Chương 8: Lock [2]

Đến trước một căn phòng lớn, Donna, người đứng trước mặt mọi người, bật đèn và nói. "Có rất nhiều loại vũ khí ở đây, hãy thoải mái lựa chọn những gì các cô cậu cho là phù hợp nhất với mình".

Một căn phòng lớn hiện ra trước mắt mọi người, và đa dạng các loại vũ khí hiện diện ở đây khiến tôi không nói nên lời nào. Từ côn đến từ đại kiếm. Tất cả các loại vũ khí được sắp xếp gọn gàng theo kích cỡ đang được bày ra trước mắt chúng tôi.

Quá sức ấn tượng.

Có nhiều cái đến nỗi tôi thậm chí không thể biết mấy cái vũ khí kia là gì.

"Là tôi thì tôi sẽ cẩn thận đấy. Nếu ai làm hỏng bất kỳ vũ khí nào ở đây, người đó nên sẵn sàng trả thiệt hại lên tới 500.000 U."

Nhìn chằm chằm vào biểu cảm phấn khích của học sinh trong lớp, Donna ngay lập tức dội gáo nước lạnh vào họ khi chỉ ra giá của từng loại vũ khí. Một số học sinh không khỏi nao núng và bắt đầu nhìn những vũ khí như thể chúng là một loại vật phẩm thần thánh.

"Tôi khuyên các cô cậu nên sử dụng vũ khí phù hợp với mình để không làm hỏng vũ khí. Thử nghiệm là tốt, nhưng đó chỉ là khi mình có đủ năng lực thôi."

Nhìn khoảng 200 học sinh trước mặt, Donna vui vẻ cười và tiếp tục "Trước khi lấy vũ khí, hãy quẹt thẻ học sinh của mình để có thể ghi danh vào cơ sở dữ liệu. Sau đó, hãy lấy vũ khí của mình và gặp tôi ở khu vực tập luyện chính"

Sau khi nói xong, Donna quay người và rời đi.

Ngay khi không thấy bóng dáng của cô ấy nữa, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi. Đặc biệt là mấy đứa nam.

"Chà, đó thực sự là "Phù thủy tai ương’ đấy hả?"

"Cô ấy hot quá!"

"Ôi trời, tôi biết yêu rồi."

"Xìii. Dễ ăn lắm, một người như cô ấy sẽ không bao giờ thích một kẻ thất bại như cậu đâu!"

"Muốn đấm nhau không?"

Những cảnh tượng như thế này xảy ra ở khắp mọi nơi khi các học sinh tự tạo nhóm của riêng mình.

Tôi, với tư cách là thành viên có thứ hạng thấp nhất, hiển nhiên bị phớt lờ.

Và thành thật mà nói, đó chính xác là những gì tôi muốn, vì tôi không muốn dành thời gian của mình để nâng đít ai đó.

Trong Lock, hệ thống cấp bậc là quan trọng nhất.

Cũng giống như cấp bậc của một nông dân và một quý tộc. Chỉ những người được xếp hạng cao thì mới có đặc quyền của quý tộc. Những người cấp thấp như tôi chỉ đơn thuần sẽ là bia đỡ đạn khi ra ngoài tiền tuyến.

Cuộc sống của tôi bây giờ là như vậy, vì tôi có thứ hạng thấp nhất trong lớp.

Trái ngược với tôi đang đơn độc, dàn nhân vật chính thì bị bao vây bởi một đám đông người.

Kevin, Jin, Amanda, Emma và Mellissa đều có những người vây quanh họ.

Ngoài Kevin, những người còn lại đều đã quen với những tình huống như vậy và do đó có thể thờ ơ trước những lời nói tâng bốc phát ra từ miệng mỗi người.

Nhưng đối với Kevin, người không quen với hoàn cảnh như vậy, cậu ta hoàn toàn bất lực. Phong thái lãnh đạm trước đây, thứ khiến người ta tôn trọng cậu ta hoàn toàn sụp đổ khi cậu ta cố gắng thoát khỏi đám đông.

Cậu ấy nở một nụ cười cứng nhắc, và cố gắng hết sức để không tỏ ra quá thô lỗ khi cố gắng nói chuyện với mọi người một cách lịch sự.

"Hiện giờ có lẽ cậu ta đang nghĩ cách lấy vũ khí và tẩu thoát khỏi đó càng nhanh càng tốt"

Tôi mỉm cười khi lắc đầu.

Một cuộc sống thường ngày của những kẻ nổi bật.

Lờ đi Kevin bất lực, tôi hướng sự chú ý của mình về phía thanh kiếm trong kho vũ khí.

Vì tôi biết rõ mình muốn gì, tôi nhanh chóng quẹt thẻ và lấy một thanh Katana mỏng và thanh lịch ra.

Tay cầm bằng da nằm thoải mái trên tay tôi và lưỡi kiếm kim loại lạnh lẽo phản chiếu ánh đèn từ căn phòng.

Vυ"t! Vυ"t!

"Hoàn hảo"

Đung đưa nhẹ thanh katana vài lần, tôi gật đầu hài lòng.

Trọng lượng của nó không quá nặng cũng không quá nhẹ, và thêm vào đó là lưỡi kiếm bền bỉ được làm bằng hợp kim cực kỳ cứng chắc đã biến thanh katana trở thành một thanh kiếm hoàn hảo cho kiếm thuật của tôi.

Mang theo thanh kiếm bên mình, tôi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Vì tôi đã có được mọi thứ mình muốn, nên tôi đã tiến tới sân tập.

...

Một sân rộng lớn hiện ra trước mắt khi tôi đến khu vực huấn luyện.

Toàn bộ cơ sở đào tạo này có kích thước bằng hai sân bóng đá là ít.

Ở phía trên bên phải của bãi tập là một trường bắn có đến 5 cự ly khác nhau, từ 100m đến 500m.

Ở phía dưới bên phải của bãi tập, có hơn một chục hình nộm tập luyện hoàn hảo cho việc luyện cận chiến.

Các hình nộm huấn luyện được làm bằng Forlum, một loại kim loại cực kỳ cứng rắn, thậm chí có thể chịu được lực của một con quỷ cấp A.

Với phần thân làm bằng kim loại Forlum cực kỳ bền, học sinh có thể thoải mái đập hình nộm mà không lo nó sẽ bị hư.

Khu vực giữa của cơ sở đào tạo là khu tự do, có nghĩa là nó hoàn toàn trống rỗng.

Khu này chỉ được sử dụng chủ yếu để thực hành các bước di chuyển hoặc bước chân của mình.

Về cơ bản, nó là một khu vực mà tất mọi người có thể sử dụng để thực hành bất kỳ bộ kỹ năng nào mà họ có.

Ở phía trên bên trái, có một phòng tập thể dục lớn được trang bị đầy đủ các thiết bị tối tân, hơn nữa và quan trọng nhất là họ có một phòng trọng lực lên tới 10G.

Trong phòng trọng lực, người ta có thể huấn luyện cơ thể của họ với căn phòng có thể tăng trọng lực.

Cuối cùng, ở phía dưới bên trái của sân tập, một hồ bơi lớn dài năm mươi mét hiện ra trước mắt tôi.

Hồ bơi này là một trong những nơi được nhiều người lui tới nhất vì nó cực kỳ hữu ích cho việc rèn luyện sức bền, vì nó giúp cơ bắp phục hồi nhanh hơn sau khi mệt mỏi nhờ các thành phần hoá học đặc biệt được thêm vào trong nước hồ bơi.

"Được rồi, như tôi đã nói với các cô cậu lúc nãy, vì đây là ngày đầu tiên của các trò, các trò không cần phải ép buộc bản thân quá mức. Tôi sẽ ở đây để giám sát tất cả các cô cậu."

Donna hạnh phúc mỉm cười khi cô ấy nhìn vào sân tập.

"Bây giờ hãy đi rèn luyện đi! Thời gian không chờ đợi một ai cả đâu.”

Ngay lập tức mọi người đều di chuyển.

Một số đi đến chỗ các hình nộm, trong khi những người khác hướng tới trường bắn.

Tôi tò mò nhìn xung quanh và thấy Kevin, Jin, và Melissa đang đi đến các hình nộm tập luyện, trong khi Emma trực tiếp đi về phía phòng trọng lực.

Mặt khác, Amanda thì tiến về phía trường bắn.

Như tôi đã đề cập trước đây, kỹ năng chính của Kevin là kiếm thuật.

Mặc dù cậu ta vẫn không luyện tập [Kiếm Kỹ Levisha], nhưng tài năng kiếm thuật của cậu ta vẫn là vô đối. Nếu tôi ước lượng sức mạnh của cậu ta vào lúc này, tôi sẽ cho rằng ngay cả khi năm mươi phiên bản tôi hiện tại tấn công cậu ta thì cậu ta dư sức hạ gục tất cả.

Mặt khác, Jin không sử dụng kiếm mà sử dụng dao găm.

Là kiểu dân sát thủ ấy. Cậu ta cực kỳ nhanh nhẹn và lanh lợi và với tốc độ vô song có thể chém một người hai mươi lần chỉ trong vài giây.

Melissa, người xếp thứ hai trong lớp sử dụng một ngọn giáo.

Cô ấy cũng xinh đẹp vô cùng. Đủ để sánh ngang với cả Emma và Amanda, nhưng cô ấy lại thông minh hơn họ rất nhiều.

Cô có một khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp như sứ, kết hợp hoàn hảo với mái tóc nâu kem xõa nhẹ sau lưng. Bắt mắt nhất chính là đôi má xinh đẹp và đôi môi ẩm hồng có thể cám dỗ bất kỳ người đàn ông nào nhìn vào đó. Đôi mắt thủy tinh trong veo ẩn hiện bên dưới cặp kính gọng mỏng càng tạo điểm nhấn cho đôi mắt, tôn lên vẻ đẹp huyền ảo ấy. Chiếc cổ mảnh mai như thiên nga, và xương đòn gợi cảm mỏng manh cùng tâm hồn trắng trẻo đầy đặn chỉ càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của cô ấy, và chưa kể vòng eo thon gọn thanh tú và đôi chân trắng như kem vani càng tạo thêm điểm nhấn cho vẻ ngoài đẹp vô song.

Khi mới 12 tuổi, cô đã được trao giải thưởng Công hiến nhân loại, giải thưởng cực kỳ danh giá nhất dành cho những người tạo ra những bước đột phá xuất sắc đưa nhân loại lên một tầm cao mới. Tương tự như giải thưởng Nobel ấy.

Sở dĩ cô ấy giành được giải thưởng đó là vì cô ấy đã có thể chứng minh được định lý phân hủy phân tử đã làm điêu đứng rất nhiều nhà khoa học nổi tiếng trên thế giới.

Khám phá của cô là một thành tựu vĩ đại đã làm chấn động cả cộng đồng khoa học.

Với định lý phân hủy phân tử đó, những căn bệnh như ung thư đã từng một thời hoành hành trên thế giới giờ không còn là vấn đề lớn nữa vì định lý này đã trực tiếp giải quyết điểm mấu chốt của vấn đề đó!

Lý do duy nhất khiến cô ấy đứng thứ hai chứ không phải thứ nhất trong bảng xếp hạng học viện chỉ đơn giản là vì cô ấy không mạnh lắm. Vì dành phần lớn thời gian cho việc nghiên cứu, cô không có nhiều thời gian để nâng cao kỹ năng của mình, và đó là lý do tại sao trong kỳ thi tuyển sinh, điểm thể chất của cô chỉ trên trung bình một chút.

Nhưng đừng hiểu sai ý tôi, bản thân điều đó đã là một thành tích lớn rồi, vì điểm số của tôi ở cũng chỉ tầm mức trung bình và thấp hơn xíu.

Mặt khác, Emma sử dụng một thanh kiếm ngắn, và phong cách chiến đấu của cô ấy cực kỳ dữ dội và hiếu chiến.

Phong cách chiến đấu của cô khiến người ta liên tưởng đến một kẻ điên cuồng vì cô sẽ không chừa chỗ thở cho đối thủ khi cô tấn công.

Thành thật mà nói ... cô ấy có lẽ là người tôi ít muốn chiến đấu nhất vì nó counter được [Kiếm Kỹ Keiki] của tôi.

Cuối cùng là Amanda. Cô ấy là một cung thủ cực kỳ thiện xạ.

Trong toàn bộ lớp học, cô ấy có lẽ là người duy nhất có thể bắn trúng mục tiêu cách xa 500 mét một cách chính xác.

Một thần đồng mà chỉ xuất hiện vài trăm năm một lần, là những gì mọi giáo sư nói về cô ấy khi họ nhìn vào tài bắn cung của cô ấy.

Đó là dàn nhân vật chính.

Còn tôi?

À thôi, tôi ra khu giữa tập cho lành.

Vì [Kỹ Kiếm Keiki] là một nghệ thuật thất truyền, nên ngay cả khi tôi tập nó, có lẽ sẽ không ai nhận ra nó đâu.

Hơn nữa, cách luyện tập [Kiếm Kỹ Keiki] sẽ thường khiến người ta nghĩ rằng họ bị điên.

Nhắm mắt lại, tôi tập trung tối đa.

Shing! Shing!

Trong một động tác gọn gàng, tôi lấy thanh katana từ bao kiếm bị tấn công về phía trước và đưa thanh katana trở lại bao kiếm.

"5 giây"

Lắc đầu, tôi lặp lại động tác tương tự một lần nữa.

Động tác đầu tiên của [Kiếm Kỹ Keiki]: Chớp Nhoáng

Một đường chém một chiều chỉ có thể chém về phía trước với tốc độ cực nhanh mà mắt thường không thể theo kịp.

[Kiếm Kỹ Keiki] chỉ có 5 động tác, nhưng mỗi động tác đều rất quan trọng.

Mỗi động tác giống như một mảnh ghép sau này sẽ kết hợp lại và tạo ra [Kiếm Kỹ Keiki] thực thụ.

Ví dụ, ngay bây giờ động tác đầu tiên chỉ là một nhát chém một chiều về phía trước, còn động tác thứ hai chỉ một nhát chém ngang về trước.

Nếu hai động tác này kết hợp với nhau, phạm vi tấn công kẻ thù sẽ được tăng lên đáng kể.

Mỗi động tác đều sẽ tiếp sức tổng hợp cho động tác kia.

Một khi đã thành thạo [Kiếm Kỹ Keiki], ta sẽ có thể tấn công bất cứ nơi nào ta muốn với tốc độ vô song.

Có thể nói rằng lý do tại sao [Kiếm Kỹ Keiki] được chia thành năm động tác là bởi vì người ta cần phải học các động tác nền bảng thì mới học được kiếm kỹ thực sự này.

Đây là phương pháp duy nhất để học được [Kiếm Kỹ Keiki]

-Shing! -Shing!

Không nghỉ, tôi tiếp tục lặp đi lặp lại cùng một động tác.

Theo ký ức mà đại sư thầy đã ban cho tôi, tôi có thể đạt đến cảnh giới Cấp thành thục kỹ năng thấp sau khi thực hiện động tác này hơn 100.000 lần

Khi học kiếm thuật, có nhiều cách để xác định mức độ thành thạo.

Có Cấp thành thục thấp, Cấp thành thục tốt, Cấp thành thục cao, và cuối cùng là Cấp thành thục bậc thầy.

Mỗi cảnh giới ám chỉ tỷ lệ phần trăm hiểu biết về bộ kỹ năng của mình.

Cấp thành thục thấp là khoảng 25% hiểu biết về bộ kỹ năng.

Cấp thành thục tốt là tầm 50%, Cấp thành thục cao thì 75% và cuối cùng là Cấp bậc thầy.

Đỉnh cao cảnh giới, 100% hiểu biết về kỹ năng.

Hiện tại, mục đích của tôi là đưa tất cả năm động tác lên Cấp thành thục thấp, rồi mới cải thiện chúng sau này.

...

Một người đàn ông tương đối đẹp trai đứng ở rìa sân tập. Anh ta có mái tóc vàng hoe và mang thần thái quý tộc xung quanh khiến người ta liên tưởng đến một quý tộc vương giả.

Quay đầu nhìn mỹ nữ đứng bên cạnh, anh ta hỏi.

"Cô nghĩ sao về đám trẻ này?"

Nhìn chằm chằm về phía xa, người phụ nữ xinh đẹp tên Donna Longbern, nhìn xung quanh và chỉ về phía một vài người.

"Có rất nhiều người đầy triển vọng, đặc biệt là trong đợt này, nhưng những người nổi bật nhất đối với tôi là Kevin, Jin, Amanda, Emma, Melissa và Han Yufei."

Nhìn vào nơi Donna chỉ, người đàn ông đẹp trai trầm ngâm gật đầu.

"Chà, cũng không gì đáng ngạc nhiên, nếu xét về dòng dõi của bọn chúng."

Liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình, Donna chế giễu.

"Tôi đồng ý đúng là dòng dõi của chúng quả thực rất ấn tượng, nhưng đó không phải là điều khiến chúng nổi bật hơn những người khác. Những giọt mồ hôi và nước mắt mà họ bỏ ra để tập luyện nên người bây giờ mới là điều khiến chúng trở nên tốt đẹp. Chỉ vì chúng được sinh ra với gia đình thành đạt không có nghĩa là chúng cũng sẽ thành công. Trừ khi nỗ lực hết mình, thì cho dù có tài giỏi đến đâu cũng sẽ không bao giờ mạnh mẽ được cả."

Khẽ mỉm cười, người đàn ông đáp lại.

"Chà, tôi thắc mắc về điều đó đấy. Nhân tiện, có ai mà cô đặc biệt để mắt đến không?"

Không do dự, Donna đáp lại.

"Kevin Voss"

Hơi bất ngờ trước phản ứng nhanh chóng của cô ấy, người đàn ông đẹp trai như nhớ lại điều gì đó và một biểu cảm lạnh lùng hiện lên trong mắt anh ta trước khi nó nhanh chóng biến mất như không có chuyện gì xảy ra.

"Ý cô là tên nhóc đã lập kỷ lục mới và chắc chắn giành vị trí đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh à? Tôi cũng khá tò mò về cậu ta.

Có chút chế giễu nhẹ trong giọng điệu anh ta, khiến Donna thầm chế nhạo thái độ của anh ta.

"Tôi là một trong những giám sát viên trong buổi kiểm tra đầu vào và khá ấn tượng với kiếm thuật của cậu ấy. Nó rất tao nhã và không hề có những động tác thừa nào hết. Tôi có thể tự tin nói rằng không lâu nữa sẽ có một anh hùng cấp S khác trong hàng ngũ của chúng ta."

Nhìn Donna, người thậm chí không thèm che giấu sự không hài lòng của mình, người đàn ông chỉ mỉm cười và thản nhiên nói.

"Ồ? Đích thân phù thủy tai ương đã đánh giá rất cao về cậu ta, điều đó có nghĩa là cậu ta thực sự là một tài năng đáng chú ý."

Lườm người đàn ông bên cạnh, cô nói.

"Gilbert. Gọi cho tôi như vậy một lần nữa và tôi sẽ gϊếŧ cậu đấy. Chỉ vì cha cậu có quyền lực không có nghĩa là tôi không đυ.ng được cậu đâu."

"Này, này, tôi chỉ là nói giỡn thôi. Gì căng thế."

Giơ tay cam chịu, Gilbert khẽ mỉm cười.

"Hừm"

Quay đầu đi, Donna tiếp tục quan sát sân tập.

Đứng bên cạnh cô, nụ cười của Gilbert nhanh chóng biến mất khi anh nhìn chằm chằm vào Kevin ở phía xa. Sau đó, sự chú ý của anh nhanh chóng chuyển về phía giữa sân tập, nơi anh nhìn thấy một thanh niên đơn độc đang luyện tập với một thanh katana.

"Pffff, cái quái gì kia vậy?"

Không thèm che giấu sự chế giễu của mình, Gilbert bật cười khi chỉ vào cậu học sinh đang luyện tập với thanh katana.

Nhìn chằm chằm vào hướng Gilbert chỉ, Donna nhanh chóng cau mày khi cô nhìn chằm chằm vào cậu bé.

Lấy máy tính bảng ra, cô nhanh chóng cuộn xuống cho đến khi một bức ảnh giống với các khuôn mặt kia xuất hiện.

"Hạng 1750, Ren Dover. 16 tuổi, con trai của chủ bang hội Galxicus, một bang hội cấp trung đang hoạt động ở thành phố Ashton. Đánh giá tài năng: D"

Dường như đã hiểu ra, anh ta lắc đầu và hả hê nhìn Donna.

"Tôi đã nói gì nào? Chỉ những người với huyết thống cao quý mới có thể hy vọng đi xa hơn. Những người như cậu ta, sinh ra với cha mẹ tầm thường sẽ không bao giờ có cơ hội được đứng trên đỉnh cao với những tinh anh như chúng ta."

Mặc dù Donna rất muốn bác bỏ, nhưng cô ấy không thể. Nhìn Ren đang liên tục tra thanh kiếm ra vào, cô ấy chỉ lắc đầu thất vọng.

Kiểu tập luyện gì kỳ cục vậy?

Ít nhất thì cũng tập vung kiếm chứ rút ra tra vào để làm gì?