Chương 2

Mời phụ huynh không hổ là đòn sát thủ.

Đứa trẻ bướng bỉnh vừa nghe thấy cũng hoảng sợ ngay tức khắc.

Con ngươi đen nhánh của cậu bé chuyển động, giống như một quả nho đen đang lăn qua lăn lại.

“Con, con..... Là do Vương Tiểu Bằng chửi con trước!”

Chúc Ôn Thư hỏi: “Bạn ấy chửi con cái gì?”

Lệnh Tư Uyên há miệng, chuẩn bị nói chuyện nhưng không biết nghĩ đến cái gì.

Môi mím chặt, quay đầu đi, lại biến thành một trái hồ lô cưa miệng.

“Cho dù như thế nào, chúng ta cũng không thể dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.”

Không một ai biết được dưới giọng nói dịu dàng này, sự kiên nhẫn của Chúc Ôn Thư đã dần cạn kiệt.

“Nếu như con không nói, cô thật sự phải mời phụ huynh của con.”

Hai gò má của Lệnh Tư Uyên chợt đỏ lên, ngón tay bất an đùa nghịch với vạt áo.

Một lúc sau, cậu bé mới lắp ba lắp bắp nói: “Con, ba của con rất bận! Ông ấy không có thời gian.”

“Có thể bận đến thế nào?”

Cô hỏi, “Cho dù có bận thì vẫn sẽ có thời gian đi đến trường một chuyến.”

“Ba con là, là bác sĩ! Mỗi ngày ông ấy đều cứu chữa cho bệnh nhân!”

“Bác sĩ cũng có thời gian tan ca.”

Chúc Ôn Thư thong thả ung dung, “ Cô cũng có thể đi đến bệnh viện tìm ba của con.”

Trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, lúc nói dối sẽ không chịu được sự hù dọa.

Mắt thấy sắp bị vạch trần, cậu bé gấp đến nỗi thịt mỡ trên người đều run lên, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên lại nói.

“Không phải, không phải, ba con chuyển nghề rồi! Không làm ở bệnh viện nữa!”

“Hả?”

“Ông ấy, ông ấy làm ngôi sao lớn rồi!” Lệnh Tư Uyên đảo tròng mắt nhớ lại, “Ông ấy đi ra ngoài đều có siêu xe đưa đón! Có hơn 100 phóng viên chặn dưới lầu! Hàng trăm người hâm mộ chụp ảnh bán lấy tiền mỗi ngày! Cô sẽ không gặp được ông ấy nếu như chưa mua vé!”

“Tại sao con không nói ba của con là phi hành gia, hiện tại không ở trên trái đất vậy?”

Chúc Ôn Thư nhịn cười, vừa lấy điện thoại ra vừa nói: “Uyên Uyên, con người đều sẽ mắc sai lầm, chỉ cần sửa sai thì vẫn là đứa bé ngoan, nhưng con nói dối là không đúng rồi.”

Mở nhóm phụ huynh trên DingTalk[2] ra, cô tìm kiếm “Ba của Lệnh Tư Uyên”.

[2] DingTalk (hay còn gọi là "Ding Ding"): là một ứng dụng hội thoại dành cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ đến từ gã khổng lồ Alibaba.

Lệnh Tư Uyên thấy vậy thì vội vàng nhảy xuống giường nhưng lại không dám làm gì cả, chỉ có thể ngậm nước mắt, vô cùng đáng thương kéo lấy góc áo của Chúc Ôn Thư.

“Cô ơi..... Đừng nói với ba của con, ông ấy sẽ la con....”

Chúc Ôn Thư thở dài, bấm điện thoại, hỏi cậu bé thêm lần nữa.

“Vậy con có muốn nói cho cô nghe vì sao lại đánh nhau hay không?”

Lệnh Tư Uyên không thể chịu được nữa, giọng nói ấp a ấp úng có chút nghẹn ngào: “Vương Tiểu Bằng nói... Nói mẹ không cần con nữa... Ba cũng sắp không cần con...”

“...”

Trước khi nhận lớp này, cô đã tìm hiểu sơ qua tình hình của học sinh.

Hoàn cảnh của Lệnh Tư Uyên khá đặc biệt.

Theo như lời nói của chủ nhiệm lớp trước đó, nhà cậu bé là gia đình đơn thân nhưng có điều kiện khá tốt, chỉ là người ba rất bận, ngày thường đều do bảo mẫu kiêm gia sư chăm sóc.

Đừng nói đến việc đưa đón và dạy con làm bài tập, ngay cả cuộc họp phụ huynh cũng chưa từng tham gia lần nào.

Tháng 9 năm ngoái nhập học, cũng là bảo mẫu đưa đến.

Chuyện này quá vô lý rồi.

Nghe thấy cách Lệnh Tư Uyên nói, Chúc Ôn Thư vừa tức giận vừa đau lòng.

“Được rồi, cô đã biết, một lát nữa cô sẽ gọi Vương Tiểu Bằng đến để phê bình bạn ấy. Nhưng mà con phải nhớ kỹ, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được giải quyết bằng nắm đấm, được không?”

-

Xử lý xong sự việc này, mặt trời bên ngoài cửa sổ đã lặn về hướng tây.

Chưa được bao lâu thì tiếng chuông tan học vang lên.

Cô ngẩng đầu lên rồi xoa cái cổ, thở ra một hơi thật dài.

Hèn chi lần đầu tiên khi cô gặp được chủ nhiệm lớp trước đó, cô cứ tưởng cô ấy đã 38 tuổi, còn tự hỏi tại sao cô ấy lại làm một sản phụ lớn tuổi.

Hóa ra người ta mới có 28 tuổi.

Đây chính là quả báo tốt đẹp của chủ nhiệm lớp à.

Sau đó, Chúc Ôn Thư ngồi trong văn phòng thêm một lát để viết tổng kết công việc, cô có chút lo lắng về vấn đề vệ sinh ở trong lớp, vì vậy đứng lên đi đến lớp học.

Tầm giờ này, các bạn nhỏ trong trường đều đã lần lượt ra về.

Trong trường đầy tranh graffiti[3], yên tĩnh giống như một bộ phim hoạt hình tranh sơn dầu.

[3] Graffiti: tranh phun sơn hoặc hình vẽ trên tường, nó được sử dụng chung để nói các chữ viết hay hình ảnh nguệch ngoạc trên các bức tường ở các khu phố, con đường, tường nhà bằng sơn phun hoặc bằng bất kỳ vật liệu gì.

Chúc Ôn Thư xoa huyệt thái dương, dự định nhìn một cái rồi đi.

Kết quả là khi đứng ở hành lang nhìn vào bên trong, sắc trời âm u, gió thu hiu hiu, ánh sáng yếu ớt chiếu lên trên người của một cậu bé, trông có vẻ vô cùng cô đơn và đáng thương.

“Lệnh Tư Uyên?”

Cô hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ lại ngày hôm nay mình có nói điều gì làm tổn thương đứa bé hay không.

“Tại sao con chưa về nhà?”

Lệnh Tư Uyên ở trong góc đang nằm sấp trên bàn, buồn bã mà nói: “Không có ai đón con.”

Ngay lập tức, cô giơ tay nhìn đồng hồ.

“5 giờ rưỡi rồi, phụ huynh của con đâu?”

“Con không biết.”

“Không phải con còn có dì bảo mẫu sao, cô ấy không đến?”

Lệnh Tư Uyên dụi mắt, giọng rất khàn: “Con không biết...”

“...”

Chúc Ôn Thư không biết nên nói cái gì với gia đình của đứa nhỏ này.

“Con đừng ở một mình trong lớp, đến văn phòng làm một ít bài tập về nhà đi, cô sẽ đợi với con.”

Lệnh Tư Uyên gật đầu, đeo cặp sách rồi đi theo Chúc Ôn Thư.

Trên đường quay lại văn phòng, cô lần lượt gọi điện thoại cho bảo mẫu và ba của cậu bé.