Chương 5: Kiếm Thuật [1]

Nếu không có gì thay đổi thì kiếm thuật này sẽ được đặt ở phía sau dãy núi Clayton vài km.

Tôi đã mất 5 giờ để đi bộ xuống núi và thêm 10 giờ nữa để đến được khu vực gần đúng của nơi đang trấn giữ kiếm thuật.

Một khu rừng rộng lớn kéo dài hơn vài km hiện ra trước mắt tôi, và khi tôi đi đến lối vào của khu rừng, thậm chí không cần suy nghĩ thêm, tôi đã quyết định đi vào.

Dù đã kiệt sức vì liên tục di chuyển cả ngày nhưng tôi vẫn quyết định nghiến răng tiếp tục đi tiếp.

Một số người có thể nói rằng tôi đã quá thiếu kiên nhẫn, rằng việc tôi đã quá ép cơ thể của mình để tìm kiếm các vật phẩm gian lận kia, nhưng rồi sao? Tôi không chỉ được tái sinh trong một thế giới cá lớn nuốt cá bé, mà trong tương lai gần, nếu ai mà không đủ mạnh chỉ có chết mà thôi.

Nếu tôi muốn đủ mạnh để có thể vượt qua death flag đang chờ đợi tôi, lựa chọn duy nhất của tôi là tăng sức mạnh của mình càng nhiều càng tốt.

Mỗi phút tôi tiết kiệm được là một phút tôi có thể dùng để rèn luyện bản thân.

Mặc dù bên ngoài trời tối nhưng tầm nhìn của tôi vẫn không bị ảnh hưởng, một phần là do tình trạng cơ thể của tôi đã được cải thiện, tất cả là do trái cây kỳ diệu mà tôi đã ăn trước đó. Vấn đề duy nhất là tôi đang ở giữa một khu rừng mênh mông. Vì vậy, ngay cả khi tầm nhìn đã nâng cao, tôi vẫn khó có thể thấy rõ được những gì đang ở trước mắt.

"Nếu nhớ không nhầm thì phải có một con sông gần đó thì phải."

Mục tiêu hiện tại của tôi là tìm kiếm một con sông chảy từ đỉnh núi cao nhất của dãy Clayton.

"Kẻ muốn tìm kiếm lưỡi gươm, hãy theo con đường chảy qua đỉnh cao nhất"

Khi nhân vật chính đang giải quyết một hầm ngục tối, cậu ta tình cờ nhìn thấy ba cuộn giấy cổ được đặt ngay ngắn bên cạnh nhau, và nội dung của một trong những cuộn có khắc những dòng chữ trên.

Lúc đầu, nhân vật chính không hiểu ý nghĩa của các từ trong cuộn giấy, nhưng cuối cùng với sự trợ giúp của một trong những người bạn đồng hành của mình, cậu ta đã hiểu được ý nghĩa của những từ đó. Đáng buồn là vào lúc cậu ta hiểu được nội dung của cuộn giấy nói về cái gì thì đã quá muộn vì nhân vật chính lúc đó đã học được kiếm thuật [Kiếm Kỹ Levisha].

Nhưng điều này hoàn toàn ổn với tôi vì tôi thực sự thích [Kiếm Kỹ Keiki]

Nói một cách dễ hiểu, cuộn sách nói với nhân vật chính đi dọc theo con sông chảy từ đỉnh cao nhất của dãy Clayton. Từ "đường" đi kèm với "chảy" dùng để ám chỉ một con sông và "đỉnh cao nhất" dùng để chỉ ngọn núi cao nhất trong lãnh thổ của nhân loại là dãy núi Clayton.

Và ngay bây giờ tôi đang tìm kiếm con sông đó.

Tôi không mất nhiều thời gian để tìm thấy dòng sông, nhưng khi tìm thấy nó, tôi thực sự rất kiệt sức rồi. Tôi nghĩ rằng tôi đã ở đây hơn 18 giờ cho đến thời điểm này. Cho dù tôi có muốn tiếp tục thế nào đi nữa, cơ thể tôi không chịu nghe lời tôi, và do đó tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắm trại gần sông.

Hai ngày vừa qua có thể còn hơn tổng số giờ tập thể thao ở kiếp trước của tôi luôn. Trước đây tôi chưa bao giờ thực hiện nhiều hoạt động thể chất như thế này, ngay cả khi tôi đã vận mana vào cơ thể của tôi, nhưng tinh thần tôi thì lại khác ... vì tôi cảm thấy suy nghĩ của mình càng lúc càng mệt nhọc đi.

Điều đầu tiên tôi làm khi đến sông là đổ đầy nước ngay vào chai nước của mình. Nãy giờ tôip hải uống vừa phải để tiết kiệm nước, nhưng giờ thì khỏi lo nữa.

===

Bình nước nén

Cấp: (G +)

Mô tả: Bình nước có khả năng chứa đến 50 lít nước mà không tăng trọng lượng.

===

Ý tôi là, chai nước này có thể chứa tới tận 50 lít nước đấy.

Xịn kinh thế còn gì?

Trước khi đi đến dãy núi Clayton, tôi đã tìm được thứ này ở ga tàu, và tôi thực sự quá hài lòng với nó.

Nó không chỉ có thể chứa đến 50 lít nước, mà nhờ công nghệ tiên tiến của nó, nó còn có thể giảm trọng lượng của vật chứa bên gấp 10 lần, có nghĩa là một chai nước đầy sẽ chỉ nặng 5kg.

Chà, tính năng cuối cùng của nó quá chất lượng ... Ý tôi là, mang theo một cái chai có thể chứa tới 50 lít nước thì có ích gì nếu bạn thậm chí không thể cầm nổi nó?

Điều khiến tôi sốc nhất về chai nước không phải là công nghệ tuyệt vời của nó, mà thực sự là giá của nó.

Tôi chỉ mất 20U.

U là đơn vị tiền tệ được sử dụng trên thế giới này và nó là viết tắt của Union, là hiệp hội hiện tại đang bảo hộ nhân loại, cùng chính phủ trung ương, họ là liên minh giữa các quốc gia lớn nhất từ trước khi đại tận thế bắt đầu.

Hiệp Hội Liên Minh hiện là tổ chức quan trọng nhất trong lãnh thổ nhân loại, tập đoàn duy nhất mà chỉ có chính phủ trung ương mới có thể kiểm soát.

Ngay cả những bang hội lớn nhất đang hoạt động cũng không dám thách thức quyền lực của Hiệp Hội Liên Minh vì thế chẳng khác gì tự huỷ cả bang hội của mình. Liên minh có số lượng anh hùng cấp S cao nhất, khiến nó trở thành một tượng đài khổng lồ của toàn thể nhân loại.

Điều khiến hiệp hội liên minh đặc biệt đáng sợ không phải là việc họ có nhiều Anh hùng xếp hạng S nhất theo ý của họ.

Không.

Điều đáng sợ nhất là những nhà lãnh đạo của họ.

"Bảy lãnh tụ của Hiệp Hội Liên Minh’.

Có sức mạnh vượt xa cấp S, đột phá lên cấp SS huyền thoại.

Hiện tại, chỉ có 15 Anh hùng cấp SS tồn tại trong lãnh thổ con người và trong số đó, 7 anh hùng là một phần của Hiệp Hội Liên Minh, biến hiệp hội trở thành trụ cột sức mạnh vững chắc của nhân loại.

Mỗi lãnh tụ là xếp hạng tương ứng nhau trong bảng xếp hạng Anh hùng, họ được xem như là những thành viên mạnh nhất của nhân loại.

Hệ thống Anh hùng là một hệ thống do chính quyền tạo ra và xếp hạng một cá nhân nào đó dựa trên thành tích và sức mạnh của họ.

Đây là một hệ thống được tạo ra với mục đích thúc đẩy tất cả mọi người phấn đấu trở nên mạnh mẽ hơn, vì điều này không chỉ mang lại vinh quang cho họ, mà các Anh hùng xếp hạng cao nhất còn còn nhận tiền lương cao ngất ngưỡng hàng năm.

Kể từ đại tận thế thứ hai xảy ra, nhân loại chia thành hai phe Anh hùng và phản diện.

Những kẻ phản diện là những kẻ được phân loại dựa trên những tội ác mà chúng đã gây ra.

Chính quyền đã đặt một khoản tiền truy nã các tên phản diện, và phần thưởng sẽ càng cao nếu hạ được phản diện cấp càng cao.

Nhưng để thực sự trở thành phản diện, người đó phải ký một khế ước với một con quỷ. Đó là khế ước dâng hiến mạng sống của họ cho những con quỷ, và con quỷ sẽ ban cho họ một phần sức mạnh của chúng.

Vì ác quỷ hiện đang gây chiến với nhiều chủng tộc, để làm suy yếu đối thủ của mình, chúng đã âm thầm tạo ra xung đột nội bộ và bằng cách trao sức mạnh cho những cá nhân sẵn sàng tuân theo lệnh của chúng để đổi lấy quyền lực, và đám ác quỷ đã liên tục thành công trong việc làm suy yếu kẻ thù.

Công thức này đã hiệu quả nên chủng tộc ác quỷ đã trở thành một chủng tộc thống trị trên toàn vũ trụ.

Đối mặt với giặc từ cả bên ngoài lẫn bên trong, chỉ một tổ chức vỹ mô như Hiệp Hội Liên Minh mới có thể giữ được cân bằng của cán cân quyền lực trong nhân loại.

Hiện tại, tôi đang có 250 U.

Quên không nói điều này nhưng khi tôi đầu thai trên thế giới này, tôi phát hiện ra rằng tôi có một người mẹ, một người cha và một cô em gái mới hai tuổi. Quan trọng hơn, rõ ràng, cha tôi là chủ bang hội quy mô vừa phải có tên là "Galxicus".

Bởi vì tôi không có chút hồi ức gì về việc đã bao giờ viết bang hội này vào tiểu thuyết của mình, nên chỉ có thể có hai ý nghĩa. Một là nó quá tầm thường nên không xuất hiện trong cốt truyện, hai là sự tái sinh của tôi đã ảnh hưởng đến cốt truyện chính và do đó tạo ra Galxicus. Thành thật mà nói, tôi thích lựa chọn đầu tiên hơn vì lựa chọn thứ hai có nghĩa là một số sự kiện sau này sẽ bị sai lệch nhiều, sẽ khiến cốt truyện tôi viết không còn vẹn toàn nữa.

Thở dài, tôi lấy ra một khối lập phương nhỏ trong cặp ra. Sau đó, tôi tiếp tục nhấn một nút nhỏ trên đỉnh của khối lập phương và ném nó xuống đất.

-Sham!

Ngay lập tức khối lập phương mở to thành một chiếc lều lớn màu xanh dương có kích thước bằng một căn phòng.

Nhìn khối lập phương tự động mở ra trước mắt tôi, tôi không khỏi thốt lên kinh ngạc.

===

Tên: Lều nén

Cấp: (G +)

Mô tả: Sử dụng da của một con dơi hút máu, chiếc lều vuông 2 mét này có thể được dựng lên chỉ bằng cách nhấn nút.

===

Quá đã luôn.

Nếu tôi có những thứ này ở thế giới cũ thì tôi đi cắm trại suốt luôn cho coi. Ý tôi là, tôi có thể dựng lều trong vài giây mà không gặp khó khăn gì theo đúng nghĩa đen luôn.

Nhìn vào bên trong lều, tôi phải gật đầu hài lòng. Nó trống rỗng nhưng lại rất rộng rãi. Nó hoàn toàn có thể đủ chỗ với hơn năm người và nhiều hơn nữa nếu chúng tôi muốn. Hơn nữa, vì nó được làm từ da của một con dơi, một con thú cấp G, nó bền hơn nhiều so với các loại nhựa thông thường và nghe đồn là nó có thể sánh bì với kim loại về độ bền, khiến cho nó trở thành lựa chọn cực kỳ tốt.

Lấy túi ngủ ra, tôi thoải mái nằm trong lều và nhắm mắt lại. Tôi kiệt sức đến mức ngủ thϊếp đi chỉ sau vài giây sau khi nằm xuống.

Ngày hôm sau, sau khi thu dọn đồ đạc và ăn sáng bằng thanh năng lượng, tôi tiếp tục hành trình tìm bộ kỹ năng 5 sao bằng cách đi bộ dọc bờ sông.

Tin tốt là tôi biết thứ tôi đang tìm kiếm sẽ trông ra sao. Mặt khác, tin xấu là tôi không biết mình cần đi bộ bao lâu trước khi tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm.

Tôi chỉ biết than thở với bản thân vì tính lười biếng khi viết truyện. Lúc tôi viết về cảnh du hành, tôi hoàn toàn lờ đi những thông tin quan trọng như nhân vật chính đã đi bộ trong bao lâu, hoặc đôi khi tôi thậm chí còn skip hết luôn và úm ba la cho nhân vật chính đến đích.

Vì vậy, ngay cả khi có một vật phẩm gian lận mà tôi thực sự muốn lấy, tôi sẽ không biết phải tìm ở đâu vì tôi của khi xưa đã quá lười biếng đã không viết rõ nơi ở. Tôi chỉ viết chung chung đại đại thôi à. Nhưng điều đó cũng vô ích vì một số khu vực quá lớn, có thể khiến tôi phải mất nhiều năm để khám phá hết. Hơn nữa, tôi cũng phải né các mối nguy hiểm rình rập xung quanh khu vực đó, khiến cơ hội tìm ra vật phẩm gian lận càng trở nên mỏng manh hơn.

Nhưng sao mà trách tôi được. Ý tôi là, ai mà biết tự nhiên khi không tôi lại bị ném vào trong tiểu thuyết mình viết quá đâu? Thêm vào đó, tôi đã bỏ qua những cảnh đi du hành vì đơn giản là chúng quá nhàm chán chứ bộ.

Dừng lại, tôi nhìn chằm chằm vào một tảng đá kỳ lạ trước mặt. Tảng đá có hình dạng kỳ lạ và đường viền của nó hơi giống như của một samurai đang cầm một thanh kiếm trên đầu vậy. Tôi nói là hơi giống, nhưng giờ nó bị bao phủ bởi rêu và dây leo, nên nếu không nhìn kỹ không bao giờ có thể phát hiện ra thứ này.

Tất nhiên, tôi biết tại sao nó trông như vậy, vì nó không phải là một tảng đá mà là một bức tượng để tưởng nhớ đại sư thầy Keiki.

Theo thời gian, bức tượng dần dần xuống cấp khiến nó trông giống như một tảng đá có hình dạng kỳ lạ.

Ngồi xuống tôi trải một tấm vải nhỏ và ngồi lên đó.

"Và giờ thì chúng ta chỉ cần chờ đợi thôi."

Tôi đang cần chờ đợi mặt trời lặn, vì chỉ khi mặt trời lặn tôi mới biết chính xác mình phải đi đâu tiếp. Bức tượng này được tạo ra bởi Đại Sư Thầy Keiki khi ông vẫn còn sống và chỉ khi hoàng hôn buông xuống thì mới tìm ra ngôi mộ của ông.

Kể từ thời điểm này, tôi phải tuân thủ nghiêm ngặt những bước mà tôi đã viết về cách tìm ra ngôi mộ của đại sư thầy Keiki.

Ngay từ đầu, nhân vật chính còn chẳng thèm bận tâm đến đây, vì cậu ta không chọn [Kiếm Kỹ Keiki] mà là chọn [Kiếm Kỹ Levisha], nên đây là lần đầu tiên có ai đó thực sự đến được đây.

Không mất nhiều thời gian để mặt trời bắt đầu lặn, và chính xác khi mặt trời nằm ngay trên bức tượng, một tia vàng nổi lên từ mũi kiếm. Nhìn vào hướng đi, tôi gần như có thể xác định rằng nó đang hướng về phía tây bắc, về phía có vẻ là một cái cây lớn hơi khó thấy ở đằng xa.

"Ngon lành!"

Mỉm cười thật tươi, tôi ngay lập tức ghi nhớ về cái cây đó.

Mất khoảng 150 đến 200 giây để mặt trời lặn. Điều đó có nghĩa là tôi chỉ có chút thời gian để chạy từ bức tượng đến cái cây, và cái cây cách nơi tôi ở ít nhất một km.

Nếu tôi không đến gần cái cây vào lúc mặt trời lặn, tôi sẽ dễ dàng mất dấu vết của cái cây vì ngoài việc nó lớn hơn một chút so với các cây khác, thì nó trông giống hệt như mấy cây bình thường khác.

Nếu không có bức tượng chỉ thẳng vào nó, tôi sẽ không bao giờ biết được mình sẽ phải đi đâu.

"Hừ, hự, hự hự"

Đến nơi với hơi thở nặng nhọc, tôi ngồi thụp xuống trước gốc cây.

Tôi đã hoàn toàn kiệt sức. Tôi phóng hết tốc lực để đến được đây.

Khi tôi đến, mặt trời đã lặn, nhưng tôi không quan tâm vì tôi đã đạt được mục tiêu của mình.

"Bây giờ thì mình làm gì nhỉ?"

Mặc dù tôi là tác giả, nhưng tôi hoàn toàn không biết mình nên làm gì tiếp theo vì tôi chưa bao giờ viết cảnh nhân vật chính đến lăng mộ của đại sư thầy Keiki bao giờ. Tôi thậm chí còn không biết liệu có bất kỳ cạm bẫy hay thử thách nào bên trong lăng mộ này hay không.

Điều duy nhất tôi biết là ngôi mộ ở đâu đó gần cái cây trước mặt tôi.

Cẩn thận nhìn quanh cái cây, tôi nhận thấy có một cái rễ chĩa ra khỏi mặt đất. Đặt tay lên nó, tôi nhận thấy rằng nó khá lỏng lẻo so với những chiếc rễ khác đã ăn sâu vào mặt đất.

Không mảy may suy nghĩ thế, tôi dùng hết sức nhổ ngay cái rễ.

Rầm một tiếng, rễ xé toạc mặt đất, để lộ ra một cái lỗ nhỏ có thể vừa một người chui vào.

Quăng cái rễ sang một bên, tôi lập tức tiến vào bên trong cái lỗ nhỏ.

Điều đầu tiên tôi nhận thấy khi bước vào lỗ là mọi thứ phía trên thân cây đều rỗng, và có một sợi dây thừng treo lủng lẳng trên ngọn cây.

-Nuốt chửng

Theo tầm nhìn của mình, tôi bất giác nuốt nước bọt khi nhận thấy sợi dây đang lủng lẳng trên một cái hố không đáy tối đen như mực ở giữa mặt đất.

Nhìn xuống cái hố, tôi bất giác đổ mồ hôi lạnh trên sống lưng, vì nó thực sự trông như cái hố không hề có đáy.

Thu hết can đảm, tôi giữ chặt sợi dây và từ từ hạ xuống.

1 giờ, 2 giờ, 3 giờ, 5 giờ, đến khi tay tôi tê cứng, tôi bắt đầu quên đi thời gian đã trôi qua bao lâu.

Cánh tay và của tôi lúc này bắt đầu bỏng rát vì cơn đau liên tục khi đu xuống dây, và trước khi tôi nhận ra, tinh thần của tôi cũng đang sa sút dần.

Tuy nhiên, bất kể tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu lâu đi nữa, tôi vẫn chịu đựng cơn đau và tiếp tục đi xuống.