Chương 10

Chu Quân Ngạn lại liếc nhìn thiếu nữ trước mặt, không thể phủ nhận cô quả thực rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt trong veo như mặt nước hồ mùa thu, tiếc là anh lại không hề bị dao động, đêm qua bất quá chỉ là một sai lầm mà thôi, anh nguyện ý bồi thường cho cô trong phạm vi có thể chấp nhận được, nhưng cô cũng không nên quá tham lam, nếu Giang Tư Ninh vẫn nhất quyết muốn ở lại, vậy thì cứ làm theo lời tổ mẫu nói, cứ để cô ở lại Chu gia tự sinh tự diệt.

Cô còn quá nhỏ để có thể hiểu được một người phụ nữ bị một người đàn ông "bỏ rơi" trong căn nhà cao cửa rộng này sẽ có bao nhiêu khổ sở.

Bản chất con người là nâng cao dẫm thấp, anh tin rằng, không bao lâu sau cô cũng sẽ chủ động xin anh rời đi, trong đàm phán làm ăn, người mất bình tĩnh trước chắc chắn là kẻ thua cuộc, anh có thể kiên nhẫn chờ đợi ngày cô cầu xin anh, nhưng lúc đó anh sẽ không cho cô những điều kiện hào phóng như vậy một lần nữa.

“Em không cần tiền.” Nhìn thấy vẻ thiếu kiên nhẫn trong mắt người đàn ông, có lẽ còn mang theo chút trào phúng, Giang Tư Ninh vội vàng giải thích: “Thiếu gia, người có thể đưa em đến tỉnh lỵ được không?”

Sợ nam nhân hiểu lầm, cô lại nói thêm: "Người yên tâm, đến đó rồi, em sẽ đi tìm bạn của em, chắc chắn sẽ không gây thêm phiền toái cho người."

Bạn?

Cô là một nha đầu thôn quê, sao có thể có bạn ở trên tỉnh?

Chu Quân Ngạn không tin lời này, cho rằng Giang Tư Ninh chỉ là đang kiếm cớ theo mình về tỉnh lỵ, trong lòng thầm nghĩ anh đã đánh giá thấp cô quá thấp, anh vốn cho rằng cô sẽ khóc nháo ầm ĩ hoặc sẽ mở miệng đòi tiền nhưng không ngờ cô lại biết cách lấy lui làm tiến.

Anh mắt chọn người của tổ mẫu quả nhiên không tồi, anh không khỏi cười lạnh trong lòng, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng nói vài câu:

“Tại sao ta phải đáp ứng em?”

Giang Tư Ninh nhìn nam nhân trong chốc lát, phảng phất như hạ quyết tâm, cô nhón chân, lên hôn nhẹ lên môi anh, đôi mắt đen láy như ngôi sao lung linh, lại không hề có nửa điểm ngượng ngùng, nhẹ nhàng đáp lời:

"Vì người là nam nhân tốt."

Chu Quân Ngạn theo bản năng muốn đẩy nha đầu to gan này ra, nhưng khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, hương thơm thoang thoảng trên cơ thể thiếu nữ vương vấn trong mũi anh, tựa như dây leo, đem tay chân anh mạnh mẽ trói chặt, đôi môi tươi mới, mềm mại ngọt ngào như thạch trái cây, vài sợi tóc lơ lửng chạm tới cổ anh, khiến toàn thân anh ngứa ngáy.

"Nam nhân tốt?"

Trong lòng Chu Quân Ngạn dâng lên một cỗ ác ý, anh kéo cô gái vào trong ngực, ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của cô, ngón tay ở trên môi cô không nhanh không chậm nhẹ nhàng cọ xát, thanh âm dần dần trở nên trầm thấp, lại mang theo chút dụ hoặc không thể giải thích được.

“Nói xem ta tốt ở điểm nào?”

Bầu không khí nhất thời trở nên ái muội, nhất là khi cự vật to lớn đang ấn vào bụng dưới của cô gái như thị uy sức mạnh, Giang Tư Ninh cứng đờ không dám cử động, nhưng nam nhân lại không buông tha cho cô, tay anh từ từ chui vào trong vạt áo, năm lấy nhũ hoa bị anh bú ʍúŧ đến bầm tím, vuốt ve xoa nắn một vòng bừa bãi, giọng nói ôn nhu mang theo chút lạnh lùng giễu cợt:

"Ở đây tốt chứ?"