Chương 7

Omega đang lơ mơ bị cảm giác áp bức mạnh mẽ này đánh thức, anh khẽ mở mắt, rêи ɾỉ không chịu nổi, xúc động ôm lấy người trước mắt. Hương hoa hồng lôi cuốn lại tỏa ra liên tục, dần dần biến mùi hương của rượu mạnh trở thành hương vị thơm ngon lành lạnh.

Alpha thỏa mãn mυ"ŧ môi anh, lại ôm anh chặt hơn nữa.

Cuộc ân ái mãnh liệt kéo dài đến tận nửa đêm, thiếu niên không biết mệt mỏi là gì, điên cuồng đòi hỏi hết lần này tới lần khác từ Omega đã bị cậu tạm thời đánh dấu. Còn Omega sớm đã bị kỳ phát tình làm cho bản thân chìm vào du͙© vọиɠ không hồi kết, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng tràn ra, hòa với mồ hôi mang theo mùi thơm của cơ thể, giống như một đóa hồng tàn đang nở rộ.

Nhưng Trình Khiêm chưa từng xuất tinh lần nào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh đều bắn lên người Đàm Tư Cẩm, cậu chìm trong nɧu͙© ɖu͙© bôi nó ra khắp nơi trên người anh, đến nỗi đôi môi sưng đỏ, núʍ ѵú cũng như bụng dưới và hai chân đều loang lổ tϊиɧ ɖϊ©h͙

Lần cuối cùng, cậu cố hết sức đâm vào trong cơ thể đối phương, rồi lại rút ra, hạ thể nóng bỏng của người kia cũng không còn gì để bắn ra nữa. Bầu trời xa xăm hiện lên màu trắng xóa, mang hơi lạnh xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cậu nhìn chằm chằm vào cái lỗ mật sưng tấy bị dâʍ ŧᏂủy̠ dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, lại đem hạ thể của cậu đâm vào.

Hơi nóng ẩm ướt lại quấn lấy hạ thể, cậu ôm Omega ướŧ áŧ mặt đối mặt ôm vào lòng, kéo chăn bông lên, yên tâm mà say giấc.

..

.

【"Vào đi……"】

Đối với học sinh, ngày nghỉ luôn đầu hàng trước sự lười biếng, Trình Khiêm đã làm việc chăm chỉ cả đêm, khi mở mắt ra lần nữa, màn hình điện tử trên bàn đầu giường đã 12 giờ 30 phút.

Cậu bối rối nhắm mắt lại, não cậu vẫn đang cuối cùng bị những giấc mơ kỳ quái xâm chiếm, và cậu không thể phân biệt được đâu là ảo và đâu là thực. Chăn bông rất ấm, nhưng khăn trải giường lại ẩm ướt lạnh lẽo, người trong tay cậu ngủ say, hơi thở đều đều, cúi đầu nhìn rõ mặt người kia, đầu óc hoàn toàn bị kéo trở về thực tại.

Trong cả phòng ngủ vẫn còn vương vấn mùi thơm quyện với tin tức tố và mùi tanh nồng nặc, Trình Khiêm khịt mũi, bật dậy khỏi giường, sau đó dùng chăn bông quấn người đang ngủ rồi bế đến chiếc ghế sô pha mềm mại trong phòng khách.

Cánh tay dùng chút lực nhấc cả người kia lên, Trình Khiêm không khỏi thở dài một hơi, thật sự là rất nhẹ.

Omega cảm nhận được sự rung chuyển quanh mình, và có vẻ như sợ Alpha của mình rời đi anh khẽ cau mày và khịt mũi hai lần, bàn tay đang bị trói trong chăn bông cố gắng thoát ra một cách khó chịu. Trình Khiêm quỳ xuống bên cạnh ghế sô pha và hôn anh, sau đó liếʍ lên tuyến thể mang đầy vết cắn của cậu một lúc, điều này làm anh ngừng giãy giụa.

Thấy người đã yên tĩnh trở lại, Trình khiêm nhẹ nhàng mở chăn bông ra, ánh mắt dịu dàng bỗng trở nên đông cứng lại, đáy mắt có chút nóng bỏng. Thân thể trắng như tuyết này đã bị cậu tàn phá, khắp nơi đều là những vết đỏ bầm, nửa người là dịch thể khô khốc, vùиɠ ҡíи lại càng sưng đỏ đến mức ứ máu, khiến người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy đau đớn.

Trình khiêm im lặng một lúc rồi quấn người bế anh vào phòng tắm, trong phòng tắm cũng không còn nhiều chỗ nên cậu đã đặt một chiếc bồn tắm ngắn xuống, một tay ôm người đó vào lòng, và bắt đầu điều chỉnh nhiệt độ nước bằng tay khác.

Trình khiêm cẩn thận lau người cho Đàm Tư Cẩm, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho anh cậu mới lần nữa đặt anh lại trên ghế sô pha. Hạ thể của cậu cũng đã ướt, da thịt đã dính nhớp nháp, cậu nhấc người nhếch nhác lao vào chính mình hai lần, sau đó đi tới sô pha liếc mắt nhìn người đang ngủ say rồi trở về phòng ngủ thu dọn.