Chương 8

Thấy tổ mẫu vô cùng thương tâm, Chu Quân Ngạn lập tức bước tới đỡ bà nằm xuống, nhìn lão nhân khuyết mất đôi tai cùng mái đầu bạc trắng, trong lòng anh không tránh khỏi chút ảm đạm xem lẫn áy náy…

Cả đời tổ mẫu thực sự không dễ dàng gì, thân nữ nhân côi cút nhưng lại một mình đứng lên bảo vệ sản nghiệp Chu gia, cha anh qua đời trong một vụ tai nạn ô tô khi anh còn nhỏ, đối với bà mà nói chính là một đòn đả kích vô cùng nặng nề, bà đem toàn bộ tâm huyết cùng tình yêu ký thác lên người anh, hiện tại còn đem toàn bộ gia nghiệp trao cho anh, chuyện gì anh cũng có thể làm vì bà, chỉ riêng chuyện đứa trẻ này…

Chu lão thái thái thảnh thơi uống trà, cháu trai tự mình múc canh cho bà, bà liền thoải mái hơn rất nhiều, bà nhấp một chút canh trong bát, chậm rãi nói:

"Quân Ngạn, con đừng trách ta nhiều chuyện, cái thân già này sống một ngày vui một ngày, điều duy nhất khiến ta không yên lòng chính là vẫn chưa được nhìn thấy người kế tục của con.

Nha đầu Tư Ninh kia thông minh lại lanh lợi, bộ dáng cũng xem như là xuất sắc, ta cố ý dành ra chút thời gian dạy dỗ, hơn nữa Chu gia cũng coi như có ân đối với tiểu nha đầu đó.

Mẹ nuôi của Tư Ninh lúc đầu định gả cô bé cho ngốc tử nhà Lưu Tam Tài, ta đã bỏ 50 vạn tệ để chuộc thân cho nha đầu đó, cũng coi như cứu nó, sau khi đứa trẻ được sinh ra, con có bằng lòng giữ nó bên mình hay gửi về đây cũng được, ít nhất còn lưu lại gốc rễ.

Quân Ngạn, tổ mẫu biết rằng con hiện tại không coi chuyện này quan trọng, nhưng ta lớn tuổi như vậy rồi, chuyện gì cũng đều đã trải qua, sau này con sẽ thấy lời của ta đều đúng."

"Cô ấy mới mười sáu tuổi, làm sao có thể sinh con?" Chu Quân Ngạn nói quanh co.

“Tổ mẫu ở tuổi này có cha con rồi…” Nghĩ tới đứa con lớn chết trẻ, Chu lão thái thái không khỏi bật khóc.

“Nếu không được nhìn mặt con của con, đến lúc ta chết đi rồi, xuống suối vàng sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp cha mẹ con, gặp tổ phụ của con nữa... Hơn nữa, nha đầu kia giờ đã là người của con rồi, con muốn để con bé ở lại Chu gia tự sinh tự diệt cũng được, hoặc đưa nó về tỉnh lỵ hầu hạ con, ta không quản nữa, tùy con quyết định."

Chu Quân Ngạn rơi vào trầm mặc, đêm hôm qua anh có chút điên cuồng phóng túng, ở trên cơ thể kiều nộn của thiếu nữ mà hưởng thụ niềm vui thích của kí©ɧ ŧìиɧ mang lại, nhưng nếu muốn Giang Tư Ninh sinh con cho anh thì quá nực cười, anh cũng đã kết hôn, còn cô gái mới mười sáu tuổi, nhìn khuôn mặt non nớt đó, nếu không phải bị hạ dược, anh tuyệt đối không thể làm được những việc đó.

Chu Quân Yên nhẹ gật đầu, đối với tổ mẫu ôn nhu đáp: “Cháu biết rồi.”

Nhìn theo bóng lưng Chu Quân Ngạn bước đi, Trần Ma tiến đến cạnh giường, nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, người cảm thấy thiếu gia có đồng ý hay không?”

Đôi mắt thon dài của Chu lão thái thái ngập ý cười, bà rất hiểu cháu trai mình, lúc trước vì cớ gì bà lại chọn Giang Tư Ninh mà không phải người khác, ngoại trừ cô gái này xinh đẹp thông mình, người nhà đều có thể dễ dàng xử lý thì tuổi tác chính là điểm mấu chốt, Quân Ngạn phá đi tấm thân trong trắng của thiếu nữ mười sáu tuổi, dựa vào tính cách của anh, nhất định sẽ không tùy ý vứt bỏ cô bé.

Nam nhân không đành lòng với nữ nhân, cách động tâm cũng không còn xa lắm, hôm qua hai người náo loạn gần như cả đêm, không chừng chắt của bà sẽ sớm đến thôi.