Chương 12: Sống lưng lạnh toát

Ngôi mộ này ít nhất cũng phải mấy trăm mét vuông, trên tường đầy nét khắc họa, khi đèn pin chiếu sáng khu vực trước mặt, có thể thấy gỗ sơn mài hình vuông trông giống như một bàn thờ.

Có vô số đồ gốm đồ ngọc tinh xảo được trưng bày xung quanh.

Sau đó, đèn pin dần chiếu sáng bên cạnh. Đầu tiên có hai con hổ trong tư thế nằm ở phía dưới, ánh sáng từ đèn pin hướng lên trên, chúng đang cầm một vật to tròn. Lúc này bọn họ mới có thể nhìn rõ toàn cảnh, hóa ra là một cái trống.

Chân trống được chạm khắc hình chim phượng, vẫn theo tông màu đỏ đen kinh điển, hoa văn được vẽ bằng tay.

Vì hình dáng kỳ lạ của chiếc trống Phượng Điểu nên cô ấy tò mò nhìn đi nhìn lại.

Mục Phỉ biết giá trị của những đồ vật này là không thể hạn lượng nên không dám đυ.ng lung tung, chỉ chiếu đèn ngắm nghía. Vòng tròn sáng lướt qua một chỗ rồi lại quay về.

“Thứ này...” Mục Phỉ nhìn một cái pháp khí hình quạt trước mặt và nói: “Trông cái này giống với lời miêu tả của ông Quý quá, chỉ là lớn hơn, giống kích cỡ cho con người dùng.”

Trước đây ông Quý nói pháp khí là miếng gỗ được chạm khắc, kích thước nho nhỏ vừa phải cho tượng vu sư dùng. Những bức tượng kia chỉ cao tầm một mét hai, đồ vật bọn họ sử dụng cũng chỉ có thể to bằng lòng bàn tay.

Mà cái này lớn hơn rất nhiều, những dải trúc được trang trí bằng dây lụa, xếp theo hình cái quạt, họa tiết lông chim trên dây lụa được vẽ bằng màu nước. Phía trên có họa tiết sọc ngang sọc chéo, bên dưới có hai vòng tròn như con mắt, hơi trừu tượng nhưng vẫn dễ nhận ra.

“Nhưng lông chim này hơi khác, chị thấy lông chim này hình như là lông khổng tước.” Mục Phỉ hoài nghi nói. Chẳng phải người Sở thờ phượng hoàng à? Sao lại có cả khổng tước ở đây.

“Là khổng tước.” Đàm Tiêu suy nghĩ một lúc: “Trong truyền thuyết, Nguyên Phượng sinh được hai con, khổng tước và đại bằng, là nhất mạch hết.”

“Vậy em xem thử, pháp khí mà mấy bức tượng dùng có phải là cây quạt này không? Đây rốt cuộc là pháp khí gì?” Mục Phỉ hỏi, sau khi ông Quý hỏi, Đàm Tiêu còn chưa kịp trả lời thì nóc mộ đã sập xuống.

Nhắc tới điều này, Đàm Tiêu hơi hoảng hốt, thậm chí còn có chút do dự, không biết có nên trả lời hay không: “Chị biết chuyện mẹ em cố gắng cải biên vũ điệu tế lễ thành điệu nhảy vũ trường và những hình thức nghệ thuật khác, đúng không?”

“... Biết.” Lúc trước Mục Phỉ có xem tin tức.

“Ừm, ngày xưa, vu sư nước Sở có một loại vũ điệu hiến tế cần cầm món pháp khí hình quạt để nhảy, là điệu múa vu sư điều khiển rắn Sở nức tiếng.”

“Một trong những nguyên nhân người Sở tôn thờ phượng hoàng là bọn họ sợ số lượng rắn độc khổng lồ ở nơi này, mà chim chóc là khắc tinh của rắn. Đối với bọn họ, phượng là sinh, rắn là tử, bọn họ tế bái phượng hoàng để cầu phi thăng thành tiên thành phật, cũng cho rằng sau khi tế bái phượng hoàng, bọn họ có thể điều khiển rắn. Điệu múa điều khiển rắn cũng từ đó mà được sinh ra, trên với đến thần linh, dưới điều khiển ma quỷ.”

“Điệu múa điều khiển rắn cần có quạt lông, chân đạp Vũ Bộ nên thứ ông Quý tìm được chắc chắn là nó. Ba cặp tượng vu sư chắc là đại diện cho các thiên chức khác nhau, một cặp bảo vệ chủ mộ, một cặp xua đuổi tà ma, cặp cuối cùng là phù chú nguyền rủa người quấy rầy giấc ngủ của chủ mộ, điều khiển rắn để giam cầm.”

Giọng nói của Đàm Tiêu yếu ớt vang vọng trong căn phòng đá trống trải dưới lòng đất.

Mục Phỉ nuốt nước miếng, sống lưng tự dưng lạnh toát, đột nhiên cô ấy nhớ đến lúc nãy ông Quý nói rằng hình như bọn họ nghe thấy tiếng rắn bò trong mộ.

Chỉ do đất Sở nhiều rắn? Hay là...

Mục Phỉ nín thở, bàn tay cầm đèn pin siết chặt. Đột nhiên cô ấy cảm nhận được thứ gì đó, ngước mắt nhìn lên.

Bấy giờ cô ấy mới nhận ra, không biết từ khi nào trên nóc mộ xuất hiện một cái bóng như ẩn như hiện, nhưng bên trong quá tối nên không nhìn thấy rõ ràng. Khi vật thể dần di chuyển, hình như có hai vật thể hình tròn phản chiếu ánh sáng đèn pin, mang quang lạnh lẽo.

Không ai biết nó đã ở đó bao lâu, tới từ khi nào hoặc có lẽ vẫn luôn ở đó chưa từng rời đi, im lặng nghe bọn họ thảo luận về tập tục điều khiển rắn của người Sở.

Mục Phỉ chỉ cảm thấy hơi lạnh cuồn cuộn xông lên l*иg ngực!

Cô ấy không dám rời mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm con rắn khổng lồ, nhỏ giọng nói: “Chị đếm từ một đến ba, lập tức ngồi xuống cho chị.”

Đàm Tiêu cứng đờ, hoang mang gật đầu.

“Một, hai, ba!”

Mục Phỉ vừa dứt lời là lập tức chạy hai bước, lấy đà leo lên bức tường đá, cả người như từ dưới mặt đất vọt lên. Cơ thể cô ấy nhẹ như không, bay thẳng đến chỗ con rắn khổng lồ, lá bùa giấu trong túi cũng bay ra: “Vạn thần triều lễ, dịch sử lôi đình!”

Đàm Tiêu ngồi xổm trên mặt đất, quay đầu nhìn theo, trong nháy mắt, con ngươi run rẩy.