Chương 10: Sách [1]

-Ding Dong!

"Đợi xíu!"

Mặc vội chiếc quần, tôi đi về phía cửa.

Mở cửa, một người đàn ông mặc áo khoác xanh cầm trên tay một gói hàng lớn.

"Hạng 1750, Ren Dover có đơn hàng."

Đưa gói hàng lớn cho tôi, người đàn ông chìa chiếc máy tính bảng của mình ra và tôi nhanh chóng ký vào đó.

-Gạch!

Đóng cửa lại, tôi tò mò kéo cuộn băng ra khỏi hộp.

Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một bức thư màu trắng được xếp ngay ngắn bên trên những món đồ khác.

Mở đầu bức thư, tôi nhanh chóng xem qua nội dung.

===

Chào Ren!

Trường như thế nào rồi con? Con đã kết bạn được với ai chưa? Khi nào con trở về nhà vậy?

Hãy đến thăm chúng ta thường xuyên nha, em gái con đang hóng con lắm đó.

Nhân tiện, mẹ đã gửi lên một vài thứ mà con có thể cần.

Hôn con, người mẹ xinh đẹp duy nhất của con.

P/S:

Bố cũng nhớ con nên ráng chăm chỉ học nhé! [Biểu tượng cảm xúc trái tim] [Biểu tượng cảm xúc trái tim] [Biểu tượng cảm xúc trái tim]

===

À.

Đúng vậy, tôi đã đầu thai vào một gia đình bảo bọc con cái quá mức thì phải.

Trong thời gian tôi ở dãy núi Clayton, tôi thỉnh thoảng nhận được vài tin nhắn từ họ, và bất cứ khi nào tôi nhắn tin lại, họ sẽ trả lời ngay trong tích tắc.

Hầu hết thời gian họ chỉ nhắn tin ngẫu nhiên cho tôi những điều kỳ lạ hoặc cằn nhằn về việc tôi nên tập luyện thêm để một ngày nào đó tôi sẽ tiếp quản bang hội của gia đình.

Cảm giác này cũng không tệ cho lắm.

Vì gia đình tôi đã rời bỏ tôi rất sớm ở kiếp trước, nên tôi đã mất đi hơi ấm gia đình từ lâu rồi. Bây giờ tôi đã có nó trở lại, tôi không muốn chia tay nó.

Mở hộp, tôi nhanh chóng tách mọi thứ thành hai đống.

Vô ích và Hữu ích.

Mặc dù tôi chỉ mới biết gia đình mình được một tuần, nhưng theo tôi quan sát cho đến nay thì hầu hết đồ họ gửi đều là vô dụng cả.

Và tôi đã gần đúng hết.

Thứ đầu tiên tôi lấy ra là một chiếc áo sơ mi lớn có ghi "Mama"s Boy’ trên đó.

Nghĩ sao mà con mặc cái này vậy tròi!

Vứt chiếc áo sơ mi vào đống Vô ích, tôi nhanh chóng kiểm tra nội dung còn lại.

Có rất nhiều thứ khác được đóng gói bên trong, từ túi xách đến quần áo và những thứ hữu ích khác có thể sử dụng cho tôi sau này.

Từ từ, tôi tách mọi thứ ra thành hai đống Hữu ích và Vô ích mà mẹ tôi đã gửi.

"Phù ... Oke rồi đây"

Lau mồ hôi đọng trên trán, tôi đứng dậy và lười biếng duỗi tay.

"Hử"

Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, tôi thoáng nhìn thấy thứ gì đó bên trong chiếc hộp từ khóe mắt của mình.

"Một quyển sách hử?"

Nhìn vào thứ cuối cùng bên trong chiếc hộp, tôi không khỏi bối rối. Đó là một cuốn sách màu đỏ không có bìa hoặc hình minh họa ở mặt trước.

Qua những gì tôi đã quan sát cho đến nay, Ren Dover trước khi mà tôi đầu thai vào chắc chắn không phải là một người yêu đọc sách.

Trên thực tế, có vẻ như cậu ta cực kỳ ghét đọc sách, vì mẹ mới của tôi dường như khá ngạc nhiên khi tôi hỏi mẹ vài cuốn sách.

Bà ấy muốn gửi cho tôi một món quà chúc mừng vì đã có thể ghi danh vào Lock, và cũng vì tôi không biết rõ về họ nên tôi chỉ hỏi họ một vài cuốn sách để làm quà.

Lật giở cuốn sách, tôi không nói nên lời vì chẳng có gì trong đó cả. Nó hoàn toàn trống rỗng.

"Có lẽ đây là một cuốn nhật ký chăng?"

Tôi nghĩ và ném cuốn sách vào cái đống vô dụng.

Ok rồi.

Nhìn quanh phòng, tôi kiểm tra thời gian. Giờ khoảng sáu giờ chiều rồi.

- Ọc Ọc.

"Chắc mình sẽ đến căng tin trước, và sau đó sẽ đến phòng tập thể dục sau."

Thấy bụng mình cồn cào vì đói, tôi quyết định đi đến căn tin ăn một chút đồ ăn trước khi đi tập thể dục.

Thu dọn hành lý, tôi lấy chìa khóa và nhanh chóng rời khỏi phòng.

-Click.

Cánh cửa đóng lại, và tôi đi đến căng tin.

Khi tôi rời khỏi đó, bên trong căn phòng, những hình khắc bắt đầu xuất hiện trên cuốn sách đỏ nằm ở đống đồ vô dụng trong góc phòng.

"Kiếm sĩ toả sáng’

...

Tôi phải nói rằng, thức ăn trong căn tin quá tuyệt vời.

Tôi chỉ mới bỏ có 15U thôi và tôi đã có một bữa ăn có thể lọt vào cẩm nang Michelin trong thế giới cũ. (Darkie: Cẩm Nang Michelin là cẩm nang ẩm thực nổi tiếng)

Ngon kinh khủng luôn.

Sau khi thưởng thức một chút, tôi nhanh chóng đi về phía sân tập.

Khi đến sân tập, một lần nữa tôi lại rất ấn tượng về cơ sở vật chất ở đây. Mặc dù tôi đã đến đây hôm nay, nhưng vì quá mệt nên tôi không thực sự quan sát kỹ cơ sở vật chất.

"Họ đã chi bao nhiêu cho đống này nhỉ?"

Tôi thậm chí không biết đã có bao nhiêu tiền được đổ vào việc xây nên cơ sở này. Số tiền cần để tạo ra một môi trường tập luyện như vậy sẽ ít nhất phải hơn một vài tỷ U.

Bản thân phòng trọng lực có giá khoảng 50 triệu U rồi, và ở đây có tới tận 5 phòng luôn.

Dù sao thì cũng có thể hiểu được lý do tại sao họ lại đầu tư nhiều như vậy. Dù còn ở tuổi thiếu niên, nhưng các học viên ở đây đều là những trụ cột tương lai giúp bảo vệ nhân loại khỏi cuộc xâm lược của quỷ dữ. Tại sao nhân loại lại tiếc tiền đầu tư cơ chứ?

Nếu họ muốn đẩy mạnh tốc độ tiến triển của mình, thì buộc phải có một cơ sở huấn luyện như vậy.

Giờ là khoảng 19 giờ tối, và cơ sở này khá vắng vẻ.

Nhưng chỉ vì cơ sở vắng vẻ bây giờ, không có nghĩa là nó sẽ luôn như thế này.

Trong tương lai, sẽ có rất nhiều người sử dụng nơi này. Chỉ vì hôm nay là ngày đầu tiên nên hầu như ít ai ở đây lúc này. Hầu hết bọn họ đều đi chơi với những người bạn mới của hoặc là quá mệt để tập luyện thôi.

Bởi vì thứ hạng tương đối thấp của tôi, nên không có nhiều người muốn giao du với tôi, do đó tôi chẳng có gì để làm ngoài việc tập luyện.

Chà, tôi cũng không phàn nàn gì đâu, vì tôi thích ở một mình.

- Clang! -Clang! -Clang!

Khi tôi đang vươn vai, trong góc phòng tôi có thể nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào kim loại.

Không cần nhìn tôi cũng biết đó là ai.

"Kevin".

Giống như tất cả các nhân vật chính khác, cậu ấy là một người đam mê tập luyện và đã tập hơn 8 giờ mỗi ngày.

Chỉ cần nhìn thấy cậu ta chăm chỉ đến mức đó, tôi cạn cả lời. Làm sao tôi có thể bắt kịp cậu ấy khi cậu ấy không ngừng tập luyện mỗi ngày được.

Thở dài, tôi rút thanh katana của mình ra và bắt đầu luyện tập.

Vυ"t! Vυ"t!

...

Đi dọc hành lang, Donna kiểm tra thời gian trên máy tính bảng của mình.

Cô ấy vừa rời một cuộc họp và khá mệt mỏi. Nghĩ lại cuộc họp mà cô vừa tham dự, Donna thầm khẽ chửi rủa lũ cáo già đó vì đã liên tục lãng phí thời gian của mình với những cuộc họp vô nghĩa đó.

Hầu hết thời gian họp rất vô nghĩa, toàn các cuộc thảo luận về việc phân bổ ngân sách và đối tượng nào nên tăng ngân sách và đối tượng nào nên giảm ngân sách.

Sau một giờ tranh cãi vô nghĩa, Donna không thể chịu đựng được nữa và cáo lui trước.

Khi đang đi, cô thoáng nhìn qua cửa sổ đối diện thẳng với sân tập.

Điều đầu tiên đập vào mắt cô là hình ảnh một cậu bé đẹp trai tuấn tú đang tập đấu với một trong những con hình nộm.

Thực sự là một cảnh tượng đầy mê hoặc.

Ngay cả Donna cũng bị hút hồn trong vài giây.

"Thật thú vị"

Cô ấy không thể giải thích tại sao, nhưng bất cứ khi nào cô ấy nhìn thấy kiếm thuật của cậu bé đó, cô ấy thỉnh thoảng bị mê hoặc bởi nó.

Kể từ lần đầu tiên cô để mắt đến cậu ta, cô bắt đầu chú ý đến cậu nhóc đó. Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô có thể biết rằng cậu sẽ cống hiến rất nhiều cho tương lai nhân loại.

Quẹt thẻ dẫn đến cơ sở tập luyện, cô bước vào.

Chỉ sau khi cô ấy bước vào cơ sở tập luyện, cô ấy mới nhận ra cũng có một học viên khác đang tập luyện.

Lúc đầu, cô ấy rất vui mừng.

Là một giáo viên thì sao lại không vui khi thấy học sinh của mình luyện tập chăm chỉ được chứ?

Nhưng khi nhìn thấy những động tác kỳ lạ của cậu ta, cô lại nhớ đến cậu nhóc mà cô đã nhìn thấy trong buổi tập hôm nay.

"Nó vẫn đang lãng phí thời gian để tập động tác vô nghĩa kia à?”

Lắc đầu, cô di chuyển đến chỗ Kevin.

"Tôi phải nói rằng, bất cứ khi nào tôi nhìn thấy kiếm thuật của cậu, tôi khó lòng nào có thể rời mắt khỏi nó."

Giật mình, Kevin dừng tập và nhìn vào nhân vật đầy mê hoặc đang đi về phía mình một cách duyên dáng.

"Cô Donna? Cô làm gì ở đây giờ này thế?"

"Tôi không được đến đây à?"

Nghiêng đầu sang một bên, cô ấy trêu chọc nhìn Kevin đang đổ mồ hôi.

"Cậu biết đấy, mặc dù tập rất tốt, nhưng cậu nên dừng tập kiểu đó lại đi."

"Xin lỗi?"

Nhìn Donna một cách bối rối, Kevin hạ kiếm xuống.

"Từ những gì tôi quan sát, cơ thể của cậu không thể theo kịp với bộ não của cậu."

Lấy máy tính bảng ra, cô nhanh chóng vuốt lên và hình ảnh ba chiều của hình nộm tập luyện xuất hiện trước mặt cô.

"Khi thấy cậu tập, tôi đã quan sát thấy rằng cơ thể cậu không thể theo kịp mắt cậu được. Hãy xem này."

Sử dụng máy tính bảng của mình, cô nhanh chóng chạm vào hình nộm tập luyện trước mặt, ngay lập tức một số đốm đỏ xuất hiện trên hình ảnh ba chiều, với những con số lơ lửng trên chúng.

"Những hình nộm này không chỉ cực kỳ bền, mà chúng còn được lắp đặt công nghệ rất hiện đại. Chúng có thể đo lượng sức mạnh, tốc độ ra đòn và độ chính xác của đòn đánh. Thực sự là một kiệt tác công nghệ đáng kinh ngạc!"

Chỉ thẳng vào những con số phía trên những chấm đỏ, Donna nhìn Kevin.

"Cậu thấy không? Con số này cho cậu biết mức độ chính xác của những cú đánh của cậu. Hiện tại, chỉ số cao nhất của cậu là 85%. Mặc dù có tới tỷ lệ trượt chỉ tầm 15%, tức như một vài milimet, nhưng nó sẽ quyết định cậu có gϊếŧ được kẻ thù của mình hay không."

Vuốt sang phải, một bảng chi tiết nhỏ hiện ra trước mặt Kevin. Một số con số được hiển thị trước khi cậu ta thấy lượng sức mạnh mình đã sử dụng khi tấn công hình nộm.

"Sử dụng phần mềm theo dõi mắt hiện đại, chúng tôi có thể dự đoán trực tiếp vị trí cậu sẽ đánh vào. Nó không chỉ nghiên cứu hướng nhìn của cậu mà còn đọc được ngôn ngữ cơ thể của cậu, chẳng hạn như hướng cơ thể của cậu , góc mà cậu đang vung và nhiều yếu tố đáng kể khác có thể xác định chính xác vị trí cậu sẽ đánh vào.”

Nhìn chằm chằm vào bàn một lúc, Kevin thở ra một hơi dài và nhìn Donna.

"Vậy thì em nên làm gì đây?"

"Cậu nên làm gì ư? Vấn đề này đâu có khó giải quyết đâu mà."

Chỉ vào phòng Trọng lực ở phía bên kia của cơ sở tập luyện, cô ấy nói.

"Tôi khuyên cậu nên rèn luyện cơ thể của cậu bên trong phòng trọng lực để cơ thể của cậu có thể theo kịp với bộ não của cậu."

"Em hiểu rồi!"

[ĐỌC TRUYỆN DỊCH TẠI truyenhdt.com LÀ ỦNG HỘ ASURA TEAM]

Lau đi những giọt mồ hôi tích tụ trên người, cậu cảm ơn lời khuyên của Donna và nhanh chóng đi về phía phòng trọng lực.

Nhìn thấy Kevin quyết tâm như thế nào, Donna không khỏi nở một nụ cười mãn nguyện.

"Bây giờ đến lượt tên nhóc có vấn đề kia"

Quay đầu lại, tầm mắt cô nhanh chóng lướt về phía người con trai đang vô thức rút ra rút vào bỏ thanh katana của mình.

"Này cậu kia!"

Nhìn thấy cách cậu ta cứ đờ đẫn tập đi tập lại động tác đó, Donna không thể chịu đựng được nữa và tiến về phía cậu.

"?"

Nghiêng đầu sang một bên, cậu bé nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Ngay lập tức toàn thân cậu đông cứng lại, trên trán xuất hiện những hạt mồ hôi lạnh.

Nhìn cậu ta, Donna thực sự thấy cảnh này khá buồn cười.

Đưa mắt nhìn cậu bé từ trên xuống dưới, Donna nhìn kỹ cậu nhóc trước mặt cô. Mái tóc đen tuyền, đôi mắt xanh pha lê và khuôn mặt rõ ràng. Cơ thể của cậu có vẻ gầy hơn, nhưng chắc chắn cậu không hề xấu trai.

Khi nhìn cậu ấy, cô ấy bất chợt nhớ lại Jin và Kevin, khiến cô ấy mỉm cười cay đắng.

Hoàn toàn thua xa bọn họ.

"Nói cho tôi biết chính xác thì cậu đang làm gì vậy?"

"Cô Donna, em đang luyện tập."

"Cậu gọi là luyện tập à?"

Thở dài, cô nhìn cậu bé và nói với giọng khó chịu.

"Nhìn xem, vô thức tra và tháo thanh kiếm như thế là hoàn toàn ngu ngốc. Cậu tập vậy thì được cái gì?"

Ngại ngùng gãi đầu, mắt cậu bé đảo sang một bên và nói với một giọng khó nghe.

"Cô thấy đấy, bất cứ khi nào em cố gắng rút thanh katana của mình, nó cứ luôn bị mắc kẹt bên trong bao kiếm của em, và chuyện xảy ra khá thường xuyên như vậy ..."

Vì Donna là một siêu nhân với lượng mana khá lớn, nên không khó để cô hiểu cậu bé đang nói gì. Nhưng khi cô ấy nghe xong, cô ấy ước mình đã chưa hề nghe câu trả lời đós.

Kiếm mắc kẹt bên trong bao kiếm?

Làm thế nào mà có thể phạm một sai lầm ngu ngốc như vậy được?

Không. Ngay từ đầu, làm sao mà ai đó thậm chí không thể rút thanh katana ra khỏi bao kiếm lại có thể ghi danh vào học viện Lock?

Hàng triệu câu hỏi hiện lên trong đầu cô khi cô cạn lời nhìn cậu bé trước mặt mình.

"Haiz. Thế thì chỉ cần đổi một bao kiếm tốt hơn hoặc thay đổi thanh kiếm khác đi. Đừng lãng phí thời gian như vậy chứ?"

"Vâng."

Cảm thấy như thể cô ấy sẽ bị đau đầu dữ dội nếu cô ấy ở lại lâu hơn nữa, cô ấy quay người và rời đi.

Ngay khi cô ấy chuẩn bị rời khỏi cơ sở, cô ấy đã nhanh chóng nhìn ra phía sau mình.

Cô ấy lại cạn lời.

"Thằng nhóc này bị điếc hả ta?"

Đứa trẻ mà cô ấy vừa nói khuyên vẫn làm điều tương tự! Giống như thể đàn gảy tai trâu!

"Rồi, thích thì chiều luôn."

Dù gì đi nữa thì cô ấy không có nghĩa vụ phải đích thân giám sát cậu ta. Cậu ta đã 16 tuổi rồi, cuộc sống của cậu là của riêng cậu ta. Cô đã đã đưa ra lời khuyên cho cậu, nhưng cậu quyết định phớt lờ nó. Công việc của cô là hướng dẫn học sinh, và nếu những học sinh đó phớt lờ sự hướng dẫn của cô thì đánh vậy.

Khi rời đi, cô ấy liền đưa Ren vào danh sách đen của mình.