Chương 402

Nghe lão Tôn nói xong, cổ họng tôi có chút khô khốc.

Bởi vì trên người thứ quái vật này tỏa ra một luồng khí khiến người khác thấy cực kỳ buồn bực, hơn nữa cảnh tượng nó ăn ngấu nghiến hồn thể thật sự rất kinh dị.

Trong nháy mắt, đối diện với nó tôi liền sinh ra một tia hèn nhát.

Đúng vậy, không phải sợ hãi, mà là hèn nhát.

Khi con người xuất hiện sự hèn nhát, về cơ bản nó có nghĩa đã mất đi năng lực chống cự.

Thứ này vừa mới thông linh trí, ở trong mắt tôi đột nhiên bị phóng đại rất nhiều lần, mỗi một động tác của nó, thậm chí mỗi một nhịp thở, đều khiến tôi không nhịn được phải run rẩy, nhất thời không thể nắm chặt Thất Bảo trói hồn roi.

Phản ứng của tôi phát ra từ nội tâm, cho nên cả Liễu ngạo tiên cùng lão Tôn đều không thể phát hiện thấy sự khác thường của tôi.

Nhưng thứ quái vật đối diện tôi lại dễ dàng nhận ra!

Chỉ thấy cổ nó đột nhiên chuyển động, cái đầu nghiêng qua vai với một góc khó tin, ánh mặt thẳng tắp nhìn chằm chằm tôi, giống như hai cái hố đen, muốn hút tôi vào vực sâu u tối.

Lúc này hình thù nó cũng trở nên vặn vẹo không ra cái gì, bởi vì vừa ăn thêm hai hồn thể, hai bên mặt nó rõ ràng không đồng nhất một khuôn mặt.

Giống như lấy ngũ quan của nhiều người khâu lung tung lên mặt, nhìn vô cùng quái dị, rất là kinh khủng.

Bọn tôi bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên nó nở một nụ cười với tôi.

Nụ cười khiến lông trên người tôi dựng đứng, cả người mất khống chế, chợt cứng đơ.

Chiếc roi da cầm trên tay rơi một cái "Bịch".

"Đại đồ đệ, cậu..."

Lúc bấy giờ lão Tôn mới phát giác ra sự khác thường của tôi, vừa mở miệng, chỉ thấy thứ kia chợt lóe lên biến mất, giây tiếp theo đã xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Tốc độ nó xuất hiện nhanh không ngờ, căn bản không cho tôi thời gian phản ứng, chờ đến khi tôi ngửi thấy mùi tanh tưởi kia, gương mắt quái dị của nó đã dán sát vào mặt tôi.

Ngay sau đó, nó há to miệng, khóe miệng rách đến tận mang tai, cái miệng phả ra mùi hôi tanh bất thình lình gặm lấy đầu tôi.

Động tác nó phi thường nhanh, khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Cái chết đã đến, đột nhiên trong đầu tôi lóe lên một tia sáng, đều nói trước lúc chết, người ta sẽ nhìn thấy một loạt hình ảnh.

Hay nói cách khác những kí ức đẹp trong trí nhớ sẽ được tua nhanh qua đầu, coi như là một chút kỉ niệm cuối cùng trên dương gian của hồn thể.

Trong khoảnh khắc tôi sắp bị cắn đứt đầu, câu nói cuối cùng của ông nội trước khi chết đột nhiên vang lên trong đầu tôi.

"Trần về trần, thổ về thổ, ta theo gió đến, theo gió đi, ta lưu một niệm, ở nhân gian, ta truyền lại cho đời sau..."

Tâm niệm tôi liền khẽ động.

Ông nội dành tâm huyết cả đời ký thác lên người tôi, chẳng lễ hôm nay tôi sẽ chết thảm ở đây hay sao?!

Vậy hồn phách của ông nội đang bị Thất Sát khóa hồn trận giam giữ thì phải làm sao? Cơ thể của ông đã bị mang đi mất thì phải làm sao? Cha mẹ còn sống hay đã chết tôi còn chưa biết, chẳng lẽ tôi lại chết tức tưởi không cam lòng tại đây hay sao?!

Tôi yếu đuối như thế, mặt mũi đâu ra để kế thừa ý niệm của ông nội?!

Không! Tuyệt đối không thể như thế!

Trong lúc nhất thời, các loại cảm xúc đồng loạt hội tụ trong trái tim tôi, khiến cho máu trong người tôi sôi sục, làm xương cốt lẫn kinh mạch tôi bùng lên một trận rung động.

Cỗ nội hỏa nháy mắt đốt cháy toàn thân tôi, thậm chí nhãn quỷ sau lưng tôi cũng bị thiêu nóng phát ra một loại âm thanh cổ quái, mà luồng oán khí đang lúc nhúc như giòi bọ cũng bị đốt cháy sạch sẽ!

"Hôm nay mày muốn mạng của tao, nằm mơ!"

Cỗ nội hỏa cháy tới hai mắt tôi, trong lúc xuất thần, gương mặt quái vật bỗng chốc biến đổi!

Giờ phút này tôi có thể nhìn một trăm sợi oán niệm đang tụ lại trong cơ thể thứ kia, khói xanh hóa thành sợi tơ, sợ tơ hóa thành máu thịt, ở trong cuống họng chậm rãi ngưng tụ thành một viên chân châu màu đen.

Nhìn viên chân châu càng lúc càng lớn, đồng tử tôi mạnh mẽ co rút, giống như tìm ra được trái tim của thứ quái vật này!

Ngay khi tôi cảm nhận được một sự đau đớn ở cổ, tôi cắn mạnh đầu lưỡi, trong miệng ngậm một ngụm máu lớn.

Phụt một cái, ngay chính giữa, tôi phun ngụm máu vào viên chân châu đen.

Tuy phản ứng của tôi đã nhanh hết mức có thể, nhưng răng năng của nó đã cắm sâu vào cổ tôi.

Thật may mắn thay, thời khắc mấu chốt đã tình thế đã bị đảo ngược.

Sau khi tôi phun ngụm máu lên trái tim của thứ quái vật kia, chỉ thấy nó đột nhiên đông cứng, sau đó lập tức nhả đầu tôi ra, giống như bị tổn thương nghiêm trọng, một bước nhảy vọt cách xa tôi ba mét.

"Một oán thành niệm, một niệm thành ma, mày cũng muốn đoạt mạng của tao?!

Dựa vào nội hỏa trong người, khí thế trong tôi dâng trào, tôi cúi người nhặt lên Thất Bảo trói hồn roi trên mặt đất, sau đó lạnh lùng không kiêng kị nhìn thứ kia, từng bước đi tới gần nó.

Không biết có phải do nội hỏa của tôi được kích hoạt hay không, cây roi trong tay tôi đột nhiên chuyển động, quấn quanh hông tôi như một con rồng.

Thứ quái vật quỷ dị và khó đoán trước đó cuối cùng cũng có dấu hiệu hoảng sợ.