Chương 11: Sách [2]

Nhìn chằm chằm vào bóng dáng Donna rời đi, tôi mỉm cười cay đắng.

"Chắc mình vào danh sách đen của cổ rồi."

Là tác giả của cuốn tiểu thuyết, tôi hiểu rõ tính cách của Donna nhất. Tôi biết tất cả những sở thích và sở ghét của cô ấy.

Ví dụ, mặc dù đã cố gắng che giấu, nhưng cô ấy rất thích đồ ngọt. Đặc biệt là kem, và hạt phỉ là hương vị yêu thích của cô ấy.

Cô ấy cũng ghét rất nhiều thứ, chẳng hạn như những tên đàn ông phiền phức, điển hình là những kẻ nhìn cô ấy với ánh mắt thèm muốn, và những kẻ lười biếng hoặc cứng đầu.

Tôi đã chú ý đến Donna khi cô ấy nói chuyện với Kevin, nhưng cố không thu hút sự chú ý vào bản thân, tôi giả vờ như không biết gì và giả vờ ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của cô ấy.

"Chắc cô ấy nghĩ mình là một học sinh bướng bỉnh, không chịu nghe lời khuyên của cô ấy."

Tôi giả vờ bối rối và tạo ấn tượng thấp nhất có thể. Lời bào chữa về việc thanh kiếm của tôi bị kẹt trong bao kiếm đương nhiên là xạo rồi, nhưng đó là cách tốt nhất để khiến cô ấy nghĩ rằng tôi quá yếu kém.

Mặc dù cô ấy không phải là kiểu người nhiều chuyện, nhưng nếu ai đó phát hiện ra rằng tôi đang luyện tập bộ kỹ năng 5 sao [Kiếm Kỹ Keiki], tôi chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý không cần thiết.

Nói một cách đơn giản, tôi không muốn bất kỳ sự chú ý nào cả.

Càng nhận được nhiều sự chú ý, khả năng tôi và các nhân vật chính tương tác với nhau càng cao.

Hơn nữa, nếu mọi người phát hiện ra tôi đang sử dụng kỹ năng 5 sao, tôi sẽ lâm vào nhiều tình huống nguy hiểm vì kỹ năng 5 sao là thứ rất nhiều người thèm muốn.

Cho đến nay, tôi đã quyết định rằng tôi sẽ trở thành một thằng dân đen, nên tôi sẽ sống như một tên dân đen để có một cuộc sống tốt đẹp và yên bình. Tôi sẽ trở nên đủ mạnh mẽ để bảo vệ gia đình mình khỏi đại tân thế thứ ba, và kiên nhẫn chờ đợi nhân vật chính giải quyết mọi chuyện. Rồi tôi sẽ tìm cho mình một công việc ổn định và kiếm một người vợ xinh đẹp.

Kế hoạch quá hoàn hảo.

Đừng hiểu lầm tôi, đương nhiên là tôi đã nghĩ đến việc lợi dụng kiến thức tác giả để giúp bản thân đạt đến đỉnh cao sức mạnh.

Nhưng tôi không đủ khả năng để làm điều đó. Nếu tôi bằng cách nào đó vô tình thay đổi cốt truyện, thì phần kết cốt truyện cũng có thể sẽ thay đổi.

Chờ đã...

Từ từ.

Có vẻ như tôi đã quên một thứ cực kỳ quan trọng.

Tôi quên là... mình chưa viết đoạn kết cho tiểu thuyết…

Tôi đã chết trước khi tôi có thể hoàn thành cuốn tiểu thuyết này.

"Ồ bỏ mẹ bỏ mẹ bỏ mẹ rồi..."

Đi đi lại lại xung quanh sân tập, tôi điên cuồng bắt đầu nghĩ ra phương án khác.

Đây là một vấn đề rất lớn.

Tôi đã ngừng viết ngay trước khi main đυ.ng độ với Quỷ vương. Kế hoạch là, main đấu với tên trùm quỷ vương, rồi main thắng suýt nút, rồi trở thành anh hùng nhân loại.

Quá đơn giản mà nhỉ?

Vâng, bây giờ chúng ta có một vấn đề khá lớn đây. Bởi vì tôi quá bị cuốn vào [Hạt giống giới hạn] và [Kiếm Kỹ Keiki], tôi đã hoàn toàn quên mất về việc cuốn tiểu thuyết chưa có kết!

Liếc nhìn Kevin đang tập luyện trong phòng trọng lực, tôi thở dài thườn thượt.

"Mình đoán là mình không còn lựa chọn nào khác rồi."

Có vẻ như tôi sẽ phải hủy bỏ kế hoạch của mình rồi.

Có lẽ tôi sẽ phải trở nên mạnh mẽ như nhân vật chính, hoặc ít nhất là đạt đến trình độ của cậu ta. Tất nhiên là tôi sẽ cố gắng không tiếp xúc với cậu ta và dàn nhân vật chính kia, ít nhất là không cho đến khi cốt truyện gần đến hồi kết. Nhưng nếu trong trường hợp main không tiêu diệt được trùm cuối thì thôi, lúc đó tôi mới bước vào giúp cậu ta.

"Điều này rắc rố thực sự i."

Nghĩ rồi, tôi dùng khăn lau mồ hôi tích tụ trên trán.

Suy nghĩ về tất cả những điều này đã khiến tôi mất đi động lực để tập luyện.

[TRANG NÀO KHÁC ĐĂNG TRUYỆN NÀY NGOÀI truyenhdt.com LÀ LŨ LEECHES]

"Chắc mình phải đi tắm và nghĩ ra giải pháp khác mới được."

Khó chịu thật sự.

Về đến phòng, tôi nhanh chóng nhảy vào phòng tắm.

Lớp học bắt đầu lúc 8 giờ sáng, vì vậy sau khi tắm rửa xong, tôi nhảy lên giường và bắt đầu suy nghĩ về cách nước đi trong tương lai của mình.

Điều đầu tiên, tôi rõ ràng cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng làm thế nào để mạnh hơn?

Tôi không thể quá tham lam và ăn cắp quá nhiều vật phẩm từ nhân vật chính được, vì điều đó sẽ trực tiếp thay đổi cốt truyện. Hơn nữa, tôi đã cảm thấy khá tội lỗi khi lấy [Hạt giống giới hạn], tôi không nên lấy nhiều hơn nữa.

Vì tôi không thể lấy thêm bất kỳ vật phẩm OP nào khác, nên tôi phải đi một con đường khác.

"Nhưng con đường đó sẽ như thế nào đây..."

Vuốt ve cằm, trong đầu nảy ra nhiều ý tưởng.

"Có lẽ mình có thể đi săn quái ở ngoại ô thành phố Ashton."

Lắc đầu, tôi nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ đó. Đơn giản là vì nó quá nguy hiểm, và cũng vì tôi chưa từng chiến đấu trước đây, nên đi săn quái thì chẳng khác quái nào tự sát cả.

"Một cách giúp mình tăng tốc độ luyện tập mà không phải gặp các tình huống nguy hiểm hừm…"

"À!"

Sao tôi không nghĩ ra trước đây nhỉ.

Mải mê tìm kiếm những món đồ gian lận khiến tôi hoàn toàn quên mất sự thật rằng có một giải pháp đơn giản hơn nhiều.

Cổ phiếu.

Vì tôi là tác giả của cuốn tiểu thuyết, nên tất cả những sự kiện trong tương lai đều đã có sẵn trong đầu tôi.

Nếu tôi có thể tận dụng lợi thế của mình một cách cẩn thận, tôi có thể nhanh chóng kiếm được nhiều tiền mặt, giúp đẩy nhanh quá trình đào tạo của tôi.

Có rất nhiều loại thần dược giống steroid có sẵn trên thị trường này. Nếu tôi kiếm đủ tiền thông qua cổ phiếu, tôi có thể cải thiện quá trình đào tạo của mình bằng cách tiêu thụ những lọ thuốc đó. Ví dụ, nếu tôi tiêu thụ [Bình phục hồi thể lực] cùng với [Bình phục hồi cơ bắp], tôi có thể luyện tập nhanh gấp đôi bình thường mà không sợ nguy cơ bị thương. Điều này chắc chắn sẽ giúp tôi bắt kịp dàn nhân vật chính.

[Bình tăng cường sức mạnh], [Bình tăng cường mana], [Bình tăng cường độ nhanh nhẹn], [Bình phục hồi thể lực], [Bình phục hồi cơ bắp] tất cả các loại bình thuốc xịn xò đó đều có sẵn trên thị trường.

Sao mình lại không nghĩ ra trước đây nhỉ?

Ngay cả một thiếu gia thế hệ hai cũng không đủ khả năng để huấn luyện kiểu này, vì giá mỗi lọ thuốc đơn giản là quá đắt đỏ. Một [Bình tăng cường sức mạnh] chất lượng thấp có giá 20.000U trên thị trường lận. Nhưng nếu tôi sử dụng kiến thức của mình một cách chính xác, thì việc kiếm được vài triệu U sẽ không thành vấn đề. Rất tiếc là nếu không phải vì tôi không muốn mạo hiểm làm sụp đổ của thị trường thì tôi đã có thể dễ dàng kiếm được hàng tỷ U luôn.

Dù gì thì tôi cũng không cần phải kiếm nhiều đến vậy, vì tôi biết một cách bí mật để mua những lọ thuốc chất lượng cao với giá thấp hơn giá thành thị trường. Hơn nữa, nguồn cấp cũng khá gần gũi với tôi. Nếu không phải vì tôi không muốn tiếp xúc với người đó thì tôi đã mua một vài lọ thuốc rồi.

Ahhh, cảm giác thật tốt khi lại toàn trí trở lại.

Được rồi, vì tôi biết phải làm gì, tôi nhanh chóng đi lấy một cây bút.

Tôi cần phải viết ra tất cả những sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai trước khi tôi quên bén mất.

"Mình đã để cuốn nhật ký ở đâu nhỉ?"

Nhìn trái nhìn phải, tôi nhìn quanh phòng để tìm cuốn nhật ký mà mẹ tôi đã đem cho tôi.

"Chắc nó nằm trong đống vô dụng đằng này"

Nhìn qua đống đồ lớn trong góc phòng, tôi nhanh chóng tìm được cuốn sổ đỏ và cầm lên xem.

"Hửm!"

-Thụp

Đầu óc tôi thoáng chốc trở nên trống rỗng khi cuốn sách tuột khỏi tay.

Định thần lại, tôi vội vàng cầm sách lên và nhìn vào bìa có bốn chữ được khắc rất sâu trên bìa da mặt trước của cuốn sách.

"Kiếm sĩ toả sáng’

Với đôi tay run rẩy, tôi từ từ mở cuốn nhật ký ra.

Không ngừng lật từng trang sách, tôi xem qua nội dung cuốn sách với tâm trạng hoang mang tột độ.

"L-làm thế nào mà nó c-có thể ..."

Chỉ có 10 trang là có chữ, trong khi các trang tiếp theo đều trống.

Nhưng mà...

===

"Huuu ... Khó khăn thật."

Ra khỏi phòng trọng lực, Kevin hít thở sâu. Cậu ta khá kiệt sức vì cậu ta vừa sử dụng phòng trọng lực với mức trọng lực 2g. Vì đây là lần đầu tiên cậu ấy thử phòng trọng lực nên cậu ấy chỉ quyết định đặt ở mức 2g.

Nhờ những lời khuyên mà cậu nhận được từ Donna ngày hôm nay, cảm giác như thể có một con đường mới đã mở ra trước mắt cậu ta.

Mặc dù đây chỉ là lần đầu tiên tập luyện trong phòng trọng lực, nhưng cậu ấy đã cảm nhận được kết quả mới. Khi vung kiếm, cậu có thể cảm thấy những cú vung của mình trở nên nhanh hơn và chính xác hơn so với lần luyện tập với những hình nộm.

"Ngon."

Hài lòng, Kevin nhìn đồng hồ. Lúc đó là khoảng 9 giờ tối, có nghĩa là căng tin sẽ sớm đóng cửa. Vì vậy, cậu ấy nhanh chóng thay đồ...

===

Từ trang thứ 10 trở đi, các từ bắt đầu xuất hiện bên trong trang còn lại. Điều kỳ lạ hơn nữa là các từ bên trong cuốn sách trông giống như chữ viết tay vậy, vì chúng có chung một nét chữ.

Mặc dù những từ ngữ này khá gây sốc ... điều thực sự làm tôi bối rối không phải là việc các từ xuất hiện một cách kỳ diệu bên trong cuốn sách, mà là tiêu đề của trang bìa.

"Kiếm sĩ toả sáng’

Đây là tiêu đề của cuốn tiểu thuyết mà tôi đã viết.

Cầm cuốn nhật ký trên tay, tôi không khỏi rùng mình. Từ các trang một đến mười, mọi thứ đều giống hệt như tôi đã viết trong tiểu thuyết. Nó bắt đầu với việc Kevin tham gia kỳ thi tuyển sinh và gây sốc cho mọi người với tài năng đỉnh cao của cậu ta, cho đến lúc cậu ấy đang luyện tập trong phòng trọng lực ngay lúc này.

Khi tôi nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký trên tay mình, một ý nghĩ bất chợt ập đến trong tôi.

"Mình đổi nội dung được không nhỉ?"

Ngay lập tức, tôi lấy ra một cây bút chì và cố gắng xóa vài từ cuối cùng "Vì vậy, cậu ấy đã nhanh chóng thay đồ và đi..."

"!"

Nó hoạt động thật này!

Tôi thực sự có thể xóa nội dung của cuốn sách này!

"Hử?"

5 giây sau khi tôi xóa các từ đó, chúng đã xuất hiện trở lại một cách thần kỳ.

Nhìn thấy những dòng chữ xuất hiện trở lại trước mặt tôi, tôi thử xóa một phần khác trong cuốn sách.

Kết quả vẫn thế. Đúng năm giây sau khi các từ được xóa khỏi cuốn sách sẽ xuất hiện trở lại như thể không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi thử điều tương tự một vài lần, cau mày, tôi đắm chìm trong suy nghĩ. Có vẻ như tôi có thể xóa những từ bên trong cuốn sách, nhưng đúng năm giây sau khi xóa những từ đó, chúng sẽ xuất hiện trở lại một cách kỳ diệu. Rồi một ý nghĩ chợt ập đến trong tôi.

Nếu tôi có thể xóa chúng ... thì biết đâu tôi cũng có thể thay đổi chúng chứ nhỉs?

"Hmmm, hãy thử một cái gì đó đơn giản trước xem sao."

Sử dụng phần cuối của cây bút chì, tôi nhanh chóng chà ra "2g" và thay thế nó bằng "4g".

"Để xem có chuyện gì xảy ra không."

1 giây

2 giây

3 giây

4 giây

Đúng 5 giây sau khi tôi thay đổi từ ngữ, cuốn sách phát sáng một cách thần kỳ.

Đột nhiên, tôi cảm thấy hầu hết mana trong cơ thể bị cuốn sách rút cạn.

"Ugh! Cái quái gì vậy?"

Mất cảnh giác, chân tôi chùng xuống và tôi khuỵu một gối xuống. Thở gấp gáp, tôi liếc nhìn cuốn sách trên tay.

===

"Hu, Hu, Hu, mẹ nó chứ!"

Ra khỏi phòng trọng lực, Kevin ngồi phịch xuống sàn. Cậu ấy đã vô cùng kiệt sức khi vừa sử dụng phòng trọng lực có mức trọng lực 4g. Cậu ta đã đánh giá quá cao khả năng của bản thân và trực tiếp đặt thiết lập lên 4g với suy nghĩ rằng cậu ta dư sức với nó.

Đúng 30 phút sau khi cậu ta bước vào phòng trọng lực, cậu ta ngưng tập và rời khỏi phòng ngay. Quá sức với cậu ta rồi.

Khi nằm trên sàn mệt mỏi, cậu ta mỉm cười mệt nhọc.

Nhờ những lời khuyên mà anh nhận được từ Donna ngày hôm nay, cảm giác như thể một con đường mới đã mở ra trước mắt cậu ta.

Mặc dù đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng cậu có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần thay đổi. Cậu ta đã có thể cảm nhận được lợi ích của việc rèn cơ thể mình bên trong phòng trọng lực.

"Ngon."

Hài lòng, Kevin nhìn đồng hồ. Lúc đó là khoảng 9 giờ tối, có nghĩa là căng tin sẽ sớm đóng cửa. Vì vậy, cậu ta nhanh chóng thay đồ và đi đến nhà ăn. Trước đây cậu ấy đã nghe nói rằng quán cà phê đóng cửa lúc ...

===

"Ôi chúa ơi!"

Cuốn sách đã thực sự thay đổi!

Tôi thực sự có thể thay đổi những gì được viết bên trong cuốn sách!

Đây thực sự là một cơ hội trời cho. Với thứ này, tôi có thể biết chính xác main đang làm gì và bí mật giúp đỡ cậu ấy khi cậu ấy gặp khó khăn mà không cần tôi xuất hiện.

Mặc dù cuốn sách này thực sự là một vật phẩm gian lận, nhưng tôi bất giác cau mày khi nhìn vào nó.

Trước hết, chắc chắn có vài hạn chế về cách sử dụng cuốn sách. Việc gần như toàn bộ lượng mana của tôi đã cạn kiệt khi thay đổi "2g" thành "4g", có nghĩa là những thay đổi mà tôi có thể làm là khá ít ở hiện tại.

Thứ hai, cuốn sách này quá đáng ngờ. Mặc dù cuốn sách này nằm ở bên trong chiếc hộp mà bố mẹ tôi ở thế giới này đã gửi cho tôi, tôi chắc chắn rằng họ không phải là người đặt cuốn sách ở đó.

Điều này làm dấy lên một số câu hỏi. Ai đã đặt cuốn sách vào đó, và mục đích của họ là gì? Có lẽ đó là người đã tái sinh tôi vào đây ư? Hay là người khác?

"Mhmm, khó chịu vãi."

Bất cứ ai đã tái sinh tôi vào đây chắc chắn có động cơ để làm như vậy. Tôi không biết họ muốn gì ở tôi, nhưng tôi chắc chắn hy vọng là đừng có yêu cầu tôi phải chiến đấu với một tên thần linh hay thực thể khủng bố gì gì đó.

Nhỉ?

Hà Hà Hà Hà Hà

Làm ơn đừng làm vậy nhé?

Làm ơn làm phước luôn á...

Chà, vì tôi không thể nghĩ ra lý do tại sao tôi lại được triệu hồi đến đây, nên tôi cũng có thể nghịch cuốn sách thêm một chút.