Chương 12: Sách [3]

Trong vài ngày tiếp theo, tôi đã hiểu được cuốn sách.

Sau khi thử nghiệm cuốn sách vào mọi lúc mà tôi rãnh, tôi đã hiểu được các công dụng chính của cuốn sách.

Đầu tiên, bất cứ khi nào tôi muốn thay đổi thứ gì đó bên trong cuốn sách, thì mana sẽ bị tiêu hao.

Tùy thuộc vào những gì tôi đã thay đổi thì lượng mana bị hấp thụ sẽ khác nhau.

Ví dụ, chúng ta sẽ nói về phòng trọng lực.

Tôi đã thay đổi cài đặt phòng trọng lực từ 2g thành 4g. Vào thời điểm đó, khoảng ba phần tư lượng mana của tôi đã bị tiêu hao.

Cùng ngày đó, sau khi dùng một lọ thuốc 50 U rẻ tiền để bổ sung mana, tôi đã thử lại, nhưng lần này tôi đã thay đổi cài đặt trọng lực từ 4g thành 3g.

Kết quả là một nửa lượng mana của tôi đã bị tiêu hao.

Nhờ đó, tôi đã có thể nhận ra rằng sự thay đổi được thực hiện trong cuốn sách tỷ lệ thuận với mức tiêu hao mana. Có nghĩa là thay đổi tôi thực hiện trong cuốn sách càng lớn thì tôi càng tiêu tốn nhiều mana hơn.

Để xác minh điều này, tôi đã thử đặt "6g", điều mà giờ tôi cực kỳ hối hận, vì tôi gần như ngất đi khi toàn bộ mana trong cơ thể bị hút hết.

Khi tôi lấy lại được chút sức lực, tôi thấy rằng mana của tôi đã hoàn toàn cạn kiệt. Khi tôi nhìn lướt qua cuốn sách để xem nó mang lại những thay đổi gì, tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh. Có vẻ như main đã bị gãy một chân do tôi can thiệp.

Nhanh chóng bổ sung mana của mình bằng cách sử dụng một lọ thuốc rẻ tiền khác, tôi ngay lập tức hoàn nguyên nó về mức 2g mà tôi thấy là mức trọng lực tối ưu nhất cho main.

Điều tiếp theo tôi thử là 15g. Tôi muốn xem điều gì sẽ xảy ra nếu sự thay đổi nằm ngoài khả năng của tôi.

Kết quả là, đúng 5 giây sau khi tôi thực hiện thay đổi, thay đổi của tôi nhanh chóng được hoàn nguyên về "2g" như chưa có gì xảy ra.

Điều tiếp theo tôi phát hiện ra về cuốn sách là nó luôn đi trước dòng thời gian hiện tại của tôi khoảng 10 phút. Có nghĩa là nó cho tôi biết diễn biến của 10 phút ở tương lai.

Hơn nữa, tôi phát hiện ra rằng khi các sự kiện trong sách trùng khớp với dòng thời gian của tôi, tôi không thể thêm bất kỳ thay đổi nào vào cuốn sách nữa.

Ví dụ: "Kevin ra khỏi phòng tập".

Khi những từ đó xuất hiện trong cuốn sách, nó thực sự có nghĩa là Kevin sẽ ra khỏi phòng tập 10 phút nữa.

Vì vậy, khi Kevin thực sự rời khỏi phòng tập ở ngoài đời thì tôi không thể thực hiện bất kỳ thay đổi nào trong cuốn sách nữa. Từ đó, tôi có thể suy ra rằng cuốn sách không thể thay đổi quá khứ, mà chỉ thay đổi tương lai có thể xảy ra thôi.

Tôi thực sự khá may mắn khi tôi đã sử dụng bình thuốc để bổ sung mana của mình vì tôi sẽ ăn đầu bòi nếu để main tự làm mình bị thương vào ngày đầu tiên.

Điều cuối cùng tôi phát hiện ra là cuốn sách chỉ có góc nhìn của Kevin. Điều này có nghĩa là cuốn sách sẽ khá vô dụng đối với tôi vì tôi không phải là Kevin.

Tôi cũng chẳng buồn lắm, vì việc này có nghĩa là tôi có thể sử dụng cuốn sách này để xác định xem liệu tôi có nên giúp Kevin mà không cần phải lộ diện hay không.

...

Hôm nay đánh dấu ngày thứ tư của tôi, và hôm nay là buổi học lý thuyết đầu tiên của tôi kể từ khi tôi đến đây.

Vì mọi người thường đến với sân tập để phát huy khả năng của mình, hầu hết các bài học đều dựa trên thực chiến và rèn luyện cơ thể, do đó, các bài học lý thuyết khá hiếm.

"Giải phẫu phân tử"

Đây là tên của lớp học lý thuyết. Một lớp cực kỳ cao cấp, vì sẽ học nhìn xuyên qua cơ thể của quái vật và quái thú.

Giáo sư Theodore Rombhouse, một nghiên cứu sư nổi tiếng với rất nhiều giải thưởng sẽ là giáo sư phụ trách lớp này. Ông và nhóm của mình đã một tay lý giải được bí ẩn tại sao những con thú lại trở nên điên rồ sau khi mana xâm chiếm bầu khí quyển.

Giáo sư Rombhouse là một người đàn ông trung niên đầy đặn với mái tóc trắng xoăn và tính cách điềm đạm. Nếu không phải vì đôi mắt của ông hiện đang nhìn chằm chằm vào sinh vật to lớn đang đặt trên bàn trước lớp, mọi người sẽ rất dễ nhầm ông ấy với ông chú hàng xóm tốt bụng của bạn.

"Như chúng ta có thể thấy, sải cánh của chim bồ câu Berzerk là khoảng 1,8m, khác hẳn so với chim bồ câu trước đây, vì hồi trước chúng chỉ dài khoảng 70cm. Chiều dài đã tăng gần gấp 2,6 lần!"

Vị giáo sư phấn khích hét lên khi ông vuốt ve sinh vật khổng lồ trên bàn. Qua giọng nói hào hứng, ta thể thấy ông ấy đang vô cùng say mê với sinh vật trước mặt.

"Sau thời gian dài nghiên cứu và đưa kết luận, chúng tôi đã tìm ra lý do cho sự phát triển mạnh mẽ này. Như tất cả các em đã biết, nhóm của tôi chịu trách nhiệm nghiên cứu lý do tại sao các con thú lại trở nên điên rồ khi mana xuất hiện."

Cuối cùng cũng rời mắt khỏi sinh vật to lớn, giáo sư Rombhouse nhìn kỹ cả lớp và hỏi.

"Bây giờ có ai có thể cho tôi biết tại sao con người vẫn giữ được sự tỉnh táo trong khi động vật thì không?"

Vì đây là kiến thức phổ biến, rất nhiều người đã giơ tay. Vì muốn hòa vào đám đông nên tôi cũng giơ tay lên mà không cần suy nghĩ nhiều.

"Em ở bên trái"

"..."

Ông ấy đang nhìn tôi, phải không? Chỉ để chắc chắn, tôi đã nhìn ra phía sau để xem có ai đó giơ tay không. Chẳng ai lại muốn rơi vào một trong những tình huống khó xử khi ai đó vẫy tay với mình nhưng hóa ra họ thực sự đang vẫy tay với người phía sau mình cả.

"Không, đừng nhìn phía sau, tôi đang nói chuyện với em đấy đồ đần!"

"Em á?"

"Lạy chúa! Không phải em chứ còn ai vào đây nữa!"

Gã khốn này! Đó là cách ông nói chuyện với đấng sáng tạo của chính mình đấy às!

Thiện tai thiện tai, lần này bần tăng sẽ bỏ qua cho thí chủ.

Giả vờ chìm sâu vào suy nghĩ, tôi nhìn giáo sư trước khi bắt đầu nói. Tất nhiên, tôi giả vờ lo lắng lúc đầu để không quá nổi bật. Nếu tôi hành động quá tự tin, điều đó sẽ khiến giáo sư auto cho rằng tôi học giỏi, và sẽ dẫn đến việc ông ấy sẽ hỏi tôi nhiều hơn trong tương lai, điều mà tôi không hềmuốn.

"À, uhm. So với con người chúng ta..uhm ... động vật không có vùng vỏ não phát triển như chúng ta. Khi mana kí©h thí©ɧ hệ thần kinh của chúng ta, nó vô tình cần chúng ta ... uhm ... xử lý mana trong cơ thể của chúng ta để chuyển hướng nó đến các khu vực khác trong cơ thể, để nó không tích tụ quá nhiều ở cùng một nơi trong cơ thể. Bởi vì chúng ta có cấu tạo khác với loài thú, chúng ta có khả năng suy nghĩ và phản ứng với các tình huống khác nhau, điều mà loài thú không thể làm được. Do đó, khi tiếp xúc với một thế lực xâm lược hay còn gọi là mana, vì trí tuệ thấp của chúng, những con thú không có khả năng phản ứng với tình huống khác nữa, khiến mana bên trong cơ thể chúng từ từ tích tụ bên trong cơ thể, cụ thể là não của chúng, từ từ biến chúng trở nên điên cuồng. Quá trình này được gọi là ngộ độc mana."

"Câu trả lời rất ấn tượng ..."

Ấn tượng với câu trả lời của tôi, Giáo sư Rombhouse định vỗ tay khi ông nhận thấy rằng tôi vẫn chưa nói xong.

"Có hai hướng giải pháp để giải quyết vấn đề này. Một là đợi tự nhiên tiến hóa và những con thú tiến hóa dần dần đến khi chúng có thể xử lý mana, hoặc thứ hai là sử dụng tác động bên ngoài để kí©h thí©ɧ mana bên trong con thú. Nói một cách đơn giản, vì chúng không thể sử dụng bộ não của chính chúng để kí©h thí©ɧ mana, thì tại sao không sử dụng não của thứ khác?"

"Ví dụ, nếu chúng ta sử dụng một kỹ thuật tuần hoàn bình thường như kỹ thuật [Chòm sao tam giới] và trực tiếp kí©h thí©ɧ nơi tập trung mana như cách kí©h thí©ɧ hệ thống thần kinh của nó..."

"DỪNG LẠI NGAY ĐÓ!"

"Hở?"

Đang luyên thuyên nói, tôi bỗng nghe thấy một tiếng hét lớn và cảm thấy có hai bàn tay to lớn đang ôm tôi xuống.

"LẶP LẠI NHỮNG GÌ EM VỪA NÓI!"

"Hu-h-chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Tôi bối rối trả lời khi thấy khuôn mặt của Giáo sư Rombhouses đang dán chặt trước mặt tôi. Chúng tôi gần đến mức mũi của ông ấy chỉ cách mặt tôi vài inch.

Liếc nhìn xung quanh, tôi nhận thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ kinh ngạc, ngay cả Melissa, học sinh thông minh trong lớp cũng liếc nhìn tôi trong vài giây.

Chuyện quá gì thế?

Tôi chắc chắn rằng tôi chỉ đang đọc thông tin bình thường mà ai cũng biết thôi mà...

"LẶP LẠI NHỮNG GÌ EM VỪA NÓI!"

Giáo sư Rombhouse hét lên. Tôi thậm chí có thể cảm thấy một số nước bọt của ông ta bắn vào mặt tôi.

Ngay khi tôi chuẩn bị phản đối, tôi nhận thấy ánh mắt điên cuồng của ông nhìn chằm chằm vào tôi, và rồi tôi quyết định không phản kháng nữa.

"So với con người chúng ta..."

"KHÔNG! KHÔNG PHẢI LÀ PHẦN ĐÓ!"

Nao núng và lùi lại một bước, tôi bối rối nhìn chằm chằm vào vị giáo sư.

Ông muốn tôi lặp lại, nhưng khi tôi lặp lại thì lại chửi tôi á? Ủa alo?

Để ý biểu hiện của tôi, và thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình. Giáo sư Rombhouse bình tĩnh lại và lùi lại hai bước.

"Khụ khụ, xin lỗi vì điều đó."

"Không, không, không sao"

Tôi vừa nói vừa xua tay.

"Học sinh thân mến của tôi, em có thể lặp lại phần cuối cùng về điều mà em nói, về hai quá cách mà có thể chữa trị những con thú bị ngộ độc mana ấy."

Cau mày tôi nhìn Giáo sư đầy hoài nghi. Tôi đã nói sót gì à?

"Có hai giải pháp trong việc chữa trị ngộ độc mana. Một là để chúng tiến hóa thông qua quá trình tiến hóa tự nhiên, hai là thông qua tác động từ bên ngoài."

"Ý của em là sao khi nói tác động từ bên ngoài?"

Ngắt lời tôi một lần nữa, Giáo sư Rombhouse nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.

Lùi lại hai bước, tôi cảnh giác nhìn giáo sư.

"Thưa ngài, em thích phụ nữ."

"Hử?"

"...!"

Sau một vài giây, ai cũng có thể nghe thấy tiếng hét giận dữ của Giáo sư Rombhouse vang lên trong lớp khi ông ấy hiểu những gì tôi nói.

"Tôi không có tâm trạng nghe mấy câu đùa ngớ ngẩn của em, hãy lặp lại những gì em vừa nói trước đó !!"

-Ding! -Dong! -Ding! -Dong!

"Có vẻ như buổi học kết thúc rồi, cám ơn giáo sư, tạm biệt."

Không để ông ấy kịp phản ứng, ngay khi nghe thấy tiếng chuông tôi đã tóm lấy túi và rời đi trong nháy mắt.

Anh chàng đó thực sự quá kinh dị.

Đầu tiên, ông ấy liên tục hỏi tôi những thứ kiến thức cơ bản, và thứ hai, ông ấy liên tục hét lên không vì lý do gì cả.

Tôi làm gì sai à?

...

Click!

Vừa đóng cửa phòng, tôi lập tức chộp lấy cuốn sách bí ẩn và mở nó ra.

Tôi cần tìm hiểu lý do tại sao giáo sư lại đột ngột bộc phát như vậy trong ngày đầu tiên đến lớp.

===

Khi Kevin rời lớp học của Giáo sư Rombhouse, cậu ấy đã chìm sâu vào suy nghĩ.

Nếu những gì cậu học sinh kỳ lạ đó nói là đúng, thì đây là một phát hiện đột phá mới. Nếu giải pháp của cậu ta thực sự có thể giải quyết vấn đề ngộ độc mana, thì nó có thể làm giảm đáng kể mối hiểm hoạ mà nhân loại đang phải đối mặt. Lấy ví dụ như thành phố Park. Hàng năm, họ liên tục bị tấn công bởi những sinh vật biển đã trở nên điên cuồng.

Điều gì sẽ xảy ra nếu họ có thể giải quyết ngộ độc mana bên trong các con thú di81?

Không phải điều đó sẽ càng giúp tăng công lực của nhân loại trong cuộc chiến với quỷ dữ sao?

Vì lòng căm thù ác quỷ, Kevin không khỏi phấn khích trước viễn cảnh nhân loại tiến thêm một bước mới trong cuộc chiến với quỷ dữ.

Khi Kevin đang đi về phía ký túc xá của mình, cậu có thể nghe thấy tiếng la hét cuồng loạn của Giáo sư Rombhouse tra hỏi tên của cậu học sinh bí ẩn đó.

Thật kỳ lạ là hầu hết các học sinh thậm chí còn không biết cậu ta là ai. Nếu không nhờ người áp chót thứ hai trong lớp chỉ ra tên của cậu ta, có lẽ sẽ không ai trong trong lớp có thể biết về cậu ta.

"Ren Dover."

===

"..."

Bỏ bà rồi!

Sao mình lại ngu vãi thật!

Bởi vì quá muốn đóng trọn vai dân thường, tôi đã hoàn toàn bỏ qua thực tế rằng một số thông tin tôi biết có thể vẫn chưa được ai biết cả.

Tôi đã thực sự quá bất cẩn.

Tôi thực sự khá chắc chắn rằng hầu hết ai cũng biết những gì tôi đã nói. Trong cuốn tiểu thuyết, mặc dù tôi không nhớ từng chữ một, nhưng tôi nhớ họ đã biết thông tin này ở sau này trong cốt truyện lận.

Vâng, tôi thực sự đã quá bất cẩn. Bởi vì tôi chưa bao giờ đề cập đến việc khi nào và ai đã là người phát hiện ra phương pháp điều trị ngộ độc mana trong cuốn tiểu thuyết, nên tôi đã lâm vào tình huống éo le này.

Về cơ bản, tôi đã trình bày lý thuyết này trước cả khi người tạo ra lý thuyết có thể trình bày nó.

Nói tóm lại, tôi đã thu hút sự chú ý không cần thiết, và có thể khiến tác giả của lý thuyết kia đang cay tôi.

Không cần đắn đo suy nghĩ, tôi lấy bút chì ra và xóa dòng " Nếu không nhờ người áp chót thứ hai trong lớp chỉ ra tên của cậu" trong cuốn sách, và thay thế bằng "Không ai trong lớp biết tên cậu ấy."

-Bụp!

Ngay lập tức, tất cả mana của tôi bị hút ra khỏi cơ thể khiến tôi sõng soài trên giường.

Nhìn vào những thay đổi, tôi nở một nụ cười mãn nguyện.

===

Khi Kevin đang đi về phía ký túc xá của mình, cậu có thể nghe thấy tiếng la hét cuồng loạn của Giáo sư Rombhouse tra hỏi tên của cậu học sinh bí ẩn đó.

Thật kỳ lạ là hầu hết các học viên cũng không biết cậu ta là ai. Không ai trong lớp biết tên cậu ấy, khiến cậu ấy thực sự bí ẩn.

Dù cậu ta là ai, hoặc là do cậu ta may mắn hoặc là dp cậu ta đang che giấu khá kỹ.

===

Mặc dù những gì tôi đã làm sẽ không thay đổi được gì, vì giáo sư Rombhouse chỉ cần nhìn vào sổ điểm danh là biết tôi là ai, nhưng ít ra thì tôi sẽ có thêm một ngày bình an.

...Đây sẽ là một bài học kinh nghiệm cho tôi.

Chỉ vì tôi viết cuốn tiểu thuyết này, không có nghĩa là tôi biết mọi thứ trong thế giới này.

Chỉ khi bạn chui vào tiểu thuyết do mình viết thì mới nhận ra ngoài đời và trong đây nó khác nhau đến mức nào.

Ví dụ, khi tôi đang tìm kiếm [Kiếm kỹ Keiki], nếu không phải vì tôi biết sơ sơ về nơi để tìm nó, thì tôi sẽ không bao giờ tìm thấy nơi đó. Những gì tôi đã viết trong cuốn tiểu thuyết thậm chí còn không giống gì so với thực tế.

Đó là tất cả những chi tiết nhỏ nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi ...

Thở phào nhẹ nhõm, tôi nhìn vào đoạn mới của cuốn sách.

Công bằng mà nói, tôi không thực sự phải làm điều này, vì mọi người kiểu gì cũng đã nhìn thấy mặt tôi, nhưng ít nhất tôi sẽ không sợ Giáo sư Rombhouse làm phiền tôi sớm.

May mắn thay, tôi chỉ đề cập đến hai giải pháp và loại trừ giải pháp thứ ba, đó là cách chắc chắn nhất để loại bỏ ngộ độc mana.

Phương pháp thứ hai có thể được coi là đột phá vào thời điểm hiện tại, nhưng nó thực sự không hiệu quả lắm vì gϊếŧ thú nhanh hơn chữa nó.

Đúng là có thể chữa trị và huấn luyện chúng chiến đấu, nhưng đó sẽ là một giải pháp lâu dài và sẽ mất quá nhiều thời gian.

Nói chung, ngay cả khi tôi giải thích cách thực hiện phương án thứ hai, tôi sẽ không thực sự thu hút quá nhiều sự chú ý cho lắm.

Sau cùng, chỉ có sức mạnh mới có thể thống trị được.

Với tiềm năng thấp hèn của tôi, những kẻ trên cao sẽ chỉ nhìn thoáng qua tôi và sau đó lờ tôi đi.

Tôi chắc rằng bất cứ ai đưa ra lý thuyết đều đã ở giai đoạn cuối của quá trình thử nghiệm.

Tôi chỉ mong rằng sau này sẽ không toang...

Đóng quyển sách xuống, tôi nhìn lên trần nhà trắng xóa và thở dài thườn thượt.

"Thật là phiền phức quá đi..."