỗn loạn hoàn toàn khi người dân thiệt mạng và nhà cửa bị cuốn mất. Thế giới mà chúng ta từng biết bắt đầu sụp đổ. May mắn thay vào thời điểm đó, vợ ta và con gái ta đang đi máy bay cùng ta bên ngoài Nhật Bản, nên chúng ta tương đối không bị ảnh hưởng bởi thảm họa, nhưng... "

Đột nhiên, Đại sư thầy Keiki siết chặt tách trà mà ông đang cầm chặt, khuôn mặt ông bừng bừng cơn thịnh nộ.

"Sau đó đại tận thế thứ hai đã xảy ra!"

Hít một hơi thật lớn, ông cố gắng bình tĩnh lại trước khi tiếp tục.

"Những sinh vật khổng lồ màu đen với đôi cánh giống dơi và cặp sừng sắc nhọn xuất hiện từ những cánh cổng bí ẩn mọc lên khắp nơi trên thế giới. Lúc đầu, chúng không làm gì cả, chúng chỉ bay trên không và bình tĩnh quan sát chúng ta như một loại chuột bạch trong phòng thí nghiệm. Cho đến tận ngày nay, ta vẫn nhớ ánh mắt kiêu ngạo và nụ cười rùng rợn của chúng khi chứng kiến chúng ta chìm trong nỗi tuyệt vọng "

Với đôi tay run rẩy, Đại sư thầy Keiki nhìn thẳng vào tôi.

Mặc dù ông chỉ là một phần ý thức còn sót lại, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng nỗi buồn và nỗi thống khổ ẩn sâu trong đôi mắt ông, những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông.

"Ngay khi bọn chúng cho rằng chúng ta là chủng loài yếu kém".

Chén trà càng rung lắc dữ dội hơn và vẻ mặt nghiêm nghị của ông đã hoàn toàn sụp đổ khi nhiều nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt.

"B-Bọn c-chúng đã tước đoạt vợ con ta khỏi ta..."

Với cơ thể run rẩy, đại sư thầy Keiki, không, Toshimoto Keiki, một người cha và cũng vừa là một người chồng đã để những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt mình khi ông khóc thương cho những người thân của mình.

Nhìn người đàn ông với có vẻ ngoài yếu ớt gục ngã trước mặt, tôi chỉ im lặng và kiên nhẫn đợi ông ấy nguôi ngoai. Một chút đau đớn ập dâng lên trong ngực tôi, như một phần trong tôi cảm thấy phải chịu trách nhiệm về tấn thảm kịch mà người đàn ông này đã phải chịu đựng.

Lau mắt, đại sư thầy Keiki đứng dậy và bình tĩnh đi về phía tôi.

"Xin lỗi vì để cậu thấy cảnh tượng này."

"Không, cháu hiểu mà."

Tôi lắc đầu và cũng đứng dậy

Nhìn chằm chằm vào mắt nhau trong vài giây, đại sư thầy Keiki đột nhiên mỉm cười và vỗ vai tôi.

"Tốt, xem ra vận may của ta cũng không tệ lắm."

Đi ngang qua tôi, ông ấy trượt shoji (cửa kiểu Nhật) và bước ra ngoài phòng và ra hiệu cho tôi đi theo.

"Theo ta."

Ngay sau khi tôi rời khỏi phòng, tôi rất kinh ngạc khi thấy một khu vườn đẹp không thể miêu tả bằng lời đang đứng trước mặt tôi. Tôi cảm thấy hụt hơi đột ngột khi đứng ngây ra đó, bị mê hoặc bởi khung cảnh.

-Tak! -Tak! -Tak!

Những ngọn cỏ xanh tốt bao phủ xung quanh khu vườn đầy sức sống và ở giữa nó là một hồ nước lớn trong suốt, nơi những chú cá Koi với nhiều kích cỡ khác nhau đang tự do bơi lội trong đó. Các loài chim tự do dạo chơi và ríu rít trên bầu trời xanh không một gợn mây, và thỉnh thoảng bạn sẽ nghe thấy âm thanh lặp đi lặp lại nhưng đầy thư thái của đài phun nước bằng tre được trồng trong vườn.

Càng dạo quanh khu vườn, tôi càng bị mê hoặc bởi cảnh vật xung quanh.

Đến gần ao, tôi có thể nhìn thấy những con cá chép Nhật Bản có màu sắc khác nhau từ đỏ và trắng hơi lấp ló trên mặt nước như thể chúng nhận biết được sự hiện diện của chúng tôi.

Ở giữa ao là một hòn đảo nhỏ được nối với nhau bằng một cây cầu gỗ nhỏ.

Bước qua cầu, một lần nữa hơi thở của tôi như bị hút đi.

Một cảnh quan tuyệt đẹp thu nhỏ, tất cả được bố cục gọn gàng.

"Một khu vườn thiền."

"Thật tuyệt phải không?"

Ngồi thoải mái gần vườn thiền, đại sư Keiki vẫy tay giục tôi ngồi xuống bên cạnh.

"Đúng thật..." Tôi đáp khi ngồi xuống đất bên cạnh ông ấy.

Cả hai chúng tôi đều im lặng và bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khu vườn thiền trước mặt. Nó thật kỳ lạ, nhưng đồng thời cũng rất thư giãn.

"Cậu biết đấy, ta đã thực sự ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu..."

Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là đại sư thầy Keiki, người với nụ cười luôn nở trên môi tiếp tục nhìn vào khu vườn trước mặt.

"Kể từ khi ta qua đời, chưa có ai từng đến nơi này, và đúng thật là như vậy, vì ta đã chắc chắn rằng sẽ che giấu nơi này khỏi con mắt tò mò của những tên khốn tham lam... kia"

"Tất nhiên, ngay cả khi bọn chúng tình cờ tìm được nơi này, ta đảm bảo rằng chúng sẽ không thể vào. Ta chắc rằng cậu đã biết rằng sợi dây kia chỉ là một thử thách, phải không?"

Với nụ cười trên môi, Đại sư thầy Keiki liếc nhìn tôi, khiến tôi nhớ lại trải nghiệm đau đớn vừa rồi

"Tất nhiên là biết rồi! Đến tận giờ vẫn còn ám ảnh luôn này!" Tôi thầm nghĩ và chỉ mỉm cười và gật đầu.

"Vâng cháu biết."

"Kukuku, dễ đọc suy nghĩ cậu thật đấy."

Cười thành tiếng, đại sư thầy Keiki tiếp tục "Cậu thấy đấy, ta đặt sợi dây đó ở đó như một thử thách để xác định xem ai mới là người xứng đáng để đánh thức linh hồn ta. Nếu cậu đã leo xuống nhưng bỏ cuộc sau một giờ, cậu sẽ không bao giờ có thể tìm được địa điểm này. Ngay cả khi cậu đã dành cả một ngày để đi xuống dây, cậu cũng sẽ không bao giờ có thể đến đây. Một khi cậu có thể đi xuống dây trong hai suốt ngày mà không bị ngã thì cậu mới có quyền được gặp ta."

Nhìn vào đại sư thầy Keiki, tôi có thể thấy một chút ngưỡng mộ trong mắt ông ấy khi ông ấy nhìn tôi.

"4 ngày 3 giờ 22 phút và 41 giây. Đó là khoảng thời gian cậu đã đi xuống dây. Ngay cả khi chỉ là linh hồn vương vấn, ta vẫn rất sốc trước quyết tâm tuyệt đối của cậu đấy."

Tôi tiếp tục mỉm cười, nhưng mí mắt của tôi co giật trước câu nói của ông ấy. "Đương nhiên là mình phải tiếp tục đi xuống, chứ bỏ ra thì có mà chết!"

"Ngay cả khi cậu vẫn tiếp tục vì cậu muốn sống tiếp, đó vẫn được coi là quyết tâm. Hơn nữa, cậu đương nhiên sẽ không bao giờ chết ngay từ đầu vì nó chỉ là một ảo ảnh mà thôi."

Có vẻ như đã đọc lại được suy nghĩ của tôi, đại sư thầy Keiki khẽ cười, khiến tôi mỉm cười ngượng ngùng.

"Quay trở lại chủ đề, lý do tại sao tôi tạo ra bài kiểm tra dây là để xác định xem ai đó có đủ xứng đáng để kế thừa kiếm thuật của tôi hay không. Người không có quyết tâm không bao giờ có thể hy vọng kế thừa [Kiếm Kỹ Keiki] của tôi."

"[Kiếm Kỹ Keiki] là kiếm thuật tập trung vào những nhát chém bình thường nhưng hoàn hảo. Nếu ai đó không thể tập duy nhất một chuyển động đơn điệu như vung kiếm về cùng một hướng trong hơn nửa ngày liền, họ không xứng đáng học được kiếm thuật của ta!"

Đứng lên, Đại sư thầy Keiki đi qua cầu và dừng lại trước một cái cây.

Đặt tay lên vỏ thanh katana, ông hít một hơi thật sâu.

Ngay sau đó, cơ thể của ông ấy từ từ hòa quyện với cảnh vật xung quanh.

-xào xạt

Không biết từ đâu bỗng có một cơn gió nhỏ lướt qua làm rơi vài chiếc lá trên cây.

Những chiếc lá bị gió thổi bay từ từ rơi xuống gần chỗ của Đại sư thầy Keiki.

-Click

Tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng lách cách, rồi tất cả những chiếc lá xung quanh đại sư thầy Keiki tách ra thành tám mảnh giống hệt nhau khiến hàm của tôi rơi xuống thành hình chữ "O".

-Click

Với một tiếng click nữa, thanh katana dường như chưa bao giờ rời khỏi bao kiếm đã trở lại vị trí ban đầu.

"[Kiếm Kỹ Keiki] là kiếm thuật của sự hoàn hảo. Khi bạn cố gắng lặp lại cùng một động tác mà không có sai sót, đó là khi bạn cuối cùng đã thành thạo [Kiếm Kỹ Keiki]"

Nhắm mắt lại, tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

Tim tôi đập như điên, và máu tôi sôi lên. "Thật là điên rồ! Điên vãi linh hồn! Làm thế nào mà ông ấy có thể cắt những chiếc lá đó một cách hoàn hảo như vậy mà không hề nhúc nhích dù chỉ một inch! Mình cũng muốn làm điều đó! "

Nhìn vào đôi mắt lấp lánh của tôi, Đại sư thầy Keiki cười khúc khích.

"Cậu có muốn học không?"

Giọng nói nghiêm nghị của đại sư thầy Keiki vang lên ngắt mạch suy nghĩ của tôi.

"Có chứ!"

Không cần suy nghĩ nữa, tôi nhiệt tình gật đầu.

Tôi đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi!

"Rất tốt."

Có vẻ như đã đưa ra quyết định của mình, đại sư thầy Keiki mỉm cười một cách ôn hoà.

Ông ấy chậm rãi bước đến gần tôi và vỗ vào trán tôi.

Ngay lập tức tôi cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng khi hàng tá thông tin tràn vào đầu tôi.

Nhìn tôi bị choáng ngợp bởi thông tin, đại sư thầy Keiki mỉm cười và cơ thể ông ấy dần trở nên trong suốt hơn.

Vào thời điểm tôi sắp xếp được tất cả thông tin bên trong bộ não của mình, đại sư thầy Keiki đã gần như hoàn toàn tàng hình.

Giật mình, tôi ngay lập tức quỳ xuống và tỏ lòng kính trọng.

"Cảm ơn ông! Cảm ơn ông! Cháu sẽ đảm bảo tiếp tục kiếm thuật của ông và truyền bá tên tuổi của ông trên toàn thế giới!"

Đại sư thầy Keiki nở một nụ cười khác, và ông lẩm bẩm điều gì đó rất khó nghe trước khi biến mất và biến thành những mảnh sáng.

Tôi gật đầu kiên quyết đứng dậy. Mặc dù không nghe được những lời nói cuối của ông, tôi vẫn có thể biết ông ấy muốn nói gì.

"Hãy ở ẩn cho đến khi đủ mạnh..."

Thở ra một hơi thật sâu, tôi nhìn khung cảnh xung quanh lần cuối.

Để bày tỏ sự kính trọng cuối cùng, tôi nhanh chóng đi về phía lối ra.

"Cháu biết mà".