Tôi từng bước tới gần, sự nhát gan lúc trước đã được thay thế bằng sát ý.
Tôi chỉ nghĩ một việc duy nhất, thứ quái vật này nguy hiểm hết mức, mình phải nhanh chóng trừ khử nó!
Chờ đến khi chiếc roi đạt vào tầm với của tôi, cổ tay tôi chuyển động, gào lên một tiếng cầm roi quất tới thứ kia.
Một roi quất xuống, lập tức đánh bay một làn khói nhẹ, thứ kia run rẩy không ngừng, lập tức biết chiếc roi này rất lợi hại, nó bắt đầu chạy trốn.
Tôi đây sao có thể dễ dàng buông tha nó như vậy?
Cỗ nội hỏa đốt cháy tôi giống như một con gà chọi, ý chí chiến đấu sôi sục, cầm chiếc roi, đuổi đánh thứ điên kia.
Chỉ cần có cơ hội tôi liền hung hăng cho nó một roi.
Cuối cùng, quái vật bị tôi đánh bại, bắt đầu rống lên, chỉ là khi nó mở miệng, âm thanh phát ra như là tiếng khóc ai oán của một đám nữ nhân.
Lúc kêu rên, lúc lại giống như đang ca hát, càng nghe càng thấy khó chịu.
Có điều nó khóc nó cứ khóc, tôi một chút cũng không nương tay.
Lúc này tôi tập trung toàn bộ cỗ nội hỏa, về phần ngọn lửa này sau khi kết thúc tôi bị nó áp chế thành bộ dạng gì, tôi căn bản không thèm nghĩ đến.
Cho nên tôi phải rèn sắt khi còn nóng, đem sự tức giận tính sổ con quái vật mới được.
Có điều kế hoạch của tôi đang rất thuận lợi, nhưng vẫn không lường trước được sự biến hóa.
Ngay tại lúc tôi bị cỗ nội hỏa tiếp sức mạnh càng lúc càng hăng, tôi mơ hồ nghe thấy được một tiếng sấm.
Tôi khẽ giật mình, lập tức tỉnh tạo lại.
Bầu trời đen nghịt bỗng sáng bừng bởi tia sét, đây không phải là hiện tượng tốt!
Quả nhiên, khi tôi đang muốn nhìn lên trên bầu trời có gì dị thường, một tia chớp đột nhiên trên trời giáng xuống, thẳng tắp bổ xuống người tôi.
Vì thế, có thể nói bên ngoài là sét bên trong là hỏa, ngay lập tức, tôi cảm giác bản thân bị nướng chín....
Đột nhiên bị sét đánh, tôi không kịp phòng bị, dần mất đi ý thức, tôi mơ hồ nhìn quái vật nhờ đạo thiên lôi này, nhảy xuống mái nhà trốn thoát...
Tôi muốn ngăn nó lại nhưng đã không kịp nữa, tôi vừa đau vừa vội, trong lúc lo lắng, hai mắt tôi dần mờ đi, liền ngất lịm đi mất.
Đợi đến khi tôi tỉnh lại, bị ánh sáng chói lóa dọi vào mặt, đang là ban ngày.
Tòa nhà Phương Viễn, Tĩnh Đàn pháp sư, quái vật... Tất cả đã biến mất.
Trước mắt tôi chỉ có Liễu Hinh Nguyệt xinh đẹp đang rơi lệ.
"Hinh Nguyệt... Em... Sao em lại ở đây? Đây là đâu? Quái vật đâu? Lão Tôn bọn họ đâu?"
Đầu óc tôi quay cuồng, muốn phản kháng đứng dậy, lại phát hiện cả cơ thể đến một đốt ngón tay giống như bị xé nát, không chỉ đau đơn đơn thuần, căn bản là không thể cử động.
"Ai! Anh đừng cử động! Lão Tôn bọn họ không có việc gì, Tĩnh Đàn pháp sư nhờ em nói với anh một tiếng, ngài nói đường âm dương đã bị chặt đứt, tòa nhà Phương Viễn đã biến mất, hơn nữa ngài có chuyện quan trọng phải tạm thời rời đi ba ngày, bảo anh dưỡng thương thật tốt, mặt khác, chờ ngài trở về... sẽ giải thích với anh."
Tôi sốt ruột muốn ngồi dậy, Liễu Hinh Nguyệt sợ tới mức vội giữ tôi lại, sau đó nhanh chóng nói cho tôi biết những chuyện đã xảy ra sau đó.
Tôi nhíu mày, có vẻ, trận Bách Minh Sơn đã hoàn toàn bị phá hủy?
Chỉ là sau khi tôi bị sét đánh đã xảy ra chuyện gì? Sao quái vật không bị phong ấn?
Một đống câu hỏi hiện lên trong đầu tôi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng đau lòng của Liễu Hinh Nguyệt, tôi lại nhịn xuống không nói ra.
"Em... Không sao chứ?"
Nhìn Liễu Hinh Nguyệt trước mặt, tôi có chút áy náy.
Thời gian qua, tôi bận nhiều việc... Tìm hiểu chuyện ông nội, hoàn toàn không quan tâm tới cô, đừng nói bảo vệ, thậm chí thời gian ở bên cô đều không có.
"Anh còn hỏi, sao lại để bản thân thành ra như này cơ chứ? Lúc lão Tôn đem anh về em còn tưởng anh chết rôi..."
Liễu Hinh Nguyệt vừa tức giận vừa đau lòng, luôn miệng trách mắng, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tôi, như sợ tôi sẽ tan biến.
Tôi đau lòng áy náy nhìn cô, mấy ngày gần đây, tôi đã quá vô tâm với cô.
"Đừng khóc, nam nhân đâu dễ dàng chết như vậy, em xem đi, hiện tại không phải vẫn rất tốt sao?"
Tôi cười cười nhẹ nhàng an ủi cô, tuy rằng bây giờ không thể động đậy, nhưng tôi không muốn thể hiện ra ngoài, sợ khiến cô càng thêm lo lắng.
Nhưng tôi vẫn không thể hiểu được, sao hôm qua lại đột nhiên có thiên lôi? Hơn nữa nếu đánh thì phải đánh con quái vật kia mới đúng, sao lại tàn nhẫn bổ xuống tôi?
May là tôi mạng lớn, bị thiên lôi đánh tận hai lần, vậy mà vẫn không bị đánh chết!
Tuy rằng may mắn, tôi nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi.
Bỗng nhiên cơ thể tôi có phản ứng, chắc hẳn là di chứng của cỗ nội hỏa kia, dường như toàn bộ kinh mạch đều bị đốt cháy, nếu không ngay cả cử động cũng khó.
"Trương Ly, anh có thể đồng ý với em, từ này về sau không mạo hiểm như vậy được không?"
Liễu Hinh Nguyệt thấy tôi ngẩn ngơ, biết tôi vẫn còn đang suy nghĩ chuyện ở tòa cao ốc Phương Viễn.
Cô do dự mở miệng thương lượng với tôi.
Tuy lời nói nhẹ nhàng cùng ánh mắt đáng yêu nhưng giống như đang cầu xin tôi.
"Em biết anh rất nhiều chuyện phải giải quyết, nhưng không thể nhất thời nóng vội a."
Nói xong lời này, Liễu Hinh Nguyệt dừng lại một chút, tựa hồ muốn nói lại thôi.