Chương 9

Giang Tư Ninh cả đêm không hề ngủ, không ngờ tới nam nhân bị trúng xuân dược liền trở nên đáng sợ như vậy, rõ ràng khi gọi cô vào cửa, tiếng nói vẫn còn ôn nhu trầm thấp như vậy, vừa lên đến giường thành âm khàn khàn đến đáng sợ, sức lực cũng vô cùng khủng khϊếp, đem cô lăn lộn gần như cả đêm, đem cự vật to lớn gớm ghiếc kia cọ sát từ tay đến ngực, thậm chí còn nhét vào trong miệng cô…

Thậm chí... chỗ phía sau cũng không tha, vừa mở miệng kêu đau, thiếu gia liền hôn cô, động tác cũng càng thêm mãnh liệt, cô sợ đến mức chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, để cho anh tùy ý tàn sát bừa bãi trên cơ thể của mình.

Sau khi xác nhận Chu Quân Ngạn đã rời đi, Giang Tư Ninh mới rón ra rón rén bò dậy mặc quần áo, toàn thân đau nhức đến lợi hại, bộ ngực chi chít vết bầm xanh tím, cô không khỏi khẽ liếc nhìn cảnh hỗn độn bừa bãi trên giường lớn, cau mày bắt đầu thay đồ, Chu đại thiếu gia có bao nhiêu cao quý cơ hứ, loại chuyện thu xếp này nhất định là giao cho hạ nhân làm, cô không muốn những người khác biết hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì.

Khi Chu Quân Ngạn quay lại, anh nhìn thấy tiêu cô nương ngủ suốt đêm trong vòng tay anh đang khom lưng đứng bên mép giường, động tác linh hoạt sửa sang ga giường, bộ dáng này có chút giống tư thế thân mật ngày hôm qua, vô tình khiến cổ họng anh lại có điểm phát ngứa.

Giang Tư Ninh nhận thấy có người đi vào phòng liền dừng việc đang làm lại, quay lại nhìn người đàn ông đang nhìn về phía mình, chậm rãi bước tới.

"Tối hôm qua ta trúng dược, ta đã nói với lão phu nhân thả em về nhà, ngoài ra còn bồi thường cho em một khoản tiền, em có thể thu dọn đồ đạc trở về."

Vừa rồi ở trong phòng tổ mẫu Chu Quân Ngạn đã đưa ra quyết định như vậy, chưa kể tới việc anh đã kết hôn, cho dù anh không kết hôn, cũng sẽ không tìm được một tiểu cô nương nhỏ hơn mình nhiều như vậy, khóc lóc cũng đã đủ phiền toái rồi.

Trong lòng tuy có chút áy náy, nhưng cũng may là không đến bước cuối cùng, nếu cô ấy còn khóc nháo nữa thì cho thêm tiền cũng coi như xong chuyện.

Tiếc là mọi chuyện đều không giống Chu Quân Ngạn tượng tưởng, Giang Tư Ninh này chỉ lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt đen láy trong veo vô cùng, nhưng chính anh lại nhìn không thấu, trầm tư một hồi, Chu Quân Ngạn vẫn là nhịn không được mà mở miệng nói trước: "Em có nghe thấy ta nói gì không?"

Giang Tư Ninh gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Đại thiếu gia, em không muốn quay về.”

Khóe miệng của nam nhân hơi nhếch lên, mang theo ý mỉa mai, nha đầu này đang nghĩ gì vậy? Nghĩ rằng mình lớn lên xinh đẹp hơn người liền muốn bay trên cành cao biến thành phượng hoàng hay sao?

Đừng nói tới chuyện ngày hôm qua anh không làm bước cuối cùng, cho dù có làm thật đi chăng nữa thì anh cũng là do bị hạ dược, rơi vào trạng thái vô thức… Đêm qua dù mọi chuyện xảy ra theo hướng nào thì quyết định hiện tại của anh cũng không có gì thay đổi, bất quá thì cho cô ấy nhiều tiền một chút rồi trả về nhà, chả nhẽ còn muốn anh cưới cô hay sao?

Chu Quân Ngạn chậm rãi mở miệng nói: “Em thậm chí còn không hỏi tôi sẽ cho em bao nhiêu tiền trước sao?”

Dù sao anh cũng đã cùng cô xảy ra quan hệ thân mật, bất kể ra sao thì anh cũng không muốn mình thiếu nợ người khác, số tiền này có thể bảo đảm cho cô cả đời ở Tấn huyện không cần lo cơm ăn áo mặc, về phần những chuyện khác, đều không phải là thứ mà cô có thể mơ tới!