Chương 4

Lệnh ... Sâm?!

Cô trố mắt nhìn chằm chằm vào anh, không xác định được bản thân mình có bị hoa mắt hay không.

Nhưng khuôn mặt này.

Trên đường lớn hay hẻm nhỏ đều có thể nhìn thấy, sẽ không tìm ra cái thứ hai trên thế giới này.

Cảnh tượng trước mắt và ký ức, nhanh chóng va chạm vào nhau. Rất nhiều suy nghĩ lướt qua một cách không thể kiểm soát.

Thực ra từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, người bạn cùng lớp chưa từng tiếp xúc này nhanh chóng bay màu khỏi trí nhớ của Chúc Ôn Thư.

Sau khi lên đại học, cô gần như quên mất người này.

Mãi cho đến năm năm trước, ca sĩ Lệnh Sâm ngang trời xuất thế.

Anh nổi tiếng nhanh như tên lửa, bài hát tự sáng tác càn quét các bảng xếp hạng lớn, tất nhiên anh sẽ có một vị trí trong các lễ trao giải quan trọng hằng năm, đại ngôn[1] thương hiệu gần như phủ kín ở mọi nơi có thể nhìn thấy.

[1] Đại ngôn: Đại diện/ quảng cáo cho các thương hiệu, sản phẩm.

Chúc Ôn Thư không có đu idol, cũng không quá quan tâm đến giới giải trí nhưng vẫn có thể thấy và nghe được tin tức của anh ở khắp nơi.

Khi hình ảnh của Lệnh Sâm trên màn huỳnh quang đang thay đổi theo từng ngày, cô đứng từ xa chứng kiến các đường nét ngày càng xa lạ của anh, chàng trai có dáng người cao gầy dần dần thẳng tắp như cây tùng, ngay cả khuôn mặt luôn luôn cúi xuống cũng trở nên sắc bén và tự tin hơn dưới ánh đèn rạng rỡ.

Chúc Ôn Thư cũng dần chấp nhận rằng Lệnh Sâm là một ngôi sao lớn mà không phải là bạn học luôn ngồi ở hàng ghế sau của lớp.

Nhưng không nghĩ rằng vào một ngày bình thường như vậy, đột ngột gặp lại nhau.

Cô cứ đứng đơ ra như vậy, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Cho đến khi có một giọng nói lanh lảnh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Ba ơi!”

Chúc Ôn Thư: “?”

Con đang gọi ai vậy?

Đột nhiên, cô cúi đầu nhìn Lệnh Tư Uyên rồi lại ngẩng đầu nhìn Lệnh Sâm, sau khi lặp lại hai lần, con ngươi co chặt.

Ba...... Ba?!

Bởi vì ngược chiều ánh sáng nên cô không thấy rõ biểu cảm của Lệnh Sâm, chỉ nghe thấy anh nói: “Con đang gọi ---”

“Ba ơi! Con nhớ ba quá à!”

“?”

Con ngươi của Chúc Ôn Thư gần muốn nứt ra.

Cô nhìn Lệnh Tư Uyên thêm lần nữa rồi nhìn Lệnh Sâm.

Lại nhìn cậu bé thêm một cái nữa.

Sau đó cô nói trong sự hoài nghi.

“Anh... Con cái đều đã lớn đến vậy?!”

Vốn dĩ Lệnh Sâm muốn đẩy cậu bé đang bám chặt lấy anh ra.

Nhưng nghe thấy Chúc Ôn Thư nói như vậy, anh ngừng lại động tác, nhẹ nhàng chớp mắt một cái, rồi giương mắt nhìn qua.

Anh nhếch nhẹ đuôi mắt, hơi nhướng mày, giọng điệu không được tính là thân thiện: “Cô đừng có nói linh tinh.”

Giống như có một tia sét đánh thẳng xuống.

Một lúc sau, Chúc Ôn Thư mới một lời khó nói hết mà quay mặt đi.

“Anh yên tâm đi.... Tôi sẽ không nói linh tinh đâu.”

“...”

Lệnh Sâm giật giật khóe miệng.

Chúc Ôn Thư nhìn anh thêm lần nữa, cô không biết nên lộ ra biểu cảm nào.

Ba rất bận.

Chưa bao giờ xuất hiện ở trường học.

Ông ấy làm ngôi sao lớn rồi.

Thực sự cũng ít gặp cái họ “Lệnh” này lắm.

Có vẻ như đã hiểu hết mọi việc.

Từ từ.

Bỗng nhiên cô lại cúi đầu nhìn Lệnh Tư Uyên.

Nếu dựa theo tuổi để tính...

Vãi???

Chúc Ôn Thư hít một hơi khí lạnh.

Trong ấn tượng của cô, Lệnh Sâm lúc còn học cấp 3 là một người rất kỳ quặc.

Lúc nào anh cũng làm mọi việc một mình, không có bạn bè, cũng không thích nói chuyện, luôn ngồi ở hàng cuối cùng.

Vả lại tính tình của anh cũng không tốt, hoặc là lặng im không nói, hoặc là qua loa cho xong.

Các bạn học nam lại càng không thích anh, thỉnh thoảng Chúc Ôn Thư sẽ nghe thấy có người nói xấu sau lưng anh, một đứa nghèo nàn, cũng không biết chảnh cái gì.

Sau đó, anh thường đến trường với những vết thương trên người, không có ai biết được nguyên nhân, lời đồn nổi lên ở khắp mọi nơi nhưng cũng không thấy anh giải thích.

Cuối cùng mọi sự tò mò đều sẽ nguôi ngoai, các bạn học dần quen với việc xa rời tập thể của anh, không ai có nghị lực để đi cạy mở cái khoá lạnh lùng này.

Huống chi Chúc Ôn Thư, người luôn ngồi ở hàng thứ nhất do không muốn đeo kính, cách Lệnh Sâm một đường chéo rất xa.

Hai người học cùng trường ba năm, số câu đã từng nói qua đều đếm trong mười đầu ngón tay, trong đó có lẽ đã bao gồm vài câu “Cho qua”, “Cảm ơn”.

Thời cấp 3, sự tồn tại của Lệnh Sâm đối với cô mà nói, cũng chỉ là một cái tên xuất hiện cố định ở trên danh sách lớp, ngoài cái này ra thì không còn cảm giác tồn tại nào khác.

Cho nên cô vẫn luôn cảm thấy, Lệnh Sâm chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, anh trông có hơi đẹp trai một chút, tính tình thì nóng nảy.

Bây giờ nhìn lại, vẫn là cô tắc trách.

Hóa ra vào cuối năm lớp 12, anh không đến trường thường xuyên là bởi vì phải làm ba?

Chúc Ôn Thư giống như hóa đá, vẫn không nhúc nhích, cứ đứng đờ ra đó.

Lệnh Tư Uyên còn đang ôm chặt lấy Lệnh Sâm, lặng lẽ quay đầu, mở to một mắt liếc nhìn Chúc Ôn Thư.

“Cô ơi.... Trời đã tối rồi, nếu cô vẫn không về nhà thì ba mẹ cô sẽ lo lắng.”

“?”

Cuối cùng Chúc Ôn Thư cũng lấy lại bình tĩnh sau khi nghe câu này.

Cô cụp mắt xuống, tâm trạng thay đổi cả trăm ngàn lần nhưng vẫn không quên mục đính chính của việc đến đây ngày hôm nay.

“Bây giờ cô chưa về nhà, muốn cùng con....” Cô thật sự không nói được hai chữ “Ba ba” này, đành phải nhìn thẳng vào Lệnh Sâm, “Chúng ta nói chuyện đi.”

Dường như Lệnh Sâm không thấy được ánh mắt đầy hàm ý của Chúc Ôn Thư, chẳng hề để ý nói: “Được.”

Lần này đổi thành Lệnh Tư Uyên sững sờ.

Cậu bé nhíu chặt mày, tròng mắt xoay chuyển, khi đang suy nghĩ nên làm cái gì tiếp theo, thì bị người khác vỗ vào cái ót.

“Đi lấy cho cô giáo một ly nước.”

Haizz, không biết nên làm cái gì bây giờ.