Chương 3

Thật khó tin vì không gọi được một cuộc nào.

Cô để cho Lệnh Tư Uyên ngồi làm bài tập ở bên cạnh bàn làm việc của giáo viên, lúc ngồi xuống, cô cúi đầu quan sát cậu bé kỹ càng.

Khuôn mặt trắng nõn mịn màng, lông mi dày và đậm rũ xuống tạo nên một tầng bóng đen, nhìn giống một bé gái dễ thương.

Haizz, ba mẹ cũng quá nhẫn tâm.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua trong nháy mắt.

Chúc Ôn Thư đã cố gắng liên lạc với phụ huynh của cậu bé thêm sáu bảy lần nữa nhưng chưa có lần nào thành công.

Đến giờ này, ngay cả những giáo viên tăng ca đều đã đi về hết nhưng đứa bé đáng thương này vẫn còn đang đợi người tới đón.

Nhìn thấy điện thoại sắp hết pin, cô hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, trái lại còn nôn nóng hơn cả Lệnh Tư Uyên.

Nếu hôm nay không phải do cô nhất thời muốn đi quan sát lớp học, chẳng lẽ đứa nhỏ này thật sự phải ngồi đợi một mình hay sao?

Lỡ như nó chạy ra ngoài một mình rồi xảy ra chuyện gì thì sao?

Thấy trời cũng sắp tối rồi, đứa nhỏ vẫn chưa ăn cơm, ngoài trời lại đang mưa, thời tiết se se lạnh, cứ ở trong văn phòng cũng không phải là cách hay.

Chúc Ôn Thư kéo tay cậu bé, nhẹ nhàng thở dài.

“Có lạnh hay không? Cô đưa con về nhà trước nha?”

Dù sao một đứa nhỏ ở ngoài một mình cũng sẽ không có cảm giác an toàn, gật đầu rồi dọn dẹp cặp sách.

Nhà của Lệnh Tư Uyên cách trường học không xa, chỉ có vài km nhưng hôm nay cực kỳ tắc đường, gần nửa tiếng sau xe taxi mới đến nơi.

Trên đường đưa cậu bé lên lầu, cô quan sát hoàn cảnh xung quanh của khu chung cư cao cấp này, càng nghĩ càng cảm thấy vô lý.

Vậy mà lại yên tâm bỏ một mình đứa nhỏ ở trong trường không thèm hỏi tới.

Vô trách nhiệm như vậy, làm sao xứng đáng làm ba?

Nhưng suy nghĩ lại.

Một người ba đơn thân để kiếm tiền nuôi gia đình quả thật không dễ dàng, có lẽ anh ấy nghĩ rằng chỉ cần giao cho bảo mẫu thì mọi việc đều sẽ ổn.

Nhưng dù có bận đến thế nào cũng phải cân bằng giữa công việc và gia đình chứ.

Cô cứ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình cần phải tìm cơ hội để nói chuyện tử tế với người ba đơn thân này.

Ngay lúc Chúc Ôn Thư còn đang do dự thì chợt nhận được cuộc gọi từ bảo mẫu.

“Cô Chúc ấy ư?” Bảo mẫu vội vàng nói, “Lệnh Tư Uyên vẫn còn ở trong trường sao?”

Chúc Ôn Thư: “...... Sao đến giờ này cô mới gọi lại, tôi đã đưa bé về đến trước cửa nhà rồi.”

“Ôi! Quá tốt rồi! Hù chết tôi rồi!”

Bảo mẫu cất cao giọng nói, “Là tại tôi! Tôi vừa mới gặp tai nạn trên đường, hiện tại đã giải quyết xong hết, làm phiền cô rồi, hôm nay ba của bé có ở nhà, cô giao bé cho ba thì tôi yên tâm rồi!”

Ba của cậu bé đang ở nhà?

Chúc Ôn Thư chớp mắt.

Cô vừa mới nghĩ đến việc tìm cơ hội để nói chuyện với anh ấy nhưng không ngờ cơ hội lại đến nhanh như thế.

“Được, tôi biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, cô vỗ đầu Lệnh Tư Uyên, “Dì nói hôm nay ba con có ở nhà, tiện thể cô sẽ nói chuyện với anh ấy, con có điều gì cần cô nói dùm hay không?”

Mấy lời này rơi vào tai của Lệnh Tư Uyên thì có ý nghĩa khác đi.

Cậu bé giật cả mình.

Nói chuyện với ba, đây không phải là muốn méc hay sao?!

Lỡ như ba biết được hôm nay cậu bé đánh nhau ở trường.

Đúng lúc thang máy ngừng ở tầng 28, thấy cửa mở ra, Lệnh Tư Uyên rùng mình, lập tức chạy chậm hai bước cản trước mặt Chúc Ôn Thư, ra sức cúi người.

“Con không, không có gì muốn nói! Cảm ơn cô đã đưa con về nhà! Tạm biệt cô!”

Tạm thời cô không có tâm trạng để vạch trần suy nghĩ của cậu bé, cô chỉ nói qua loa một câu “Cô không phải đến đây để phê bình con.”, sau đó duỗi tay ấn chuông cửa.

Hai tiếng “ding-dong” phát ra vô cùng rõ ràng trên hành lang trống trải.

“Cô ơi đừng, đừng...”

Lúc này, một giọng nam phát ra từ trong loa của chuông cửa thông minh.

“Ai?”

Chúc Ôn Thư và Lệnh Tư Uyên đều sững sờ trong giây lát.

Chỉ có một chữ nhưng lại khiến cho cô có cảm giác màng nhĩ của mình bị cào nhẹ một cái.

Ngay cả âm thanh nhỏ nhoi của dòng điện di chuyển trong loa cũng khó giấu được giọng nói du dương này.

Cô nhanh chóng nhìn thoáng qua Lệnh Tư Uyên.

Chúc Ôn Thư không nghĩ tới, giọng nói của người ba đơn thân này lại hay đến thế.

Nghe vẫn còn trẻ đến vậy.

“Tôi là giáo viên của Lệnh Tư Uyên.”

Nói xong, Chúc Ôn Thư suy nghĩ lại rồi bổ sung thêm, “Tôi vừa mới chuyển sang dạy Lệnh Tư Uyên trong học kỳ này.”

Bên trong cánh cửa vẫn chậm chạp chưa có tí phản ứng nào.

Đây là chuông cửa thông minh, người ở bên trong chắc chắn có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.

Cô mím môi, không biết nên nói gì, đành phải cúi đầu hỏi Lệnh Tư Uyên: “Tại sao ba con không mở cửa?”

“Hả?”

Lệnh Tư Uyên nhanh chóng chớp mắt nhưng không giấu được vẻ hốt hoảng trên mặt.

Cậu bé ấp úng một hồi lâu, ngay lúc định nói điều gì đó, cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra.

Một luồng khí lạnh của máy điều hòa trào ra, phả vào trên khuôn mặt của Chúc Ôn Thư.

Cô nhíu mày theo bản năng, thầm nghĩ trong nhà có trẻ con, tại sao lại có thể bật điều hòa thấp đến như vậy.

Vừa nhấc mắt, câu mở đầu vốn đã được suy nghĩ kỹ càng cứ như vậy mà mắc kẹt ở trong cổ họng.

Trong nhà tối tăm, gần như không có ánh sáng.

Chỉ có một ngọn đèn nhỏ treo trên không ở lối vào, khó khăn lắm mới có thể chiếu sáng một góc hành lang.

Một người đàn ông cao gầy đứng dưới ánh đèn, hình như là vừa mới tỉnh ngủ, áo thun có chút nếp nhăn, đầu tóc cũng hơi lộn xộn.

Cả người được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp dịu dàng, hình bóng rõ rệt và gọn gàng điểm xuyết một tầng ánh sáng mờ nhạt, làm tăng thêm vài phần dịu dàng.

Đôi mắt màu hổ phách của anh bị phản chiếu gần như trong suốt, khi nhìn thẳng vào, hơi thở của Chúc Ôn Thư chợt thắt lại.