Khi dọn xong giường, màn hình đồng hồ điện tử đã đến 13:18, trong bụng vang lên hàng loạt âm thanh không vừa ý, Trình Khiêm lặng lẽ đặt Đàm Tư Cẩm xuống giường lần nữa, sau khi xác định bên kia đã ngủ rất say, cậu rời khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài rồi khóa cửa từ bên ngoài.
Cậu nấu ăn không giỏi nên phải xuống nhà mua ít đồ ăn, quan trọng hơn là cậu phải mua thuốc giảm sưng, tiêu ứ cho người đang ngủ ở nhà.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy khó chịu khi đứng chờ đồ ăn như thế này, mặc dù có một phố ăn vặt ở ngoài khu xóm lâu đời này, nhưng có lẽ đã quy hoạch từ lâu nên bên trong có vẻ ngổn ngang, đường đi lại còn vòng vèo. Trình Khiêm đang đợi bên ngoài một nhà hàng mì sạch sẽ mà cậu hay lui tới, đá viên đá cuội ở cửa qua lại, lâu lâu lại liếc nhìn ra cửa sổ để lấy bữa. Thuốc mỡ mới mua ở trong túi áo khoác đã được cậu ủ sẵn.
Một lúc sau, ông chủ nhiệt tình đưa túi ăn cho vị khách quen trẻ tuổi, Trình Khiêm xách qua, bỏ chạy thật nhanh không thèm quay lại.
Có vẻ như thanh niên này đang rất đói.
Trình Khiêm chạy như bay lên lầu, nhanh chóng mở cửa, cậu mở phòng ngủ khóa trái, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ tại chỗ.
Tủ quần áo vốn ngăn nắp giờ như vừa bị cướp, trên giường chất đầy quần áo bị lật tung hệt như ngọn núi nhỏ, Đàm Tư Cẩm rúc người vào đống quần áo của Alpha run lẩy bẩy, yếu ớt tìm kiếm cảm giác an toàn.
Omega được đánh dấu tạm thời đã bắt đầu làm ổ, và việc mất đi sự đồng hành của Alpha trong thời kỳ động dục khiến Omega rơi vào tình trạng vô cùng lo lắng và hoảng sợ.
Trình Khiêm chỉ sửng sốt trong giây lát rồi lập tức nhảy lên giường sau khi ném túi đồ ăn xuống, phát ra tin tức tố cực mạnh của mình đồng thời kéo người đó ra khỏi đống quần áo.
Omega nửa tỉnh nửa mê cố hết sức đến gần Alpha giống như được cứu thoát, trong mắt mơ hồ có lệ, lông mi dài ướŧ áŧ, khóe mắt đỏ hoe, nhìn cực kỳ thống khổ.
Cho đến khi rơi vào vòng tay vững chãi đó, anh mới khịt mũi nhẹ nhàng, như thể anh đang tỏ ra bất mãn.
Trình Khiêm kéo anh vào lòng, ôm chặt, hôn lên lông mày và môi của người trong tay, nhẹ nhàng nói:
“Em xin lỗi, em đến muộn.”
Nhưng Đàm Tư Cẩm chỉ tiếp cận cậu với bản năng của một Omega, tận hưởng những nụ hôn dịu dàng của cậu, tiếp tục ôm cậu vào lòng và không thể đáp lại cậu một cách có ý thức.
Trình Khiêm tận lực an ủi, cắn môi anh, đầu lưỡi không kìm được mà xông vào khoang miệng nóng ẩm, cùng Đàm Tư Cẩm rêи ɾỉ ra mấy tiếng gợϊ ȶìиᏂ, cậu liền tỉnh táo lại rồi nhanh chóng tách nụ hôn ra.
Omega đang trong thời kỳ phát tình có sức hấp dẫn khủng khϊếp đối với Alpha, Trình Khiêm lại không tự chủ mà cứng lên.
Cậu lắc đầu nguầy nguậy những hình ảnh dâʍ đãиɠ cứ hiện lên trong đầu rõ mồn một, cậu bước xuống giường, mở túi đồ ăn, bưng ra một bát cháo thịt nạc nóng hổi.
Tay Trình Khiêm dài và to, dùng một tay nhấc hộp cơm bằng nhựa dễ dàng, mở nắp một cách rít lên, giơ lên trước mặt Đàm Tư Cẩm, thì thầm như đang thuyết phục một con vật nhỏ ăn:
“Thầy ăn chút gì đi.”
Đàm Tư Cẩm mượn sức của Trình Khiêm ngồi thẳng dậy, sau đó dựa lưng vào vai cậu, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn đối phương, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như rất mệt mỏi, biểu cảm chan chứa đầy mệt mỏi với sự lưu luyến. Anh dường như không hiểu Trình Khiêm đang nói gì, và sau khi nhìn sang phía bên kia, anh dừng bước tiếp theo.
Trình khiêm nhìn người trong tay, dùng thìa xúc từng thìa cháo đưa lên miệng anh:
“Nào, há miệng ra.”
Có lẽ là do đói và kiệt sức, Omega mê sảng cuối cùng cũng bị mùi thơm của đồ ăn hấp dẫn, anh chậm rãi mở miệng, nuốt một thìa nhỏ cháo vào miệng.
Thân dưới của Trình Khiêm trở nên nóng bỏng, cổ họng có chút phập phồng, một lần nữa đè nén du͙© vọиɠ đang gào thét trong cơ. Trong một khoảnh khắc, cậu thực sự muốn cái miệng nhỏ ẩm ướt đỏ ửng đó có thể ngậm lấy thứ của mình.
Chỉ là ăn cháo sao mà hấp dẫn quá vậy.