Chương 404: Một phần xương (1)

Nhìn Liễu Hinh Nguyệt muốn nói lại thôi, làm cho tôi đột nhiên nổi lên sự nghi ngờ.

Phản ứng đầu tiêu của tôi là chằng lẽ cô đang che giấu tôi điều gì?

Tôi căng thẳng nhìn chằm chằm Liễu Hinh Nguyệt.

"Hinh Nguyệt, em nói sự thật đi, lão Tôn thật sự không có bị sao đúng không?"

Tính cách Liễu Hinh Nguyệt tôi rất hiểu rõ, hơn nữa chúng tôi còn có duyên mệnh với nhau, cho dù lão Tôn phản bội tôi, cô ấy sẽ không, vậy nên nếu cô giấu tôi chuyện gì, nhất định cũng vì muốn tốt cho tôi.

"Không không không, lão Tôn không sao cả, hôm qua ông đưa anh về tuy trên người bị thương, nhưng có người đã băng bó cho ông, hơn nữa ông vẫn luôn túc trực cạnh anh, tận cho đến khi trời sáng, ông nói muốn đi tìm Hoàng Cường. Em, thật ra em muốn hỏi anh chuyện này, chuyện gần đây, có quan hệ đến cha em hay không..."

Liễu Hinh Nguyệt vốn đơn thuần, tính tình cũng hồn nhiên thẳng thắn, tôi chỉ cần dò hỏi một chút, chắc chắn cô sẽ nói hết ra mọi chuyện.

Tôi hơi bất ngờ, lão già Liễu Chấn Quốc sao?

Nếu không đúng, Liễu Hinh Nguyệt cũng không nhắc đến lúc này, suýt nữa tôi đã quên mất ông ta.

Thấy Liễu Hinh Nguyệt bồn chồn hai má cũng đỏ lên, suy nghĩ một chút, liền đoán ra được chuyện gì.

"Hai ngày qua, cha em qua gặp em sao?"

Thật ra tôi cũng không hỏi toàn bộ, tôi phỏng đoán, Liễu Chấn Quốc chẳng những đã tới, hơn nữa nhất được còn nói gì đó với Liễu Hinh Nguyệt.

Nếu không Liễu Hinh Nguyệt từ trước không quan tâm chuyện âm dương, tại sao bây giờ lại nhắc đến những chuyện không thể giải thích vào lúc này?

Liễu Hinh Nguyệt cắn cắn môi dưới, tựa hồ có chút do dự, một lát sau mới nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lấy ra một hộp gấm nhỏ.

Nhìn hộp gấm nhỏ, tôi cũng không cảm nhận được có cái gì.

Tuy loại hộp gấm tinh sảo, nhưng đối với Đạo gia đây cũng chỉ là một món đồ bình thường, loại hộp kiểu này trên người lão Tôn không dưới bảy tám cái.

Chỉ đến khi Liễu Hinh Nguyệt cẩn thận mở nắp hộp ra, đột nhiên một luồng sáng phát ra, suýt nữa làm mù mắt tôi.

Nhìn qua kẽ tay, tôi nhìn thấy một chiếc xương nhỏ được đặt cẩn thận trên tấm vải lụa.

Bởi vì chiếc xương chỉ lớn hơn ngón cái một chút, cho nên không thể nhìn rõ là xương người hay xương động vật.

Nhưng mặc kệ là xương gì, lai lịch của nó nhất định không tầm thường.

"Đây...Đây là cái gì?"

Tôi kinh ngạc nhìn Liễu Hinh Nguyệt, lại nhìn chiếc cương kia, tôi không ngờ trên người Liễu Chấn Quốc còn có một bảo bối khủng khϊếp như này.

"Tối hôm qua sau khi mọi người quay về, cha em có ghé qua, thứ này cũng là cha em mang đến, ông nói vận mệnh của anh không tốt, thứ này có thể giúp được anh, cũng dặn em phải đưa tận tay cho anh, nhưng... Nhưng mà em có chút lo lắng..."

Liễu Hinh Nguyệt nhíu mày, do dự không chịu đem hộp gấm kia cho tôi.

Tôi trầm tư, liền hiểu được cô đang lo lắng điều gì.

Lúc trước lời nói và hành động của Liễu Chấn Quốc, Liễu Hinh Nguyệt đều đã nhìn thấy.

Mà trước đó quan hệ giữa Liễu gia với Uy gia vẫn tốt, Liễu Hinh Nguyệt tuy không tham gia, nhưng ít nhiều vẫn có chút hiểu biết.

Cô đang băn khoăn không biết cha mình mang tới hộp xương này nhằm mục đích gì.

Tôi đau lòng nhìn người con gái đang lo lắng không thôi, nếu bây giờ tôi có thể cử động, đã sớm ôm cô vào lòng.

Nhưng nhìn chiếc xương trước mắt, thật không tầm thường, linh lực mạnh mẽ như vậy, thật sự là hiếm có, có chút giống với Phật quang trên người Tĩnh Đàn pháp sư.

Chẳng lẽ đây là xá lợi của cao tăng để lại?

Nhưng đa số xá lợi đều ở dạng hạt cứng, quan trọng là, linh khí tỏa ra từ xá lợi nhiều màu chói lóa, không giống như thứ này chỉ tỏa ra ánh sáng màu trắng.

"Cha em còn nói gì nữa không?"

Một dòng điện xoẹt qua đầu tôi.